Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 1978: “Tên nhóc này ắt sẽ thua
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Nghe vậy, thanh niên huyết y Trần Hầu cười nhạo: “Ngay cả lấy nhiều đánh ít còn không làm được thì còn có mặt mũi tự xưng là yêu nghiệt à? Còn tên sư huynh vô dụng Chương Viễn của ngươi, chắc hắn ta còn không dám thả rắm khi đứng trước mặt đại sư huynh của ta đâu, ha ha ha!”Trần Hầu cười như điên, sau đó ra tay tàn nhẫn hơn, lại tung một chưởng vào ngực Mục Trần.Răng rắc!Tiếng xương sườn gãy vang lên, Mục Trần hộc ra một búng máu, văng ra xa, thanh kiếm trong tay cũng rơi khỏi tay.“Đệ tử của thế lực cấp bậc bá chủ thì sao, gặp Trần Hầu ta cũng phải chết thôi!”Vẻ hung ác lướt qua trong mắt Trần Hầu, tia sáng lạnh nổi lên, hắn ta lại chưởng về phía trán Mục Trần.AdvertisementNếu như trúng một chưởng này, dù Mục Trần có mười cái mạng thì e rằng cũng không sống nổi.Nhưng trong nháy mắt, ở phía xa có ánh sáng vàng loé lên, một bóng dáng màu xanh bay nhanh tới như kiếm, tung một chưởng đỡ lấy.Phụt!Máu chảy ra từ khoé miệng Trần Hầu, hắn ta bị đánh văng ra vài bước, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức giật mình.AdvertisementHai người còn lại của Huyết Sát Môn cũng khẽ biến sắc, nhanh chóng tập hợp lại.“Lâm Nhất?”Mục Trần giãy giụa đứng lên, nhìn về phía người đến, hết sức kinh ngạc.Dù thế nào hắn ta cũng không ngờ người cứu mình vào thời khắc mấu chốt này sẽ là Lâm Nhất.Nhưng lúc này hắn ta không rảnh lo lắng nhiều như vậy, mặc dù tiểu tử này rất đáng ghét, nhưng dù sao cũng có chút thực lực, nếu hai người hợp sức thì sẽ không chết ở đây.Ít nhất cũng sẽ bảo vệ được mạng sống.“Lại một tên tới để chịu chết à?”Sau một lúc kinh ngạc, nhìn thấy Lâm Nhất chỉ có thực lực cảnh giới Dương Huyền tiểu thành, Trần Hầu lau máu trên khoé miệng, lập tức bình tĩnh lại.“Sắp chết đến nơi mà còn không biết, thật ngu dốt”.Lâm Nhất cười khẩy, xoè tay ra cầm lấy thanh kiếm dưới đất của Mục Trần.Thanh kiếm này cũng không phải vật phàm.Nhưng có lẽ nó cũng không chịu được thể đoạn kiếm kì lạ của mình để chém nhát kiếm thứ hai.Có điều đám tôm tép này chỉ cần một nhát kiếm là đủ.“Lâm Nhất, ngươi đừng kích động, người này là sư đệ của Cơ Vô Dạ, chúng ta phải hợp sức mới bảo vệ được tính mạng!”Thấy Lâm Nhất cầm kiếm của mình xông qua, Mục Trần lập tức hoảng sợ, lòng chợt chùng xuống, xong rồi...Cả hai người đều sẽ chết ở đây.“Ngông cuồng!”“Khà khà, người sau còn ngông cuồng hơn người trước”.“Ta cũng muốn xem tiểu tử nhà ngươi có thể làm gì được ta!”Ba người nhóm Trần Hầu cười nhạo, ngay sau đó vận chuyển chân nguyên đến cực hạn, xông về phía Lâm Nhất với khí thế đáng sợ.“Chết đi!”Lâm Nhất chỉ bước lên một bước, đưa tay vung kiếm trở ngược lại.
Nghe vậy, thanh niên huyết y Trần Hầu cười nhạo: “Ngay cả lấy nhiều đánh ít còn không làm được thì còn có mặt mũi tự xưng là yêu nghiệt à? Còn tên sư huynh vô dụng Chương Viễn của ngươi, chắc hắn ta còn không dám thả rắm khi đứng trước mặt đại sư huynh của ta đâu, ha ha ha!”
Trần Hầu cười như điên, sau đó ra tay tàn nhẫn hơn, lại tung một chưởng vào ngực Mục Trần.
Răng rắc!
Tiếng xương sườn gãy vang lên, Mục Trần hộc ra một búng máu, văng ra xa, thanh kiếm trong tay cũng rơi khỏi tay.
“Đệ tử của thế lực cấp bậc bá chủ thì sao, gặp Trần Hầu ta cũng phải chết thôi!”
Vẻ hung ác lướt qua trong mắt Trần Hầu, tia sáng lạnh nổi lên, hắn ta lại chưởng về phía trán Mục Trần.
Advertisement
Nếu như trúng một chưởng này, dù Mục Trần có mười cái mạng thì e rằng cũng không sống nổi.
Nhưng trong nháy mắt, ở phía xa có ánh sáng vàng loé lên, một bóng dáng màu xanh bay nhanh tới như kiếm, tung một chưởng đỡ lấy.
Phụt!
Máu chảy ra từ khoé miệng Trần Hầu, hắn ta bị đánh văng ra vài bước, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức giật mình.
Advertisement
Hai người còn lại của Huyết Sát Môn cũng khẽ biến sắc, nhanh chóng tập hợp lại.
“Lâm Nhất?”
Mục Trần giãy giụa đứng lên, nhìn về phía người đến, hết sức kinh ngạc.
Dù thế nào hắn ta cũng không ngờ người cứu mình vào thời khắc mấu chốt này sẽ là Lâm Nhất.
Nhưng lúc này hắn ta không rảnh lo lắng nhiều như vậy, mặc dù tiểu tử này rất đáng ghét, nhưng dù sao cũng có chút thực lực, nếu hai người hợp sức thì sẽ không chết ở đây.
Ít nhất cũng sẽ bảo vệ được mạng sống.
“Lại một tên tới để chịu chết à?”
Sau một lúc kinh ngạc, nhìn thấy Lâm Nhất chỉ có thực lực cảnh giới Dương Huyền tiểu thành, Trần Hầu lau máu trên khoé miệng, lập tức bình tĩnh lại.
“Sắp chết đến nơi mà còn không biết, thật ngu dốt”.
Lâm Nhất cười khẩy, xoè tay ra cầm lấy thanh kiếm dưới đất của Mục Trần.
Thanh kiếm này cũng không phải vật phàm.
Nhưng có lẽ nó cũng không chịu được thể đoạn kiếm kì lạ của mình để chém nhát kiếm thứ hai.
Có điều đám tôm tép này chỉ cần một nhát kiếm là đủ.
“Lâm Nhất, ngươi đừng kích động, người này là sư đệ của Cơ Vô Dạ, chúng ta phải hợp sức mới bảo vệ được tính mạng!”
Thấy Lâm Nhất cầm kiếm của mình xông qua, Mục Trần lập tức hoảng sợ, lòng chợt chùng xuống, xong rồi...
Cả hai người đều sẽ chết ở đây.
“Ngông cuồng!”
“Khà khà, người sau còn ngông cuồng hơn người trước”.
“Ta cũng muốn xem tiểu tử nhà ngươi có thể làm gì được ta!”
Ba người nhóm Trần Hầu cười nhạo, ngay sau đó vận chuyển chân nguyên đến cực hạn, xông về phía Lâm Nhất với khí thế đáng sợ.
“Chết đi!”
Lâm Nhất chỉ bước lên một bước, đưa tay vung kiếm trở ngược lại.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Nghe vậy, thanh niên huyết y Trần Hầu cười nhạo: “Ngay cả lấy nhiều đánh ít còn không làm được thì còn có mặt mũi tự xưng là yêu nghiệt à? Còn tên sư huynh vô dụng Chương Viễn của ngươi, chắc hắn ta còn không dám thả rắm khi đứng trước mặt đại sư huynh của ta đâu, ha ha ha!”Trần Hầu cười như điên, sau đó ra tay tàn nhẫn hơn, lại tung một chưởng vào ngực Mục Trần.Răng rắc!Tiếng xương sườn gãy vang lên, Mục Trần hộc ra một búng máu, văng ra xa, thanh kiếm trong tay cũng rơi khỏi tay.“Đệ tử của thế lực cấp bậc bá chủ thì sao, gặp Trần Hầu ta cũng phải chết thôi!”Vẻ hung ác lướt qua trong mắt Trần Hầu, tia sáng lạnh nổi lên, hắn ta lại chưởng về phía trán Mục Trần.AdvertisementNếu như trúng một chưởng này, dù Mục Trần có mười cái mạng thì e rằng cũng không sống nổi.Nhưng trong nháy mắt, ở phía xa có ánh sáng vàng loé lên, một bóng dáng màu xanh bay nhanh tới như kiếm, tung một chưởng đỡ lấy.Phụt!Máu chảy ra từ khoé miệng Trần Hầu, hắn ta bị đánh văng ra vài bước, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức giật mình.AdvertisementHai người còn lại của Huyết Sát Môn cũng khẽ biến sắc, nhanh chóng tập hợp lại.“Lâm Nhất?”Mục Trần giãy giụa đứng lên, nhìn về phía người đến, hết sức kinh ngạc.Dù thế nào hắn ta cũng không ngờ người cứu mình vào thời khắc mấu chốt này sẽ là Lâm Nhất.Nhưng lúc này hắn ta không rảnh lo lắng nhiều như vậy, mặc dù tiểu tử này rất đáng ghét, nhưng dù sao cũng có chút thực lực, nếu hai người hợp sức thì sẽ không chết ở đây.Ít nhất cũng sẽ bảo vệ được mạng sống.“Lại một tên tới để chịu chết à?”Sau một lúc kinh ngạc, nhìn thấy Lâm Nhất chỉ có thực lực cảnh giới Dương Huyền tiểu thành, Trần Hầu lau máu trên khoé miệng, lập tức bình tĩnh lại.“Sắp chết đến nơi mà còn không biết, thật ngu dốt”.Lâm Nhất cười khẩy, xoè tay ra cầm lấy thanh kiếm dưới đất của Mục Trần.Thanh kiếm này cũng không phải vật phàm.Nhưng có lẽ nó cũng không chịu được thể đoạn kiếm kì lạ của mình để chém nhát kiếm thứ hai.Có điều đám tôm tép này chỉ cần một nhát kiếm là đủ.“Lâm Nhất, ngươi đừng kích động, người này là sư đệ của Cơ Vô Dạ, chúng ta phải hợp sức mới bảo vệ được tính mạng!”Thấy Lâm Nhất cầm kiếm của mình xông qua, Mục Trần lập tức hoảng sợ, lòng chợt chùng xuống, xong rồi...Cả hai người đều sẽ chết ở đây.“Ngông cuồng!”“Khà khà, người sau còn ngông cuồng hơn người trước”.“Ta cũng muốn xem tiểu tử nhà ngươi có thể làm gì được ta!”Ba người nhóm Trần Hầu cười nhạo, ngay sau đó vận chuyển chân nguyên đến cực hạn, xông về phía Lâm Nhất với khí thế đáng sợ.“Chết đi!”Lâm Nhất chỉ bước lên một bước, đưa tay vung kiếm trở ngược lại.