Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 1984: Ngươi nhát gan như vậy sao?”
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Ba ngày sau, cổ mộ Tinh Quân cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của hai người.Bây giờ, xung quanh cổ mộ có đầy nhân tài kiệt xuất, người đông như kiến. Nhưng chớp mắt nhìn lại, vẫn còn thua kém cảnh tượng như châu chấu tràn về lúc ở Biển Trăng Khô khi trước.Chỉ sợ những người không đến đây hơn phân nửa đã chết ở dọc đường.AdvertisementHai người Lâm Nhất và Mục Trần nhìn quanh, tìm đám người của Thiên Kiếm Tông và Mặc Linh của thư viện Thiên Phủ.Với thực lực của bọn họ, không ngoài dự liệu thì chắc hẳn đều có thể đi đến đây.Dưới bầu trời sao, trên sa mạc mênh mông, đệ tử các tông môn đều nghỉ ngơi dưỡng sức xung quanh cổ mộ rộng lớn, đợi phong ấn hoàn toàn biến mất.AdvertisementNhưng trong lúc chờ đợi lại có một trận đại chiến thu hút sự chú ý của mọi người.Biển Trăng Khô rộng lớn, một đường đi tới không biết có bao nhiêu cảnh chém giết, mỗi trận chém giết đều chứa đầy thù hận. Nếu một bên tính tình nóng nảy, đến trước cổ mộ Tinh Quân này chắc chắn sẽ ra tay.Do đó, ở gần cổ mộ, người chém giết không nhiều, nhưng cũng không ít.Chỉ có trận đại chiến này là vô cùng bắt mắt.Hai thanh niên sắc mặt lạnh lùng đang bao vây một người. Trong chân nguyên xao động, quyền mang nổ ầm, kiếm ảnh lấp lóe.Người bị bao vây là một cô gái xinh đẹp, dung mạo xuất sắc, dáng người mảnh mai. Quanh người nàng ta có linh văn lượn lờ, tiếng gió hạc kêu, ánh lửa bùng lên, toàn thân tỏa ra ánh sáng lấp lánh, giống như phượng hoàng tắm trong lửa, ánh sáng thần lan tỏa, phong thái vô biên.Dù không nói đến dung mạo, chỉ thực lực thế này đã đủ thu hút ánh nhìn của mọi người trong Biển Trăng Khô cao thủ như mây.Nếu là ngày thường, nói không chừng đã có người lên biểu diễn một phen anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thiện cảm của người đẹp.Nhưng bây giờ, hai người đang tấn công cô gái đều là nhân tài trên bảng Long Vân.Hai người hợp sức vững vàng làm chủ cục diện, dồn ép Mặc Linh vô cùng khó chịu.“Là Lãnh Hạo Vũ của lầu Huyết Vũ và Lâm Chí Viễn của phủ Tam Tuyệt. Ha ha, hai người này lại hợp sức đối phó với Mặc Linh của thư viện Thiên Phủ…”“Hai người gan lớn thật, nếu thật sự giết Mặc Linh, không nói đến thư viện Thiên Phủ, chỉ riêng nhà họ Mặc cũng không dễ động vào”.“Ta nghĩ hai người họ cũng không dám, nhưng lầu Huyết Vũ và thư viện Thiên Phủ ngày thường có ân oán không nhỏ, một khi Mặc Linh thật sự thất bại, e rằng sẽ bị sỉ nhục một phen”.Nhiều đệ tử tông môn nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều cảm thấy Lãnh Hạo Vũ và Lâm Chí Viễn thật vô liêm sỉ.Nhưng không hổ thẹn là một chuyện, hai người này dù gì cũng là nhân tài trong bảng Long Vân, mặc dù thứ hạng nằm phía cuối cũng không phải ai thích nhúng tay là nhúng tay vào được.“Lãnh Hạo Vũ, nhiều năm như vậy rồi mà chẳng có chút tiến bộ nào, giao đấu với ta còn phải kéo theo một người nữa, ngươi nhát gan như vậy sao?”Vẻ mặt Mặc Linh lạnh băng, lành lùng quát.“Ha ha, ta thực ra cũng có lòng đấu tay đôi với cô, chẳng qua như vậy thì đêm dài lắm mộng quá, cũng chỉ đành phải kéo thêm Lâm huynh vào. Sơn mạch Viêm Vân đã tha cho cô một lần, bây giờ Chương Viễn không ở bên cạnh cô nữa rồi, cơ hội này đâu dễ dàng mà có được!”
Ba ngày sau, cổ mộ Tinh Quân cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
Bây giờ, xung quanh cổ mộ có đầy nhân tài kiệt xuất, người đông như kiến. Nhưng chớp mắt nhìn lại, vẫn còn thua kém cảnh tượng như châu chấu tràn về lúc ở Biển Trăng Khô khi trước.
Chỉ sợ những người không đến đây hơn phân nửa đã chết ở dọc đường.
Advertisement
Hai người Lâm Nhất và Mục Trần nhìn quanh, tìm đám người của Thiên Kiếm Tông và Mặc Linh của thư viện Thiên Phủ.
Với thực lực của bọn họ, không ngoài dự liệu thì chắc hẳn đều có thể đi đến đây.
Dưới bầu trời sao, trên sa mạc mênh mông, đệ tử các tông môn đều nghỉ ngơi dưỡng sức xung quanh cổ mộ rộng lớn, đợi phong ấn hoàn toàn biến mất.
Advertisement
Nhưng trong lúc chờ đợi lại có một trận đại chiến thu hút sự chú ý của mọi người.
Biển Trăng Khô rộng lớn, một đường đi tới không biết có bao nhiêu cảnh chém giết, mỗi trận chém giết đều chứa đầy thù hận. Nếu một bên tính tình nóng nảy, đến trước cổ mộ Tinh Quân này chắc chắn sẽ ra tay.
Do đó, ở gần cổ mộ, người chém giết không nhiều, nhưng cũng không ít.
Chỉ có trận đại chiến này là vô cùng bắt mắt.
Hai thanh niên sắc mặt lạnh lùng đang bao vây một người. Trong chân nguyên xao động, quyền mang nổ ầm, kiếm ảnh lấp lóe.
Người bị bao vây là một cô gái xinh đẹp, dung mạo xuất sắc, dáng người mảnh mai. Quanh người nàng ta có linh văn lượn lờ, tiếng gió hạc kêu, ánh lửa bùng lên, toàn thân tỏa ra ánh sáng lấp lánh, giống như phượng hoàng tắm trong lửa, ánh sáng thần lan tỏa, phong thái vô biên.
Dù không nói đến dung mạo, chỉ thực lực thế này đã đủ thu hút ánh nhìn của mọi người trong Biển Trăng Khô cao thủ như mây.
Nếu là ngày thường, nói không chừng đã có người lên biểu diễn một phen anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thiện cảm của người đẹp.
Nhưng bây giờ, hai người đang tấn công cô gái đều là nhân tài trên bảng Long Vân.
Hai người hợp sức vững vàng làm chủ cục diện, dồn ép Mặc Linh vô cùng khó chịu.
“Là Lãnh Hạo Vũ của lầu Huyết Vũ và Lâm Chí Viễn của phủ Tam Tuyệt. Ha ha, hai người này lại hợp sức đối phó với Mặc Linh của thư viện Thiên Phủ…”
“Hai người gan lớn thật, nếu thật sự giết Mặc Linh, không nói đến thư viện Thiên Phủ, chỉ riêng nhà họ Mặc cũng không dễ động vào”.
“Ta nghĩ hai người họ cũng không dám, nhưng lầu Huyết Vũ và thư viện Thiên Phủ ngày thường có ân oán không nhỏ, một khi Mặc Linh thật sự thất bại, e rằng sẽ bị sỉ nhục một phen”.
Nhiều đệ tử tông môn nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều cảm thấy Lãnh Hạo Vũ và Lâm Chí Viễn thật vô liêm sỉ.
Nhưng không hổ thẹn là một chuyện, hai người này dù gì cũng là nhân tài trong bảng Long Vân, mặc dù thứ hạng nằm phía cuối cũng không phải ai thích nhúng tay là nhúng tay vào được.
“Lãnh Hạo Vũ, nhiều năm như vậy rồi mà chẳng có chút tiến bộ nào, giao đấu với ta còn phải kéo theo một người nữa, ngươi nhát gan như vậy sao?”
Vẻ mặt Mặc Linh lạnh băng, lành lùng quát.
“Ha ha, ta thực ra cũng có lòng đấu tay đôi với cô, chẳng qua như vậy thì đêm dài lắm mộng quá, cũng chỉ đành phải kéo thêm Lâm huynh vào. Sơn mạch Viêm Vân đã tha cho cô một lần, bây giờ Chương Viễn không ở bên cạnh cô nữa rồi, cơ hội này đâu dễ dàng mà có được!”
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Ba ngày sau, cổ mộ Tinh Quân cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của hai người.Bây giờ, xung quanh cổ mộ có đầy nhân tài kiệt xuất, người đông như kiến. Nhưng chớp mắt nhìn lại, vẫn còn thua kém cảnh tượng như châu chấu tràn về lúc ở Biển Trăng Khô khi trước.Chỉ sợ những người không đến đây hơn phân nửa đã chết ở dọc đường.AdvertisementHai người Lâm Nhất và Mục Trần nhìn quanh, tìm đám người của Thiên Kiếm Tông và Mặc Linh của thư viện Thiên Phủ.Với thực lực của bọn họ, không ngoài dự liệu thì chắc hẳn đều có thể đi đến đây.Dưới bầu trời sao, trên sa mạc mênh mông, đệ tử các tông môn đều nghỉ ngơi dưỡng sức xung quanh cổ mộ rộng lớn, đợi phong ấn hoàn toàn biến mất.AdvertisementNhưng trong lúc chờ đợi lại có một trận đại chiến thu hút sự chú ý của mọi người.Biển Trăng Khô rộng lớn, một đường đi tới không biết có bao nhiêu cảnh chém giết, mỗi trận chém giết đều chứa đầy thù hận. Nếu một bên tính tình nóng nảy, đến trước cổ mộ Tinh Quân này chắc chắn sẽ ra tay.Do đó, ở gần cổ mộ, người chém giết không nhiều, nhưng cũng không ít.Chỉ có trận đại chiến này là vô cùng bắt mắt.Hai thanh niên sắc mặt lạnh lùng đang bao vây một người. Trong chân nguyên xao động, quyền mang nổ ầm, kiếm ảnh lấp lóe.Người bị bao vây là một cô gái xinh đẹp, dung mạo xuất sắc, dáng người mảnh mai. Quanh người nàng ta có linh văn lượn lờ, tiếng gió hạc kêu, ánh lửa bùng lên, toàn thân tỏa ra ánh sáng lấp lánh, giống như phượng hoàng tắm trong lửa, ánh sáng thần lan tỏa, phong thái vô biên.Dù không nói đến dung mạo, chỉ thực lực thế này đã đủ thu hút ánh nhìn của mọi người trong Biển Trăng Khô cao thủ như mây.Nếu là ngày thường, nói không chừng đã có người lên biểu diễn một phen anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thiện cảm của người đẹp.Nhưng bây giờ, hai người đang tấn công cô gái đều là nhân tài trên bảng Long Vân.Hai người hợp sức vững vàng làm chủ cục diện, dồn ép Mặc Linh vô cùng khó chịu.“Là Lãnh Hạo Vũ của lầu Huyết Vũ và Lâm Chí Viễn của phủ Tam Tuyệt. Ha ha, hai người này lại hợp sức đối phó với Mặc Linh của thư viện Thiên Phủ…”“Hai người gan lớn thật, nếu thật sự giết Mặc Linh, không nói đến thư viện Thiên Phủ, chỉ riêng nhà họ Mặc cũng không dễ động vào”.“Ta nghĩ hai người họ cũng không dám, nhưng lầu Huyết Vũ và thư viện Thiên Phủ ngày thường có ân oán không nhỏ, một khi Mặc Linh thật sự thất bại, e rằng sẽ bị sỉ nhục một phen”.Nhiều đệ tử tông môn nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều cảm thấy Lãnh Hạo Vũ và Lâm Chí Viễn thật vô liêm sỉ.Nhưng không hổ thẹn là một chuyện, hai người này dù gì cũng là nhân tài trong bảng Long Vân, mặc dù thứ hạng nằm phía cuối cũng không phải ai thích nhúng tay là nhúng tay vào được.“Lãnh Hạo Vũ, nhiều năm như vậy rồi mà chẳng có chút tiến bộ nào, giao đấu với ta còn phải kéo theo một người nữa, ngươi nhát gan như vậy sao?”Vẻ mặt Mặc Linh lạnh băng, lành lùng quát.“Ha ha, ta thực ra cũng có lòng đấu tay đôi với cô, chẳng qua như vậy thì đêm dài lắm mộng quá, cũng chỉ đành phải kéo thêm Lâm huynh vào. Sơn mạch Viêm Vân đã tha cho cô một lần, bây giờ Chương Viễn không ở bên cạnh cô nữa rồi, cơ hội này đâu dễ dàng mà có được!”