Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 2020: Chưa chết?
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Vẻ mặt Lâm Nhất lạnh lùng, kiếm ý khắp toàn thân bùng lên, cánh tay vung lên, trường thương trong tay xoay tròn trên đỉnh đầu, trong lúc xoay tròn có kiếm ý hoá thành tiếng sấm rền vang vọng khắp bên trong đại điện.Lấy gậy ông đập lưng ông!Cùng là thế Bôn Lôi, nhưng kiếm này của Lâm Nhất lại càng oai nghiêm hào hùng, bá đạo vô song.Giây phút khi trường thương trong tay đâm qua, một luồng điện quang lập tức bùng lên khiến cả căn đại điện mờ tối sáng bừng, soi rọi đến từng ngóc ngách.AdvertisementRắc!Quách Húc không kịp đứng dậy đã bị một kiếm này đâm xuyên qua ngực, máu tươi nơi khoé miệng không ngừng trào ra.AdvertisementChưa chết?Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh mà không hề cảm thấy bất ngờ, đối phương dù gì cũng có chút bản lĩnh thực sự. Đầu mày khẽ nhướn, thanh trường thương trong tay tựa như rồng xanh vượt biển, nhào người bay lên trời.Lại là một thương nữa đâm mạnh qua, hai tay Quách Húc bắt chéo trước người cứ thế chặn lại đòn tấn công.Lâm Nhất cũng không hề kém cạnh, chân hắn không hề di chuyển, cơ thể đổ rạp về phía sau. Bàn tay phải nắm thanh trường thương theo đà trượt xuống, khi trượt đến đoạn cuối của đốc thương thì lắc mạnh một cái.Đầu thương như rồng, lắc mạnh một cái đánh cho Quách Húc bay ngược ra ngoài.Hồng hộc!Phía sau lưng Lâm Nhất tì lên mặt đất đột ngột xoay một vòng, bàn tay phải nắm chặt đốc thương, cổ tay không ngừng múa may.Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!Chỉ chớp mắt, Quách Húc ngoài vết thương bị đâm xuyên ở ngực ra, khắp người từ trên xuống dưới đều chằng chịt vết thương, không ngừng kêu rên thảm thiết.Đợi đến khi đối phương sắp rơi xuống đất, Lâm Nhất lấy thương thay kiếm, lại quét một luồng quang mang qua.Rắc rắc!Cùng với tiếng xương cốt đứt gãy, cả người Quách Húc bị đập mạnh lên mặt tường, sau đó hốt hoảng bật dậy, đầu cũng không ngoảnh lại mà bỏ chạy trối chết.Đáy mắt Lâm Nhất lập loè hàn mang, suy nghĩ một hồi liền đưa ra quyết định mà không đuổi theo nữa.Bây giờ, việc quan trọng nhất vẫn là cầm được ngọc giản này trong tay.Nếu như đuổi theo, ngọc giản bị trộm mất thì đúng là được một mất mười.Còn về Quách Húc, trong mắt Lâm Nhất hắn ta đã chẳng đáng phải để mắt đến từ lâu rồi. Lấy thương thay kiếm, chỉ dùng có sáu phần thực lực đã hoàn toàn đánh bại đối phương.Đối phương đã trúng Bôn Lôi Trảm Điện của hắn, cũng chẳng có tư cách để ở lại trong cổ mộ Tinh Quân này nữa. Có thể sống sót trở về đã coi như mạng lớn rồi.Thở ra một hơi trọc khí, Lâm Nhất quay đầu lại nhìn.Ánh mắt của hắn rơi lên ngọc giản ở cây cột đá giữa trung tâm đại điện, vẻ mặt đã bình tĩnh nhiều. Phảng phất việc chiến thắng Quách Húc đứng thứ 78 trong bảng Long Vân chẳng qua chỉ là một chuyện nhẹ như lông hồng mà thôi.
Vẻ mặt Lâm Nhất lạnh lùng, kiếm ý khắp toàn thân bùng lên, cánh tay vung lên, trường thương trong tay xoay tròn trên đỉnh đầu, trong lúc xoay tròn có kiếm ý hoá thành tiếng sấm rền vang vọng khắp bên trong đại điện.
Lấy gậy ông đập lưng ông!
Cùng là thế Bôn Lôi, nhưng kiếm này của Lâm Nhất lại càng oai nghiêm hào hùng, bá đạo vô song.
Giây phút khi trường thương trong tay đâm qua, một luồng điện quang lập tức bùng lên khiến cả căn đại điện mờ tối sáng bừng, soi rọi đến từng ngóc ngách.
Advertisement
Rắc!
Quách Húc không kịp đứng dậy đã bị một kiếm này đâm xuyên qua ngực, máu tươi nơi khoé miệng không ngừng trào ra.
Advertisement
Chưa chết?
Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh mà không hề cảm thấy bất ngờ, đối phương dù gì cũng có chút bản lĩnh thực sự. Đầu mày khẽ nhướn, thanh trường thương trong tay tựa như rồng xanh vượt biển, nhào người bay lên trời.
Lại là một thương nữa đâm mạnh qua, hai tay Quách Húc bắt chéo trước người cứ thế chặn lại đòn tấn công.
Lâm Nhất cũng không hề kém cạnh, chân hắn không hề di chuyển, cơ thể đổ rạp về phía sau. Bàn tay phải nắm thanh trường thương theo đà trượt xuống, khi trượt đến đoạn cuối của đốc thương thì lắc mạnh một cái.
Đầu thương như rồng, lắc mạnh một cái đánh cho Quách Húc bay ngược ra ngoài.
Hồng hộc!
Phía sau lưng Lâm Nhất tì lên mặt đất đột ngột xoay một vòng, bàn tay phải nắm chặt đốc thương, cổ tay không ngừng múa may.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Chỉ chớp mắt, Quách Húc ngoài vết thương bị đâm xuyên ở ngực ra, khắp người từ trên xuống dưới đều chằng chịt vết thương, không ngừng kêu rên thảm thiết.
Đợi đến khi đối phương sắp rơi xuống đất, Lâm Nhất lấy thương thay kiếm, lại quét một luồng quang mang qua.
Rắc rắc!
Cùng với tiếng xương cốt đứt gãy, cả người Quách Húc bị đập mạnh lên mặt tường, sau đó hốt hoảng bật dậy, đầu cũng không ngoảnh lại mà bỏ chạy trối chết.
Đáy mắt Lâm Nhất lập loè hàn mang, suy nghĩ một hồi liền đưa ra quyết định mà không đuổi theo nữa.
Bây giờ, việc quan trọng nhất vẫn là cầm được ngọc giản này trong tay.
Nếu như đuổi theo, ngọc giản bị trộm mất thì đúng là được một mất mười.
Còn về Quách Húc, trong mắt Lâm Nhất hắn ta đã chẳng đáng phải để mắt đến từ lâu rồi. Lấy thương thay kiếm, chỉ dùng có sáu phần thực lực đã hoàn toàn đánh bại đối phương.
Đối phương đã trúng Bôn Lôi Trảm Điện của hắn, cũng chẳng có tư cách để ở lại trong cổ mộ Tinh Quân này nữa. Có thể sống sót trở về đã coi như mạng lớn rồi.
Thở ra một hơi trọc khí, Lâm Nhất quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt của hắn rơi lên ngọc giản ở cây cột đá giữa trung tâm đại điện, vẻ mặt đã bình tĩnh nhiều. Phảng phất việc chiến thắng Quách Húc đứng thứ 78 trong bảng Long Vân chẳng qua chỉ là một chuyện nhẹ như lông hồng mà thôi.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Vẻ mặt Lâm Nhất lạnh lùng, kiếm ý khắp toàn thân bùng lên, cánh tay vung lên, trường thương trong tay xoay tròn trên đỉnh đầu, trong lúc xoay tròn có kiếm ý hoá thành tiếng sấm rền vang vọng khắp bên trong đại điện.Lấy gậy ông đập lưng ông!Cùng là thế Bôn Lôi, nhưng kiếm này của Lâm Nhất lại càng oai nghiêm hào hùng, bá đạo vô song.Giây phút khi trường thương trong tay đâm qua, một luồng điện quang lập tức bùng lên khiến cả căn đại điện mờ tối sáng bừng, soi rọi đến từng ngóc ngách.AdvertisementRắc!Quách Húc không kịp đứng dậy đã bị một kiếm này đâm xuyên qua ngực, máu tươi nơi khoé miệng không ngừng trào ra.AdvertisementChưa chết?Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh mà không hề cảm thấy bất ngờ, đối phương dù gì cũng có chút bản lĩnh thực sự. Đầu mày khẽ nhướn, thanh trường thương trong tay tựa như rồng xanh vượt biển, nhào người bay lên trời.Lại là một thương nữa đâm mạnh qua, hai tay Quách Húc bắt chéo trước người cứ thế chặn lại đòn tấn công.Lâm Nhất cũng không hề kém cạnh, chân hắn không hề di chuyển, cơ thể đổ rạp về phía sau. Bàn tay phải nắm thanh trường thương theo đà trượt xuống, khi trượt đến đoạn cuối của đốc thương thì lắc mạnh một cái.Đầu thương như rồng, lắc mạnh một cái đánh cho Quách Húc bay ngược ra ngoài.Hồng hộc!Phía sau lưng Lâm Nhất tì lên mặt đất đột ngột xoay một vòng, bàn tay phải nắm chặt đốc thương, cổ tay không ngừng múa may.Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!Chỉ chớp mắt, Quách Húc ngoài vết thương bị đâm xuyên ở ngực ra, khắp người từ trên xuống dưới đều chằng chịt vết thương, không ngừng kêu rên thảm thiết.Đợi đến khi đối phương sắp rơi xuống đất, Lâm Nhất lấy thương thay kiếm, lại quét một luồng quang mang qua.Rắc rắc!Cùng với tiếng xương cốt đứt gãy, cả người Quách Húc bị đập mạnh lên mặt tường, sau đó hốt hoảng bật dậy, đầu cũng không ngoảnh lại mà bỏ chạy trối chết.Đáy mắt Lâm Nhất lập loè hàn mang, suy nghĩ một hồi liền đưa ra quyết định mà không đuổi theo nữa.Bây giờ, việc quan trọng nhất vẫn là cầm được ngọc giản này trong tay.Nếu như đuổi theo, ngọc giản bị trộm mất thì đúng là được một mất mười.Còn về Quách Húc, trong mắt Lâm Nhất hắn ta đã chẳng đáng phải để mắt đến từ lâu rồi. Lấy thương thay kiếm, chỉ dùng có sáu phần thực lực đã hoàn toàn đánh bại đối phương.Đối phương đã trúng Bôn Lôi Trảm Điện của hắn, cũng chẳng có tư cách để ở lại trong cổ mộ Tinh Quân này nữa. Có thể sống sót trở về đã coi như mạng lớn rồi.Thở ra một hơi trọc khí, Lâm Nhất quay đầu lại nhìn.Ánh mắt của hắn rơi lên ngọc giản ở cây cột đá giữa trung tâm đại điện, vẻ mặt đã bình tĩnh nhiều. Phảng phất việc chiến thắng Quách Húc đứng thứ 78 trong bảng Long Vân chẳng qua chỉ là một chuyện nhẹ như lông hồng mà thôi.