Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 2176: “Nói xong chưa!”
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Hắn nắm chặt lấy cổ tay phải của đối phương, với lực khủng bố bực này, chỉ cần xoay nhẹ tay là đã lôi xuống toàn bộ cánh tay của ông ta. Máu tươi bắn tung tóe, ông ta lập tức hét lên một tiếng thảm thiết. Sức mạnh thô bạo hệt như Man thú khiến người ta phải trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.“Đi!”Tất cả xảy ra chỉ trong một khoảnh khắc, ba người Phong Vô Hận còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Nhất đã ôm lấy Lãnh Hương Vân lui đến lối vào đại điện.Advertisement“Ngăn hắn lại!”Ba người giật mình hoàn hồn, sắc mặt lập tức thay đổi, hiển nhiên, bọn họ không ngờ Lâm Nhất lại mang Lãnh Hương Vân rời khỏi.AdvertisementSao có thể để hắn đạt được mong muốn chứ? Lúc này, bọn họ liền điên cuồng đuổi theo.“Không từ bỏ?”Lâm Nhất đột nhiên xoay người, một luồng sát ý lạnh buốt từ đáy mắt hắn tuôn ra.Ông! Ông! Ông!Kiếm Táng Hoa trên lưng đã sớm kiềm chế không nổi nữa, nó run lên từng hồi trong hộp, kiếm ý hùng hậu liên tục tích tụ trong cơ thể Lâm Nhất. Kiếm ý tích tụ khiến sắc mặt Lâm Nhất tối sầm, cả người hắn run lên, hệt như một ngọn núi lửa chực phun trào.Xem ra đám này người vẫn chưa được dạy dỗ đầy đủ, phải buộc hắn rút kiếm ra mới biết cái gì mới là đáng sợ.Hí!Ba người đang điên cuồng đuổi theo đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Nhất, tim bọn họ bất giác đập nhanh hơn.Kinh ngiệm sành sỏi trên giang hồ giúp bọn họ cảm nhận được luồng hơi thở cực kỳ nguy hiểm.Mà nó… phát ra từ trên người thiếu niên trước mắt, ba người biến sắc, đồng loạt dừng lại, không ai dám tiến thêm một bước.“Vô ích thôi Lâm Nhất, ở bảo khố Lôi Vân, trừ phi lấy được Phệ Huyết Ma Điển, nếu không sẽ không có đường ra. Nếu ngươi bằng lòng, chúng ta có thể tặng Phệ Huyết Ma Điển cho ngươi, đồng thời, chúng ta cũng sẽ không đoạt lấy bảo vật trên người ngươi. Chỉ cần ngươi sao lại một phần Phệ Huyết Ma Điển cho chúng ta là được”, sắc mặt Lãnh bảo chủ dịu xuống, nhỏ giọng khuyên bảo.Ánh mắt Phong Vô Hận lóe sáng, ông ta mỉm cười, bắt đầu dụ dỗ: “Nhóc con, đừng nói với ta là ngươi không hứng thú với Phệ Huyết Ma Điển nhé? Nếu ta đoán không lầm, ngươi muốn tranh một trận trong Quần Long Thịnh Yến lần này, đúng không? Hiện tại, tuy thực lực của ngươi đã khá nghịch thiên, nhưng nếu so sánh với đám yêu nghiệt đứng đầu bảng trong thì vẫn có chênh lệch không nhỏ. Đặc biệt là 10 tên đứng đầu được xưng là Tam Vương Thất Kiệt. Mỗi một người trong Thất Kiệt đều có cảnh giới Âm Dương viên mãn… còn về Tam Vương thì… hề hề, đó chính là tồn tại sánh ngang với cao thủ cảnh giới Thiên Phách!”“Dù sao thì hiện tại ngươi chỉ mới đến cảnh giới Dương Huyền đại thành… nếu có Phệ Huyết Ma Điển, đừng nói là yêu nghiệt bảng trong, dù là mười thứ hạng đầu thì cũng chưa chắc không tranh nổi…”“Nói xong chưa!”Sắc mặt Lâm Nhất không có chút cảm xúc, hắn lạnh lùng cắt ngang lời đối phương.“Ngươi!”Phong Vô Hận tức đến mức suýt hộc máu, ông ta nắm chặt roi Tử Diễm Lôi Hoàng, thù hận trong lòng đã sớm cuộn trào như sóng biển. Nếu ông ta mạnh hơn một chút nữa, có thể mở phong ấn, phát huy được năm phần uy lực của thanh bảo binh thượng phẩm trong tay thì Lâm Nhất sẽ không ngông cuồng đến như vậy.
Hắn nắm chặt lấy cổ tay phải của đối phương, với lực khủng bố bực này, chỉ cần xoay nhẹ tay là đã lôi xuống toàn bộ cánh tay của ông ta. Máu tươi bắn tung tóe, ông ta lập tức hét lên một tiếng thảm thiết. Sức mạnh thô bạo hệt như Man thú khiến người ta phải trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
“Đi!”
Tất cả xảy ra chỉ trong một khoảnh khắc, ba người Phong Vô Hận còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Nhất đã ôm lấy Lãnh Hương Vân lui đến lối vào đại điện.
Advertisement
“Ngăn hắn lại!”
Ba người giật mình hoàn hồn, sắc mặt lập tức thay đổi, hiển nhiên, bọn họ không ngờ Lâm Nhất lại mang Lãnh Hương Vân rời khỏi.
Advertisement
Sao có thể để hắn đạt được mong muốn chứ? Lúc này, bọn họ liền điên cuồng đuổi theo.
“Không từ bỏ?”
Lâm Nhất đột nhiên xoay người, một luồng sát ý lạnh buốt từ đáy mắt hắn tuôn ra.
Ông! Ông! Ông!
Kiếm Táng Hoa trên lưng đã sớm kiềm chế không nổi nữa, nó run lên từng hồi trong hộp, kiếm ý hùng hậu liên tục tích tụ trong cơ thể Lâm Nhất. Kiếm ý tích tụ khiến sắc mặt Lâm Nhất tối sầm, cả người hắn run lên, hệt như một ngọn núi lửa chực phun trào.
Xem ra đám này người vẫn chưa được dạy dỗ đầy đủ, phải buộc hắn rút kiếm ra mới biết cái gì mới là đáng sợ.
Hí!
Ba người đang điên cuồng đuổi theo đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Nhất, tim bọn họ bất giác đập nhanh hơn.
Kinh ngiệm sành sỏi trên giang hồ giúp bọn họ cảm nhận được luồng hơi thở cực kỳ nguy hiểm.
Mà nó… phát ra từ trên người thiếu niên trước mắt, ba người biến sắc, đồng loạt dừng lại, không ai dám tiến thêm một bước.
“Vô ích thôi Lâm Nhất, ở bảo khố Lôi Vân, trừ phi lấy được Phệ Huyết Ma Điển, nếu không sẽ không có đường ra. Nếu ngươi bằng lòng, chúng ta có thể tặng Phệ Huyết Ma Điển cho ngươi, đồng thời, chúng ta cũng sẽ không đoạt lấy bảo vật trên người ngươi. Chỉ cần ngươi sao lại một phần Phệ Huyết Ma Điển cho chúng ta là được”, sắc mặt Lãnh bảo chủ dịu xuống, nhỏ giọng khuyên bảo.
Ánh mắt Phong Vô Hận lóe sáng, ông ta mỉm cười, bắt đầu dụ dỗ: “Nhóc con, đừng nói với ta là ngươi không hứng thú với Phệ Huyết Ma Điển nhé? Nếu ta đoán không lầm, ngươi muốn tranh một trận trong Quần Long Thịnh Yến lần này, đúng không? Hiện tại, tuy thực lực của ngươi đã khá nghịch thiên, nhưng nếu so sánh với đám yêu nghiệt đứng đầu bảng trong thì vẫn có chênh lệch không nhỏ. Đặc biệt là 10 tên đứng đầu được xưng là Tam Vương Thất Kiệt. Mỗi một người trong Thất Kiệt đều có cảnh giới Âm Dương viên mãn… còn về Tam Vương thì… hề hề, đó chính là tồn tại sánh ngang với cao thủ cảnh giới Thiên Phách!”
“Dù sao thì hiện tại ngươi chỉ mới đến cảnh giới Dương Huyền đại thành… nếu có Phệ Huyết Ma Điển, đừng nói là yêu nghiệt bảng trong, dù là mười thứ hạng đầu thì cũng chưa chắc không tranh nổi…”
“Nói xong chưa!”
Sắc mặt Lâm Nhất không có chút cảm xúc, hắn lạnh lùng cắt ngang lời đối phương.
“Ngươi!”
Phong Vô Hận tức đến mức suýt hộc máu, ông ta nắm chặt roi Tử Diễm Lôi Hoàng, thù hận trong lòng đã sớm cuộn trào như sóng biển. Nếu ông ta mạnh hơn một chút nữa, có thể mở phong ấn, phát huy được năm phần uy lực của thanh bảo binh thượng phẩm trong tay thì Lâm Nhất sẽ không ngông cuồng đến như vậy.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Hắn nắm chặt lấy cổ tay phải của đối phương, với lực khủng bố bực này, chỉ cần xoay nhẹ tay là đã lôi xuống toàn bộ cánh tay của ông ta. Máu tươi bắn tung tóe, ông ta lập tức hét lên một tiếng thảm thiết. Sức mạnh thô bạo hệt như Man thú khiến người ta phải trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.“Đi!”Tất cả xảy ra chỉ trong một khoảnh khắc, ba người Phong Vô Hận còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Nhất đã ôm lấy Lãnh Hương Vân lui đến lối vào đại điện.Advertisement“Ngăn hắn lại!”Ba người giật mình hoàn hồn, sắc mặt lập tức thay đổi, hiển nhiên, bọn họ không ngờ Lâm Nhất lại mang Lãnh Hương Vân rời khỏi.AdvertisementSao có thể để hắn đạt được mong muốn chứ? Lúc này, bọn họ liền điên cuồng đuổi theo.“Không từ bỏ?”Lâm Nhất đột nhiên xoay người, một luồng sát ý lạnh buốt từ đáy mắt hắn tuôn ra.Ông! Ông! Ông!Kiếm Táng Hoa trên lưng đã sớm kiềm chế không nổi nữa, nó run lên từng hồi trong hộp, kiếm ý hùng hậu liên tục tích tụ trong cơ thể Lâm Nhất. Kiếm ý tích tụ khiến sắc mặt Lâm Nhất tối sầm, cả người hắn run lên, hệt như một ngọn núi lửa chực phun trào.Xem ra đám này người vẫn chưa được dạy dỗ đầy đủ, phải buộc hắn rút kiếm ra mới biết cái gì mới là đáng sợ.Hí!Ba người đang điên cuồng đuổi theo đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Nhất, tim bọn họ bất giác đập nhanh hơn.Kinh ngiệm sành sỏi trên giang hồ giúp bọn họ cảm nhận được luồng hơi thở cực kỳ nguy hiểm.Mà nó… phát ra từ trên người thiếu niên trước mắt, ba người biến sắc, đồng loạt dừng lại, không ai dám tiến thêm một bước.“Vô ích thôi Lâm Nhất, ở bảo khố Lôi Vân, trừ phi lấy được Phệ Huyết Ma Điển, nếu không sẽ không có đường ra. Nếu ngươi bằng lòng, chúng ta có thể tặng Phệ Huyết Ma Điển cho ngươi, đồng thời, chúng ta cũng sẽ không đoạt lấy bảo vật trên người ngươi. Chỉ cần ngươi sao lại một phần Phệ Huyết Ma Điển cho chúng ta là được”, sắc mặt Lãnh bảo chủ dịu xuống, nhỏ giọng khuyên bảo.Ánh mắt Phong Vô Hận lóe sáng, ông ta mỉm cười, bắt đầu dụ dỗ: “Nhóc con, đừng nói với ta là ngươi không hứng thú với Phệ Huyết Ma Điển nhé? Nếu ta đoán không lầm, ngươi muốn tranh một trận trong Quần Long Thịnh Yến lần này, đúng không? Hiện tại, tuy thực lực của ngươi đã khá nghịch thiên, nhưng nếu so sánh với đám yêu nghiệt đứng đầu bảng trong thì vẫn có chênh lệch không nhỏ. Đặc biệt là 10 tên đứng đầu được xưng là Tam Vương Thất Kiệt. Mỗi một người trong Thất Kiệt đều có cảnh giới Âm Dương viên mãn… còn về Tam Vương thì… hề hề, đó chính là tồn tại sánh ngang với cao thủ cảnh giới Thiên Phách!”“Dù sao thì hiện tại ngươi chỉ mới đến cảnh giới Dương Huyền đại thành… nếu có Phệ Huyết Ma Điển, đừng nói là yêu nghiệt bảng trong, dù là mười thứ hạng đầu thì cũng chưa chắc không tranh nổi…”“Nói xong chưa!”Sắc mặt Lâm Nhất không có chút cảm xúc, hắn lạnh lùng cắt ngang lời đối phương.“Ngươi!”Phong Vô Hận tức đến mức suýt hộc máu, ông ta nắm chặt roi Tử Diễm Lôi Hoàng, thù hận trong lòng đã sớm cuộn trào như sóng biển. Nếu ông ta mạnh hơn một chút nữa, có thể mở phong ấn, phát huy được năm phần uy lực của thanh bảo binh thượng phẩm trong tay thì Lâm Nhất sẽ không ngông cuồng đến như vậy.