Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 2221: “Ta thấy con dấu ở mi tâm của ngươi hơi quen mắt”.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Sau mười chiêu, chiêu thức của hắn ta chợt trở nên mạnh mẽ, dùng một thương đánh bay roi Xích Diễm trong tay Dương Phàm, sau đó vung tay lên, đánh bay Dương Phàm ra ngoài, khiến Dương Phàm phải lùi lại mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững.Mắt Lâm Nhất hơi sáng lên, tuy Hướng Thiên Hà này nói đã áp chế tu vi, nhưng chiêu thức vẫn khá đẹp.Không ra tay thì thôi, một khi ra tay đều vô cùng khí thế, động tác liền mạch, hoàn toàn không lãng phí một chút chân nguyên nào.Advertisement“Đa tạ”.Hướng Thiên Hà khẽ mỉm cười, sau đó nói với mọi người: “Buổi họp mặt hôm nay kết thúc ở đây, mấy hôm nay Hướng mỗ cũng sẽ ở trong phủ, hoan nghênh mọi người đến thỉnh giáo bất cứ lúc nào”.AdvertisementMấy người trên đài cao nhanh chóng rời đi.Nhưng trước khi đi, ít nhiều gì bọn họ cũng sẽ không nhịn được quan sát Lâm Nhất mất lần bằng nét mặt phức tạp.Biểu hiện của người ngoại địa này hôm nay thật sự quá nổi bật, nhất là sau khi xuất kiếm, phong mang đúng là khiến người ta ấn tượng sâu sắc.Vào lúc Lâm Nhất và Dương Phàm đứng dậy định rời đi, hắn được Khuynh Nhược U của Tử Nguyệt Động Thiên gọi riêng.“Đợi đã”.Khuynh Nhược U trên đài cao chậm rãi đứng dậy, nhìn xuống từ trên cao.Dương Phàm và Quách Húc thấy đối phương chỉ nhìn mỗi Lâm Nhất, hoàn toàn không nhìn hai người họ thì rất biết điều rời đi trước.Trên đài cao thoáng chốc chỉ còn lại ba người Lâm Nhất, Hướng Thiên Hà và Khuynh Nhược U.Khuynh Nhược U ngồi im ở vị trí đầu không đứng dậy, nàng ta cầm rượu ngồi đấy, yên tĩnh cao quý. Bàn rượu vốn rất bình thường vì có nàng ta mà chợt có thêm khí chất bất phàm.Trên người nàng ta như khoác một vầng sáng nhạt, vầng sáng đó bao phủ cả sự vật xung quanh, khiến chúng đồng thời thăng hoa.Dương Phàm nói cô gái này được thiên tài xuất chúng trong Lôi Châu tôn sùng là tiểu công chúa của Tử Nguyệt Động Thiên, không chỉ xinh đẹp mà khí chất cũng không hề tầm thường.Nhưng Lâm Nhất đã thấy rất nhiều người đẹp rồi, Hân Nghiên sư tỷ quyến rũ, Nguyệt Vi Vi xinh đẹp như yêu tinh, Tô Hàm Nguyệt mỹ lệ vô song. Mỗi một người đều có thể sánh bằng cô gái này, thậm chí là hơn cả thế.Hắn suy nghĩ rất nhiều, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: “Cô nương gọi ta có chuyện gì?”Hướng Thiên Hà ở một bên hơi nhíu mày, người này đúng là can đảm, đối mặt với Khuynh Nhược U mà không kính trọng chút nào.Khuynh Nhược U buông ly rượu xuống, nhẹ nhàng gật đầu, thản nhiên nói: “Ta thấy con dấu ở mi tâm của ngươi hơi quen mắt”.Lâm Nhất nhìn vào mắt đối phương, không nói gì.
Sau mười chiêu, chiêu thức của hắn ta chợt trở nên mạnh mẽ, dùng một thương đánh bay roi Xích Diễm trong tay Dương Phàm, sau đó vung tay lên, đánh bay Dương Phàm ra ngoài, khiến Dương Phàm phải lùi lại mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững.
Mắt Lâm Nhất hơi sáng lên, tuy Hướng Thiên Hà này nói đã áp chế tu vi, nhưng chiêu thức vẫn khá đẹp.
Không ra tay thì thôi, một khi ra tay đều vô cùng khí thế, động tác liền mạch, hoàn toàn không lãng phí một chút chân nguyên nào.
Advertisement
“Đa tạ”.
Hướng Thiên Hà khẽ mỉm cười, sau đó nói với mọi người: “Buổi họp mặt hôm nay kết thúc ở đây, mấy hôm nay Hướng mỗ cũng sẽ ở trong phủ, hoan nghênh mọi người đến thỉnh giáo bất cứ lúc nào”.
Advertisement
Mấy người trên đài cao nhanh chóng rời đi.
Nhưng trước khi đi, ít nhiều gì bọn họ cũng sẽ không nhịn được quan sát Lâm Nhất mất lần bằng nét mặt phức tạp.
Biểu hiện của người ngoại địa này hôm nay thật sự quá nổi bật, nhất là sau khi xuất kiếm, phong mang đúng là khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Vào lúc Lâm Nhất và Dương Phàm đứng dậy định rời đi, hắn được Khuynh Nhược U của Tử Nguyệt Động Thiên gọi riêng.
“Đợi đã”.
Khuynh Nhược U trên đài cao chậm rãi đứng dậy, nhìn xuống từ trên cao.
Dương Phàm và Quách Húc thấy đối phương chỉ nhìn mỗi Lâm Nhất, hoàn toàn không nhìn hai người họ thì rất biết điều rời đi trước.
Trên đài cao thoáng chốc chỉ còn lại ba người Lâm Nhất, Hướng Thiên Hà và Khuynh Nhược U.
Khuynh Nhược U ngồi im ở vị trí đầu không đứng dậy, nàng ta cầm rượu ngồi đấy, yên tĩnh cao quý. Bàn rượu vốn rất bình thường vì có nàng ta mà chợt có thêm khí chất bất phàm.
Trên người nàng ta như khoác một vầng sáng nhạt, vầng sáng đó bao phủ cả sự vật xung quanh, khiến chúng đồng thời thăng hoa.
Dương Phàm nói cô gái này được thiên tài xuất chúng trong Lôi Châu tôn sùng là tiểu công chúa của Tử Nguyệt Động Thiên, không chỉ xinh đẹp mà khí chất cũng không hề tầm thường.
Nhưng Lâm Nhất đã thấy rất nhiều người đẹp rồi, Hân Nghiên sư tỷ quyến rũ, Nguyệt Vi Vi xinh đẹp như yêu tinh, Tô Hàm Nguyệt mỹ lệ vô song. Mỗi một người đều có thể sánh bằng cô gái này, thậm chí là hơn cả thế.
Hắn suy nghĩ rất nhiều, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: “Cô nương gọi ta có chuyện gì?”
Hướng Thiên Hà ở một bên hơi nhíu mày, người này đúng là can đảm, đối mặt với Khuynh Nhược U mà không kính trọng chút nào.
Khuynh Nhược U buông ly rượu xuống, nhẹ nhàng gật đầu, thản nhiên nói: “Ta thấy con dấu ở mi tâm của ngươi hơi quen mắt”.
Lâm Nhất nhìn vào mắt đối phương, không nói gì.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Sau mười chiêu, chiêu thức của hắn ta chợt trở nên mạnh mẽ, dùng một thương đánh bay roi Xích Diễm trong tay Dương Phàm, sau đó vung tay lên, đánh bay Dương Phàm ra ngoài, khiến Dương Phàm phải lùi lại mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững.Mắt Lâm Nhất hơi sáng lên, tuy Hướng Thiên Hà này nói đã áp chế tu vi, nhưng chiêu thức vẫn khá đẹp.Không ra tay thì thôi, một khi ra tay đều vô cùng khí thế, động tác liền mạch, hoàn toàn không lãng phí một chút chân nguyên nào.Advertisement“Đa tạ”.Hướng Thiên Hà khẽ mỉm cười, sau đó nói với mọi người: “Buổi họp mặt hôm nay kết thúc ở đây, mấy hôm nay Hướng mỗ cũng sẽ ở trong phủ, hoan nghênh mọi người đến thỉnh giáo bất cứ lúc nào”.AdvertisementMấy người trên đài cao nhanh chóng rời đi.Nhưng trước khi đi, ít nhiều gì bọn họ cũng sẽ không nhịn được quan sát Lâm Nhất mất lần bằng nét mặt phức tạp.Biểu hiện của người ngoại địa này hôm nay thật sự quá nổi bật, nhất là sau khi xuất kiếm, phong mang đúng là khiến người ta ấn tượng sâu sắc.Vào lúc Lâm Nhất và Dương Phàm đứng dậy định rời đi, hắn được Khuynh Nhược U của Tử Nguyệt Động Thiên gọi riêng.“Đợi đã”.Khuynh Nhược U trên đài cao chậm rãi đứng dậy, nhìn xuống từ trên cao.Dương Phàm và Quách Húc thấy đối phương chỉ nhìn mỗi Lâm Nhất, hoàn toàn không nhìn hai người họ thì rất biết điều rời đi trước.Trên đài cao thoáng chốc chỉ còn lại ba người Lâm Nhất, Hướng Thiên Hà và Khuynh Nhược U.Khuynh Nhược U ngồi im ở vị trí đầu không đứng dậy, nàng ta cầm rượu ngồi đấy, yên tĩnh cao quý. Bàn rượu vốn rất bình thường vì có nàng ta mà chợt có thêm khí chất bất phàm.Trên người nàng ta như khoác một vầng sáng nhạt, vầng sáng đó bao phủ cả sự vật xung quanh, khiến chúng đồng thời thăng hoa.Dương Phàm nói cô gái này được thiên tài xuất chúng trong Lôi Châu tôn sùng là tiểu công chúa của Tử Nguyệt Động Thiên, không chỉ xinh đẹp mà khí chất cũng không hề tầm thường.Nhưng Lâm Nhất đã thấy rất nhiều người đẹp rồi, Hân Nghiên sư tỷ quyến rũ, Nguyệt Vi Vi xinh đẹp như yêu tinh, Tô Hàm Nguyệt mỹ lệ vô song. Mỗi một người đều có thể sánh bằng cô gái này, thậm chí là hơn cả thế.Hắn suy nghĩ rất nhiều, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: “Cô nương gọi ta có chuyện gì?”Hướng Thiên Hà ở một bên hơi nhíu mày, người này đúng là can đảm, đối mặt với Khuynh Nhược U mà không kính trọng chút nào.Khuynh Nhược U buông ly rượu xuống, nhẹ nhàng gật đầu, thản nhiên nói: “Ta thấy con dấu ở mi tâm của ngươi hơi quen mắt”.Lâm Nhất nhìn vào mắt đối phương, không nói gì.