Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 2309: Còn dám khiêu khích?

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… So với đối phương, trong lòng Lâm Nhất vui mừng khôn xiết, nhiệt huyết sôi trào. Thương Long Cửu Biến của hắn thăng lên tầng bốn, trong lúc thoát thai đổi cốt ngưng tụ thành năm đường long văn cổ xưa. Hắn chỉ thêm vào ba đường long văn, không ngờ lại có thể đẩy lùi đối phương, hắn vẫn chưa dùng hết toàn lực nữa!“Ta đã bảo là đợi ông lâu rồi mà”.Bộ đồ xanh bay phất phới, trong cơn bão táp, Lâm Nhất tràn ngập khí thế, mái tóc dài tung bay theo gió.Advertisement“Phó môn chủ!”Vẻ khinh thường trong mắt các đệ tử Thiết Huyết Kiếm Môn còn lại hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ hoảng sợ và lo lắng tột cùng.AdvertisementVẻ mặt Đường Ưng u ám, cực kì khó coi. Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, chân nguyên dao động, một khí tức đáng sợ bùng nổ, uy áp thuộc về cảnh giới Âm Dương đại thành phóng ra toàn bộ, làm chấn động cả khu vực này.Ở phía xa, nhiều võ giả đang bí mật quan sát đều khẽ biến sắc mặt.Tất cả mọi người đều biết lần này Đường Ưng sẽ ra tay thật.Không hề đơn giản khi một hậu bối cảnh giới Dương Huyền có thể ép Đường Ưng nghiêm túc ra tay. Cảnh tượng này đừng nói là ở núi Viêm Long, có lẽ ngay cả trong thành Thiên Lăng nơi nhân tài kiệt xuất tụ tập cũng khá hiếm thấy.Cảnh giới Âm Dương đại thành và tiểu thành cách biệt một trời một vực, thực lực chênh lệch rất lớn. Người trước có thể nhẹ nhàng áp đảo người sau, lấy một địch mười cũng không áp lực chút nào.Từ tiểu thành đến đại thành là một bước nhảy vọt về chất. Cảm giác trực quan nhất của mọi người lúc này là sau khi Đường Ưng nổi giận trông như một con hung thú thượng cổ thức tỉnh, khí tức kinh khủng khiến người ta sợ hãi.Sắc mặt Đường Ưng xanh mét, bộ trang phục Thiết Huyết Kiếm Môn phồng lên, đôi mắt lạnh thấu sương nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất: “Ta sẽ cho ngươi biết rốt cuộc cảnh giới Âm Dương đại thành khủng khiếp đến mức nào, có một số người không phải ngươi có thể động vào!”Ầm!Nói xong, trong mắt ông ta bắn ra những tia huyết quang như kiếm, bay lên không trung phát ra tiếng ầm ầm. Điều kì lạ hơn là toàn thân ông ta được bao trùm bởi huyết quang chói mắt.Lâm Nhất bình tĩnh, cảnh giới Âm Dương đại thành quả thật không thể coi thường.Nhưng hắn đã có thực lực đối kháng, dù không địch lại cũng có thể dễ dàng bỏ chạy. Ngày đó nếu không vì kiêng dè tên cao thủ Thiên Phách kia, hắn sẽ không đến mức để lão già này kiêu ngạo như thế, để ngựa Huyết Long tự dưng lại bị thương trí mạng.Bây giờ Thương Long Cửu Biến đã thăng lên tầng bốn, thực lực của Lâm Nhất tăng vọt, càng không sợ hãi.Ai nói cảnh giới Dương Huyền không thể nghịch thiên giết chết cảnh giới Âm Dương đại thành?Hôm nay, Lâm Nhất hắn sẽ giết người này, Đường Ưng nhất định phải chết!Còn dám khiêu khích?Nhìn thấy sát ý trong mắt Lâm Nhất, cơn giận trong lòng Đường Ưng càng lớn hơn.“Tiểu tạp chủng, ngươi sẽ không bao giờ biết rốt cuộc sự chênh lệch giữa cảnh giới Âm Dương đại thành và cảnh giới Dương Huyền lớn bao nhiêu. Nếu không phải vì muốn cho ngươi chết nhẹ nhàng, ngươi sớm đã bị ta giẫm dưới chân, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!”

So với đối phương, trong lòng Lâm Nhất vui mừng khôn xiết, nhiệt huyết sôi trào. Thương Long Cửu Biến của hắn thăng lên tầng bốn, trong lúc thoát thai đổi cốt ngưng tụ thành năm đường long văn cổ xưa. Hắn chỉ thêm vào ba đường long văn, không ngờ lại có thể đẩy lùi đối phương, hắn vẫn chưa dùng hết toàn lực nữa!

“Ta đã bảo là đợi ông lâu rồi mà”.

Bộ đồ xanh bay phất phới, trong cơn bão táp, Lâm Nhất tràn ngập khí thế, mái tóc dài tung bay theo gió.

Advertisement

“Phó môn chủ!”

Vẻ khinh thường trong mắt các đệ tử Thiết Huyết Kiếm Môn còn lại hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ hoảng sợ và lo lắng tột cùng.

Advertisement

Vẻ mặt Đường Ưng u ám, cực kì khó coi. Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, chân nguyên dao động, một khí tức đáng sợ bùng nổ, uy áp thuộc về cảnh giới Âm Dương đại thành phóng ra toàn bộ, làm chấn động cả khu vực này.

Ở phía xa, nhiều võ giả đang bí mật quan sát đều khẽ biến sắc mặt.

Tất cả mọi người đều biết lần này Đường Ưng sẽ ra tay thật.

Không hề đơn giản khi một hậu bối cảnh giới Dương Huyền có thể ép Đường Ưng nghiêm túc ra tay. Cảnh tượng này đừng nói là ở núi Viêm Long, có lẽ ngay cả trong thành Thiên Lăng nơi nhân tài kiệt xuất tụ tập cũng khá hiếm thấy.

Cảnh giới Âm Dương đại thành và tiểu thành cách biệt một trời một vực, thực lực chênh lệch rất lớn. Người trước có thể nhẹ nhàng áp đảo người sau, lấy một địch mười cũng không áp lực chút nào.

Từ tiểu thành đến đại thành là một bước nhảy vọt về chất. Cảm giác trực quan nhất của mọi người lúc này là sau khi Đường Ưng nổi giận trông như một con hung thú thượng cổ thức tỉnh, khí tức kinh khủng khiến người ta sợ hãi.

Sắc mặt Đường Ưng xanh mét, bộ trang phục Thiết Huyết Kiếm Môn phồng lên, đôi mắt lạnh thấu sương nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất: “Ta sẽ cho ngươi biết rốt cuộc cảnh giới Âm Dương đại thành khủng khiếp đến mức nào, có một số người không phải ngươi có thể động vào!”

Ầm!

Nói xong, trong mắt ông ta bắn ra những tia huyết quang như kiếm, bay lên không trung phát ra tiếng ầm ầm. Điều kì lạ hơn là toàn thân ông ta được bao trùm bởi huyết quang chói mắt.

Lâm Nhất bình tĩnh, cảnh giới Âm Dương đại thành quả thật không thể coi thường.

Nhưng hắn đã có thực lực đối kháng, dù không địch lại cũng có thể dễ dàng bỏ chạy. Ngày đó nếu không vì kiêng dè tên cao thủ Thiên Phách kia, hắn sẽ không đến mức để lão già này kiêu ngạo như thế, để ngựa Huyết Long tự dưng lại bị thương trí mạng.

Bây giờ Thương Long Cửu Biến đã thăng lên tầng bốn, thực lực của Lâm Nhất tăng vọt, càng không sợ hãi.

Ai nói cảnh giới Dương Huyền không thể nghịch thiên giết chết cảnh giới Âm Dương đại thành?

Hôm nay, Lâm Nhất hắn sẽ giết người này, Đường Ưng nhất định phải chết!

Còn dám khiêu khích?

Nhìn thấy sát ý trong mắt Lâm Nhất, cơn giận trong lòng Đường Ưng càng lớn hơn.

“Tiểu tạp chủng, ngươi sẽ không bao giờ biết rốt cuộc sự chênh lệch giữa cảnh giới Âm Dương đại thành và cảnh giới Dương Huyền lớn bao nhiêu. Nếu không phải vì muốn cho ngươi chết nhẹ nhàng, ngươi sớm đã bị ta giẫm dưới chân, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!”

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… So với đối phương, trong lòng Lâm Nhất vui mừng khôn xiết, nhiệt huyết sôi trào. Thương Long Cửu Biến của hắn thăng lên tầng bốn, trong lúc thoát thai đổi cốt ngưng tụ thành năm đường long văn cổ xưa. Hắn chỉ thêm vào ba đường long văn, không ngờ lại có thể đẩy lùi đối phương, hắn vẫn chưa dùng hết toàn lực nữa!“Ta đã bảo là đợi ông lâu rồi mà”.Bộ đồ xanh bay phất phới, trong cơn bão táp, Lâm Nhất tràn ngập khí thế, mái tóc dài tung bay theo gió.Advertisement“Phó môn chủ!”Vẻ khinh thường trong mắt các đệ tử Thiết Huyết Kiếm Môn còn lại hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ hoảng sợ và lo lắng tột cùng.AdvertisementVẻ mặt Đường Ưng u ám, cực kì khó coi. Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, chân nguyên dao động, một khí tức đáng sợ bùng nổ, uy áp thuộc về cảnh giới Âm Dương đại thành phóng ra toàn bộ, làm chấn động cả khu vực này.Ở phía xa, nhiều võ giả đang bí mật quan sát đều khẽ biến sắc mặt.Tất cả mọi người đều biết lần này Đường Ưng sẽ ra tay thật.Không hề đơn giản khi một hậu bối cảnh giới Dương Huyền có thể ép Đường Ưng nghiêm túc ra tay. Cảnh tượng này đừng nói là ở núi Viêm Long, có lẽ ngay cả trong thành Thiên Lăng nơi nhân tài kiệt xuất tụ tập cũng khá hiếm thấy.Cảnh giới Âm Dương đại thành và tiểu thành cách biệt một trời một vực, thực lực chênh lệch rất lớn. Người trước có thể nhẹ nhàng áp đảo người sau, lấy một địch mười cũng không áp lực chút nào.Từ tiểu thành đến đại thành là một bước nhảy vọt về chất. Cảm giác trực quan nhất của mọi người lúc này là sau khi Đường Ưng nổi giận trông như một con hung thú thượng cổ thức tỉnh, khí tức kinh khủng khiến người ta sợ hãi.Sắc mặt Đường Ưng xanh mét, bộ trang phục Thiết Huyết Kiếm Môn phồng lên, đôi mắt lạnh thấu sương nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất: “Ta sẽ cho ngươi biết rốt cuộc cảnh giới Âm Dương đại thành khủng khiếp đến mức nào, có một số người không phải ngươi có thể động vào!”Ầm!Nói xong, trong mắt ông ta bắn ra những tia huyết quang như kiếm, bay lên không trung phát ra tiếng ầm ầm. Điều kì lạ hơn là toàn thân ông ta được bao trùm bởi huyết quang chói mắt.Lâm Nhất bình tĩnh, cảnh giới Âm Dương đại thành quả thật không thể coi thường.Nhưng hắn đã có thực lực đối kháng, dù không địch lại cũng có thể dễ dàng bỏ chạy. Ngày đó nếu không vì kiêng dè tên cao thủ Thiên Phách kia, hắn sẽ không đến mức để lão già này kiêu ngạo như thế, để ngựa Huyết Long tự dưng lại bị thương trí mạng.Bây giờ Thương Long Cửu Biến đã thăng lên tầng bốn, thực lực của Lâm Nhất tăng vọt, càng không sợ hãi.Ai nói cảnh giới Dương Huyền không thể nghịch thiên giết chết cảnh giới Âm Dương đại thành?Hôm nay, Lâm Nhất hắn sẽ giết người này, Đường Ưng nhất định phải chết!Còn dám khiêu khích?Nhìn thấy sát ý trong mắt Lâm Nhất, cơn giận trong lòng Đường Ưng càng lớn hơn.“Tiểu tạp chủng, ngươi sẽ không bao giờ biết rốt cuộc sự chênh lệch giữa cảnh giới Âm Dương đại thành và cảnh giới Dương Huyền lớn bao nhiêu. Nếu không phải vì muốn cho ngươi chết nhẹ nhàng, ngươi sớm đã bị ta giẫm dưới chân, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!”

Chương 2309: Còn dám khiêu khích?