Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 2404: Vẫn chưa chịu thôi!

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Kỳ ngộ!Kỳ ngộ, kỳ ngộ lớn mà hắn ta tha thiết ước mơ ở nơi này chắc chắn đã bị Lâm Nhất lấy mất.Âu Dương Hạo chợt nghĩ ra há to miệng, nét mặt ngơ ngác, sắp tức muốn nổ phổi, đây mới chuyện quan trọng nhất.Bị tát thành đầu lợn chỉ là mất mặt thôi, nhưng nếu không tìm lại kỳ ngộ này thì tổn thất thật sự quá lớn.AdvertisementVụt!Một tia huyết quang bay lên cao từ trên người Âu Dương Hạo, hắn ta giẫm mạnh chân xuống đất, xông ra ngoài cửa động phủ đuổi theo Lâm Nhất.AdvertisementĐiên cuồng truy đuổi một lúc lâu, cuối cùng hắn ta cũng nhìn thấy một bóng lưng màu xanh, lập tức trợn mắt.“Tên trộm kia, ngươi chạy đi đâu!”Âu Dương Hạo hét to một tiếng, thi triển Tiêu Vân Quyết đến giới hạn, người như trăng máu lơ lửng trên không trung, chẳng mấy chốc đã kéo gần một nửa khoảng cách.Hắn ta lơ lửng giữa không trung, cầm trường thương chứa đựng chân nguyên cuồn cuộn trong tay, chém mạnh về phía trước.Trường thương lập tức phá không bay đi như tia chớp, nơi nó đi qua tràn ngập huyết quang. Phong mang trên mũi thương mơ hồ muốn xuyên thủng một nửa hư không, vô cùng đáng sợ.“Đuổi kịp rồi sao? Đúng là một trong thất tú Thiên Lăng, cũng có chút thực lực”.Lâm Nhất quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó dễ dàng tránh được đòn tấn công.“Đáng chết”.Một đòn không trúng, Âu Dương Hạo chửi tục một tiếng, duỗi tay cầm lấy trường thương, tiếp tục đuổi theo.Âu Dương Hạo dù gì cũng là một trong thất tú Thiên Lăng, thực lực không tầm thường, tuy đòn tấn công không làm bị thương Lâm Nhất, nhưng cũng khiến tốc độ của Lâm Nhất chậm lại.Ầm!Lâm Nhất vừa ra khỏi động phủ, còn chưa kịp đứng vững, thì cánh đồng trong phạm vi trăm thước sau lưng hắn đã bị một thanh trường thương hung hăng xuyên thủng.Mảnh vỡ bắn tung toé, trường thương như sao chổi tấn công không ngừng nghỉ. Sau đó rơi ầm xuống trước mặt Lâm Nhất, thân thương dài bốn thước không ngừng dao động, một luồng khí lạnh dâng lên, trường thương mang theo khí thế lạnh lẽo ngăn cản đường đi của Lâm Nhất.Vẫn chưa chịu thôi!Lâm Nhất giậm chân, sâu trong mắt có hàn mang thấp thoáng loé lên.Hắn không phải người sợ lớn chuyện, nhưng có rất nhiều người muốn có được kỳ ngộ ở khu vực trung tâm, ở sâu bên trong khu vực trung tâm của bí cảnh thế này rất nguy hiểm.Lúc này, nói không chừng hắn đã bị theo dõi, dây dưa với Âu Dương Hạo này sẽ lãng phí thời gian.Vụt!

Kỳ ngộ!

Kỳ ngộ, kỳ ngộ lớn mà hắn ta tha thiết ước mơ ở nơi này chắc chắn đã bị Lâm Nhất lấy mất.

Âu Dương Hạo chợt nghĩ ra há to miệng, nét mặt ngơ ngác, sắp tức muốn nổ phổi, đây mới chuyện quan trọng nhất.

Bị tát thành đầu lợn chỉ là mất mặt thôi, nhưng nếu không tìm lại kỳ ngộ này thì tổn thất thật sự quá lớn.

Advertisement

Vụt!

Một tia huyết quang bay lên cao từ trên người Âu Dương Hạo, hắn ta giẫm mạnh chân xuống đất, xông ra ngoài cửa động phủ đuổi theo Lâm Nhất.

Advertisement

Điên cuồng truy đuổi một lúc lâu, cuối cùng hắn ta cũng nhìn thấy một bóng lưng màu xanh, lập tức trợn mắt.

“Tên trộm kia, ngươi chạy đi đâu!”

Âu Dương Hạo hét to một tiếng, thi triển Tiêu Vân Quyết đến giới hạn, người như trăng máu lơ lửng trên không trung, chẳng mấy chốc đã kéo gần một nửa khoảng cách.

Hắn ta lơ lửng giữa không trung, cầm trường thương chứa đựng chân nguyên cuồn cuộn trong tay, chém mạnh về phía trước.

Trường thương lập tức phá không bay đi như tia chớp, nơi nó đi qua tràn ngập huyết quang. Phong mang trên mũi thương mơ hồ muốn xuyên thủng một nửa hư không, vô cùng đáng sợ.

“Đuổi kịp rồi sao? Đúng là một trong thất tú Thiên Lăng, cũng có chút thực lực”.

Lâm Nhất quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó dễ dàng tránh được đòn tấn công.

“Đáng chết”.

Một đòn không trúng, Âu Dương Hạo chửi tục một tiếng, duỗi tay cầm lấy trường thương, tiếp tục đuổi theo.

Âu Dương Hạo dù gì cũng là một trong thất tú Thiên Lăng, thực lực không tầm thường, tuy đòn tấn công không làm bị thương Lâm Nhất, nhưng cũng khiến tốc độ của Lâm Nhất chậm lại.

Ầm!

Lâm Nhất vừa ra khỏi động phủ, còn chưa kịp đứng vững, thì cánh đồng trong phạm vi trăm thước sau lưng hắn đã bị một thanh trường thương hung hăng xuyên thủng.

Mảnh vỡ bắn tung toé, trường thương như sao chổi tấn công không ngừng nghỉ. Sau đó rơi ầm xuống trước mặt Lâm Nhất, thân thương dài bốn thước không ngừng dao động, một luồng khí lạnh dâng lên, trường thương mang theo khí thế lạnh lẽo ngăn cản đường đi của Lâm Nhất.

Vẫn chưa chịu thôi!

Lâm Nhất giậm chân, sâu trong mắt có hàn mang thấp thoáng loé lên.

Hắn không phải người sợ lớn chuyện, nhưng có rất nhiều người muốn có được kỳ ngộ ở khu vực trung tâm, ở sâu bên trong khu vực trung tâm của bí cảnh thế này rất nguy hiểm.

Lúc này, nói không chừng hắn đã bị theo dõi, dây dưa với Âu Dương Hạo này sẽ lãng phí thời gian.

Vụt!

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Kỳ ngộ!Kỳ ngộ, kỳ ngộ lớn mà hắn ta tha thiết ước mơ ở nơi này chắc chắn đã bị Lâm Nhất lấy mất.Âu Dương Hạo chợt nghĩ ra há to miệng, nét mặt ngơ ngác, sắp tức muốn nổ phổi, đây mới chuyện quan trọng nhất.Bị tát thành đầu lợn chỉ là mất mặt thôi, nhưng nếu không tìm lại kỳ ngộ này thì tổn thất thật sự quá lớn.AdvertisementVụt!Một tia huyết quang bay lên cao từ trên người Âu Dương Hạo, hắn ta giẫm mạnh chân xuống đất, xông ra ngoài cửa động phủ đuổi theo Lâm Nhất.AdvertisementĐiên cuồng truy đuổi một lúc lâu, cuối cùng hắn ta cũng nhìn thấy một bóng lưng màu xanh, lập tức trợn mắt.“Tên trộm kia, ngươi chạy đi đâu!”Âu Dương Hạo hét to một tiếng, thi triển Tiêu Vân Quyết đến giới hạn, người như trăng máu lơ lửng trên không trung, chẳng mấy chốc đã kéo gần một nửa khoảng cách.Hắn ta lơ lửng giữa không trung, cầm trường thương chứa đựng chân nguyên cuồn cuộn trong tay, chém mạnh về phía trước.Trường thương lập tức phá không bay đi như tia chớp, nơi nó đi qua tràn ngập huyết quang. Phong mang trên mũi thương mơ hồ muốn xuyên thủng một nửa hư không, vô cùng đáng sợ.“Đuổi kịp rồi sao? Đúng là một trong thất tú Thiên Lăng, cũng có chút thực lực”.Lâm Nhất quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó dễ dàng tránh được đòn tấn công.“Đáng chết”.Một đòn không trúng, Âu Dương Hạo chửi tục một tiếng, duỗi tay cầm lấy trường thương, tiếp tục đuổi theo.Âu Dương Hạo dù gì cũng là một trong thất tú Thiên Lăng, thực lực không tầm thường, tuy đòn tấn công không làm bị thương Lâm Nhất, nhưng cũng khiến tốc độ của Lâm Nhất chậm lại.Ầm!Lâm Nhất vừa ra khỏi động phủ, còn chưa kịp đứng vững, thì cánh đồng trong phạm vi trăm thước sau lưng hắn đã bị một thanh trường thương hung hăng xuyên thủng.Mảnh vỡ bắn tung toé, trường thương như sao chổi tấn công không ngừng nghỉ. Sau đó rơi ầm xuống trước mặt Lâm Nhất, thân thương dài bốn thước không ngừng dao động, một luồng khí lạnh dâng lên, trường thương mang theo khí thế lạnh lẽo ngăn cản đường đi của Lâm Nhất.Vẫn chưa chịu thôi!Lâm Nhất giậm chân, sâu trong mắt có hàn mang thấp thoáng loé lên.Hắn không phải người sợ lớn chuyện, nhưng có rất nhiều người muốn có được kỳ ngộ ở khu vực trung tâm, ở sâu bên trong khu vực trung tâm của bí cảnh thế này rất nguy hiểm.Lúc này, nói không chừng hắn đã bị theo dõi, dây dưa với Âu Dương Hạo này sẽ lãng phí thời gian.Vụt!

Chương 2404: Vẫn chưa chịu thôi!