Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 2416: Lấy một địch năm
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Trước ngực bốn trưởng lão trong không trung đều xuất hiện một vết thương dữ tợn, máu tươi đầm đìa nhìn mà giật mình. Mấy người đó không ngừng kêu thảm thiết rồi liên tục ho khan, mỗi tiếng ho đều phun ra nội tạng vỡ vụn xen lẫn với máu.Một cơn gió nhẹ thổi qua từ phía sau, mái tóc dài trên trán Lâm Nhất bị thổi bay, để lộ khuôn mặt trắng nõn anh tuấn tựa yêu tinh.Hắn nhẹ nhàng xoay người, nâng kiếm Táng Hoa lên.AdvertisementOng!Thân kiếm khẽ rung, khiến không khí cũng chấn động theo, như được gột rửa.AdvertisementNơi mũi kiếm chỉ tới là trưởng lão Tiêu Vân Tông bị Lâm Nhất đá bay trước đó, ông ta muốn đánh lén Lâm Nhất, nhưng không biết rằng kiếm ý của Lâm Nhất rất nhạy bén, đã chú ý đến hành động của ông ta từ lâu.Bây giờ bị kiếm phong trấn áp, khiến ông ta sững sờ, hoàn toàn không dám động đậy.Sắc mặt ông ta trở nên vô cùng dữ tợn, ông ta lạnh lùng nói: “Chó Kiếm Nô, ngươi đắc tội với tứ đại gia tộc của thành Thiên Lăng và tông môn đứng đầu thành Thiên Lăng là Tiêu Vân Tông ta. Chắc chắn kết cục của ngươi sẽ không bằng một con chó, nếu ngươi thả bọn ta, nói không chừng Tiêu Vân Tông sẽ thương hại ngươi. Mau…Không…”Phụt!Ông ta còn chưa nói xong, kiếm trong tay Lâm Nhất đã vô tình chém tới, máu tươi tuôn trào, đầu rơi xuống đất.“Chạy!”Bốn trưởng lão Tiêu Vân Tông đang bị thương nặng lập tức sợ hãi đứng dậy bỏ chạy.Cổ tay Lâm Nhất khẽ run, kiếm Táng Hoa xoay nửa vòng, mạnh mẽ bay đi.Coong!Trong thiên địa có tiếng kim loại vang lên, kiếm Táng Hoa như truy tinh đuổi nguyệt, có hàn quang chói mắt chợt loé lên rồi biến mất.Lúc này, có hai trưởng lão chạy chậm hơn bị chém đứt người, chết không toàn thây.Năm trưởng lão Âm Dương viên mãn của Tiêu Vân Tông liên thủ giết địch, nhưng lại có kết cục thế này dưới tay Lâm Nhất, thiên tài thành Thiên Lăng đều trợn mắt há mồm.Lấy một địch năm, nhưng vẫn có ba người bị giết chết.Mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, không ai ngờ rằng kết cục của chuyện này sẽ là như thế.“Chết tiệt, sao lại có thể như thế được? Âu Dương Hạo đâu, chắc hắn vẫn có thể đánh một trận mà, sử dụng lá bài tẩy, liều mạng một lần đi”.“Đừng nhắc tới hắn, ta thấy hắn đang bò ra ngoài như một con chó kìa, thậm chí còn không dám quay đầu, đã sợ đến vỡ mật rồi”.“Ặc… Sao tên này không có chút khí phách nào vậy, hắn là thất tú Thiên Lăng đó. Hắn là người đầu tiên nói là sẽ giết chết Lâm Nhất mà…”
Trước ngực bốn trưởng lão trong không trung đều xuất hiện một vết thương dữ tợn, máu tươi đầm đìa nhìn mà giật mình. Mấy người đó không ngừng kêu thảm thiết rồi liên tục ho khan, mỗi tiếng ho đều phun ra nội tạng vỡ vụn xen lẫn với máu.
Một cơn gió nhẹ thổi qua từ phía sau, mái tóc dài trên trán Lâm Nhất bị thổi bay, để lộ khuôn mặt trắng nõn anh tuấn tựa yêu tinh.
Hắn nhẹ nhàng xoay người, nâng kiếm Táng Hoa lên.
Advertisement
Ong!
Thân kiếm khẽ rung, khiến không khí cũng chấn động theo, như được gột rửa.
Advertisement
Nơi mũi kiếm chỉ tới là trưởng lão Tiêu Vân Tông bị Lâm Nhất đá bay trước đó, ông ta muốn đánh lén Lâm Nhất, nhưng không biết rằng kiếm ý của Lâm Nhất rất nhạy bén, đã chú ý đến hành động của ông ta từ lâu.
Bây giờ bị kiếm phong trấn áp, khiến ông ta sững sờ, hoàn toàn không dám động đậy.
Sắc mặt ông ta trở nên vô cùng dữ tợn, ông ta lạnh lùng nói: “Chó Kiếm Nô, ngươi đắc tội với tứ đại gia tộc của thành Thiên Lăng và tông môn đứng đầu thành Thiên Lăng là Tiêu Vân Tông ta. Chắc chắn kết cục của ngươi sẽ không bằng một con chó, nếu ngươi thả bọn ta, nói không chừng Tiêu Vân Tông sẽ thương hại ngươi. Mau…Không…”
Phụt!
Ông ta còn chưa nói xong, kiếm trong tay Lâm Nhất đã vô tình chém tới, máu tươi tuôn trào, đầu rơi xuống đất.
“Chạy!”
Bốn trưởng lão Tiêu Vân Tông đang bị thương nặng lập tức sợ hãi đứng dậy bỏ chạy.
Cổ tay Lâm Nhất khẽ run, kiếm Táng Hoa xoay nửa vòng, mạnh mẽ bay đi.
Coong!
Trong thiên địa có tiếng kim loại vang lên, kiếm Táng Hoa như truy tinh đuổi nguyệt, có hàn quang chói mắt chợt loé lên rồi biến mất.
Lúc này, có hai trưởng lão chạy chậm hơn bị chém đứt người, chết không toàn thây.
Năm trưởng lão Âm Dương viên mãn của Tiêu Vân Tông liên thủ giết địch, nhưng lại có kết cục thế này dưới tay Lâm Nhất, thiên tài thành Thiên Lăng đều trợn mắt há mồm.
Lấy một địch năm, nhưng vẫn có ba người bị giết chết.
Mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, không ai ngờ rằng kết cục của chuyện này sẽ là như thế.
“Chết tiệt, sao lại có thể như thế được? Âu Dương Hạo đâu, chắc hắn vẫn có thể đánh một trận mà, sử dụng lá bài tẩy, liều mạng một lần đi”.
“Đừng nhắc tới hắn, ta thấy hắn đang bò ra ngoài như một con chó kìa, thậm chí còn không dám quay đầu, đã sợ đến vỡ mật rồi”.
“Ặc… Sao tên này không có chút khí phách nào vậy, hắn là thất tú Thiên Lăng đó. Hắn là người đầu tiên nói là sẽ giết chết Lâm Nhất mà…”
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Trước ngực bốn trưởng lão trong không trung đều xuất hiện một vết thương dữ tợn, máu tươi đầm đìa nhìn mà giật mình. Mấy người đó không ngừng kêu thảm thiết rồi liên tục ho khan, mỗi tiếng ho đều phun ra nội tạng vỡ vụn xen lẫn với máu.Một cơn gió nhẹ thổi qua từ phía sau, mái tóc dài trên trán Lâm Nhất bị thổi bay, để lộ khuôn mặt trắng nõn anh tuấn tựa yêu tinh.Hắn nhẹ nhàng xoay người, nâng kiếm Táng Hoa lên.AdvertisementOng!Thân kiếm khẽ rung, khiến không khí cũng chấn động theo, như được gột rửa.AdvertisementNơi mũi kiếm chỉ tới là trưởng lão Tiêu Vân Tông bị Lâm Nhất đá bay trước đó, ông ta muốn đánh lén Lâm Nhất, nhưng không biết rằng kiếm ý của Lâm Nhất rất nhạy bén, đã chú ý đến hành động của ông ta từ lâu.Bây giờ bị kiếm phong trấn áp, khiến ông ta sững sờ, hoàn toàn không dám động đậy.Sắc mặt ông ta trở nên vô cùng dữ tợn, ông ta lạnh lùng nói: “Chó Kiếm Nô, ngươi đắc tội với tứ đại gia tộc của thành Thiên Lăng và tông môn đứng đầu thành Thiên Lăng là Tiêu Vân Tông ta. Chắc chắn kết cục của ngươi sẽ không bằng một con chó, nếu ngươi thả bọn ta, nói không chừng Tiêu Vân Tông sẽ thương hại ngươi. Mau…Không…”Phụt!Ông ta còn chưa nói xong, kiếm trong tay Lâm Nhất đã vô tình chém tới, máu tươi tuôn trào, đầu rơi xuống đất.“Chạy!”Bốn trưởng lão Tiêu Vân Tông đang bị thương nặng lập tức sợ hãi đứng dậy bỏ chạy.Cổ tay Lâm Nhất khẽ run, kiếm Táng Hoa xoay nửa vòng, mạnh mẽ bay đi.Coong!Trong thiên địa có tiếng kim loại vang lên, kiếm Táng Hoa như truy tinh đuổi nguyệt, có hàn quang chói mắt chợt loé lên rồi biến mất.Lúc này, có hai trưởng lão chạy chậm hơn bị chém đứt người, chết không toàn thây.Năm trưởng lão Âm Dương viên mãn của Tiêu Vân Tông liên thủ giết địch, nhưng lại có kết cục thế này dưới tay Lâm Nhất, thiên tài thành Thiên Lăng đều trợn mắt há mồm.Lấy một địch năm, nhưng vẫn có ba người bị giết chết.Mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, không ai ngờ rằng kết cục của chuyện này sẽ là như thế.“Chết tiệt, sao lại có thể như thế được? Âu Dương Hạo đâu, chắc hắn vẫn có thể đánh một trận mà, sử dụng lá bài tẩy, liều mạng một lần đi”.“Đừng nhắc tới hắn, ta thấy hắn đang bò ra ngoài như một con chó kìa, thậm chí còn không dám quay đầu, đã sợ đến vỡ mật rồi”.“Ặc… Sao tên này không có chút khí phách nào vậy, hắn là thất tú Thiên Lăng đó. Hắn là người đầu tiên nói là sẽ giết chết Lâm Nhất mà…”