Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 2456: “Thật thảm!”

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Ông lão áo đen cũng bất ngờ khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng và âm u, lại chứa đầy khí lạnh như vậy.Ông ta thoáng sững sờ, rồi cười khẩy và nói: “Nói cho ngươi biết thì đã sao, một kẻ sắp chết mà thôi. Lão phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta là Trần Vọng Dã!”Ông ta vừa nói xong thì chắp hai tay vào nhau, thủ ấn thần bí và khó lường liên tục được ngưng kết.AdvertisementCoong! Coong! Coong!Chuông cổ treo ở độ cao trăm trượng lập tức phát ra hào quang sáng ngời, từng hoa văn được khắc trên thân chuông hiện rõ. Dưới chuông cổ, Lâm Nhất có cảm giác đầu đau như muốn nứt ra, tiếng chuông không ngừng công kích khiến linh hồn hắn gần như sắp bị đánh tan.Răng rắc! Răng rắc!AdvertisementTiếng chuông rền vang, như có trăm ngàn cái búa gõ mạnh vào từng tấc da thịt và xương cốt của Lâm Nhất. Đối mặt với âm thanh kinh khủng kia, thân thể mạnh mẽ có thể sánh ngang với Man thú của hắn cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt, có tiếng nổ như rang đậu liên tục vang lên.Chỉ trong chốc lát, ông lão áo đen kia đã dùng chuông Huyền Âm luyện Lâm Nhất đến mức thất khiếu chảy máu.“Thật thảm!”Cổ Dương nhếch miệng, nở một nụ cười tàn nhẫn, lạnh giọng nói.“Lâm Nhất, ngươi chớ trách chúng ta. Có trách thì trách bản thân không có chỗ dựa, chỉ là một tên Kiếm Nô mà cũng dám làm càn ở thành Thiên Lăng ta, nhận lấy kết cục thế này đúng là đáng đời. Trên bảng Long Vân có bao nhiêu yêu nghiệt cơ chứ? Thế nhưng bước vào lãnh thổ Lôi Châu ta cũng đều phải cụp đuôi mà làm người, nào có chuyện giương oai như ngươi?”Trong mắt Tần Húc lóe lên tia dữ tợn, hắn ta lạnh lùng nói.Sắc mặt Trần Tử Ngọc lộ rõ sự kiêu ngạo, hắn ta sờ sờ cằm, nở một nụ cười nghiền ngầm: “Nếu ngươi bằng lòng quỳ xuống làm chó, có thể ta sẽ tha ngươi một con đường sống. Dầu gì thì ngươi cũng là một nhân tài kiệt xuất nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên, nếu làm nô của ta, cũng không tính là bôi nhọ thân phận ta”.“Quỳ xuống!”“Đừng có không biết điều, không nghe thấy Trần công tử bằng lòng tha ngươi một mạng à?”“Mau quỳ xuống xin tha đi!”Những lời này lập tức khơi gợi hứng thú của đám Tần Húc, cả bọn liên tục quát to.“Cút!”Sắc mặt Lâm Nhất dữ tợn, cắn răng mắng.Trong mắt Trần Tử Ngọc lóe lên tia sáng lạnh, giọng hắn ta âm u: “Tiếp tục luyện, luyện đến khi hắn quỳ xuống xin tha mới thôi. Thường nghe nói kiếm khách cứng đầu, thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng ta vẫn luôn không tin!”“Công tử yên tâm, ta chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, vẫn còn rất nhiều cách tra tấn hắn!”

Ông lão áo đen cũng bất ngờ khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng và âm u, lại chứa đầy khí lạnh như vậy.

Ông ta thoáng sững sờ, rồi cười khẩy và nói: “Nói cho ngươi biết thì đã sao, một kẻ sắp chết mà thôi. Lão phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta là Trần Vọng Dã!”

Ông ta vừa nói xong thì chắp hai tay vào nhau, thủ ấn thần bí và khó lường liên tục được ngưng kết.

Advertisement

Coong! Coong! Coong!

Chuông cổ treo ở độ cao trăm trượng lập tức phát ra hào quang sáng ngời, từng hoa văn được khắc trên thân chuông hiện rõ. Dưới chuông cổ, Lâm Nhất có cảm giác đầu đau như muốn nứt ra, tiếng chuông không ngừng công kích khiến linh hồn hắn gần như sắp bị đánh tan.

Răng rắc! Răng rắc!

Advertisement

Tiếng chuông rền vang, như có trăm ngàn cái búa gõ mạnh vào từng tấc da thịt và xương cốt của Lâm Nhất. Đối mặt với âm thanh kinh khủng kia, thân thể mạnh mẽ có thể sánh ngang với Man thú của hắn cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt, có tiếng nổ như rang đậu liên tục vang lên.

Chỉ trong chốc lát, ông lão áo đen kia đã dùng chuông Huyền Âm luyện Lâm Nhất đến mức thất khiếu chảy máu.

“Thật thảm!”

Cổ Dương nhếch miệng, nở một nụ cười tàn nhẫn, lạnh giọng nói.

“Lâm Nhất, ngươi chớ trách chúng ta. Có trách thì trách bản thân không có chỗ dựa, chỉ là một tên Kiếm Nô mà cũng dám làm càn ở thành Thiên Lăng ta, nhận lấy kết cục thế này đúng là đáng đời. Trên bảng Long Vân có bao nhiêu yêu nghiệt cơ chứ? Thế nhưng bước vào lãnh thổ Lôi Châu ta cũng đều phải cụp đuôi mà làm người, nào có chuyện giương oai như ngươi?”

Trong mắt Tần Húc lóe lên tia dữ tợn, hắn ta lạnh lùng nói.

Sắc mặt Trần Tử Ngọc lộ rõ sự kiêu ngạo, hắn ta sờ sờ cằm, nở một nụ cười nghiền ngầm: “Nếu ngươi bằng lòng quỳ xuống làm chó, có thể ta sẽ tha ngươi một con đường sống. Dầu gì thì ngươi cũng là một nhân tài kiệt xuất nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên, nếu làm nô của ta, cũng không tính là bôi nhọ thân phận ta”.

“Quỳ xuống!”

“Đừng có không biết điều, không nghe thấy Trần công tử bằng lòng tha ngươi một mạng à?”

“Mau quỳ xuống xin tha đi!”

Những lời này lập tức khơi gợi hứng thú của đám Tần Húc, cả bọn liên tục quát to.

“Cút!”

Sắc mặt Lâm Nhất dữ tợn, cắn răng mắng.

Trong mắt Trần Tử Ngọc lóe lên tia sáng lạnh, giọng hắn ta âm u: “Tiếp tục luyện, luyện đến khi hắn quỳ xuống xin tha mới thôi. Thường nghe nói kiếm khách cứng đầu, thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng ta vẫn luôn không tin!”

“Công tử yên tâm, ta chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, vẫn còn rất nhiều cách tra tấn hắn!”

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Ông lão áo đen cũng bất ngờ khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng và âm u, lại chứa đầy khí lạnh như vậy.Ông ta thoáng sững sờ, rồi cười khẩy và nói: “Nói cho ngươi biết thì đã sao, một kẻ sắp chết mà thôi. Lão phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta là Trần Vọng Dã!”Ông ta vừa nói xong thì chắp hai tay vào nhau, thủ ấn thần bí và khó lường liên tục được ngưng kết.AdvertisementCoong! Coong! Coong!Chuông cổ treo ở độ cao trăm trượng lập tức phát ra hào quang sáng ngời, từng hoa văn được khắc trên thân chuông hiện rõ. Dưới chuông cổ, Lâm Nhất có cảm giác đầu đau như muốn nứt ra, tiếng chuông không ngừng công kích khiến linh hồn hắn gần như sắp bị đánh tan.Răng rắc! Răng rắc!AdvertisementTiếng chuông rền vang, như có trăm ngàn cái búa gõ mạnh vào từng tấc da thịt và xương cốt của Lâm Nhất. Đối mặt với âm thanh kinh khủng kia, thân thể mạnh mẽ có thể sánh ngang với Man thú của hắn cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt, có tiếng nổ như rang đậu liên tục vang lên.Chỉ trong chốc lát, ông lão áo đen kia đã dùng chuông Huyền Âm luyện Lâm Nhất đến mức thất khiếu chảy máu.“Thật thảm!”Cổ Dương nhếch miệng, nở một nụ cười tàn nhẫn, lạnh giọng nói.“Lâm Nhất, ngươi chớ trách chúng ta. Có trách thì trách bản thân không có chỗ dựa, chỉ là một tên Kiếm Nô mà cũng dám làm càn ở thành Thiên Lăng ta, nhận lấy kết cục thế này đúng là đáng đời. Trên bảng Long Vân có bao nhiêu yêu nghiệt cơ chứ? Thế nhưng bước vào lãnh thổ Lôi Châu ta cũng đều phải cụp đuôi mà làm người, nào có chuyện giương oai như ngươi?”Trong mắt Tần Húc lóe lên tia dữ tợn, hắn ta lạnh lùng nói.Sắc mặt Trần Tử Ngọc lộ rõ sự kiêu ngạo, hắn ta sờ sờ cằm, nở một nụ cười nghiền ngầm: “Nếu ngươi bằng lòng quỳ xuống làm chó, có thể ta sẽ tha ngươi một con đường sống. Dầu gì thì ngươi cũng là một nhân tài kiệt xuất nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên, nếu làm nô của ta, cũng không tính là bôi nhọ thân phận ta”.“Quỳ xuống!”“Đừng có không biết điều, không nghe thấy Trần công tử bằng lòng tha ngươi một mạng à?”“Mau quỳ xuống xin tha đi!”Những lời này lập tức khơi gợi hứng thú của đám Tần Húc, cả bọn liên tục quát to.“Cút!”Sắc mặt Lâm Nhất dữ tợn, cắn răng mắng.Trong mắt Trần Tử Ngọc lóe lên tia sáng lạnh, giọng hắn ta âm u: “Tiếp tục luyện, luyện đến khi hắn quỳ xuống xin tha mới thôi. Thường nghe nói kiếm khách cứng đầu, thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng ta vẫn luôn không tin!”“Công tử yên tâm, ta chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, vẫn còn rất nhiều cách tra tấn hắn!”

Chương 2456: “Thật thảm!”