Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 2492: “Hung hãn quá!”

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Từ bỏ sao?Không thể nào!Kiếm đã rời tay thì phải uống máu giết người, ta một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi.Bất cứ sức mạnh nào cũng không ngăn nổi sát tâm của Lâm Nhất, hắn đến là để giết người, cơn giận trong lòng không phát tiết thì không vui.AdvertisementBá Kiếm, kinh hãi trong nháy mắt!Đôi cánh Thương Khung như màn nước ngưng kết từ kiếm khí vô biên hiện ra, Lâm Nhất từ trên trời hạ xuống, ánh mắt dữ tợn cay độc. Kiếm này hắn hóa thân thành sát thần cái thế, ai ngăn chặn sẽ giết người đó.AdvertisementVù!Lâm Nhất giống như dịch chuyển tức thời, kiếm mang vô biên lập tức chém nát kiếm thế hàn mang của Cổ Dương, chém tan cơn bão ngưng tụ từ hàn mang.Một mảng huyết quang không ngừng bắn tung tóe từ trên xuống dưới.Cổ Dương bị chém thành hai nửa từ đầu tới chân.Lại giết thêm một kẻ trong thất tú Thiên Lăng.Không ai ngờ sát ý của Lâm Nhất lại nặng như vậy, kiếm của hắn không hề do dự giết chết Cổ Dương.“Không!”Các trưởng lão Cổ gia lập tức đau lòng không thôi, thống hận Lâm Nhất thấu xương.Đáng tiếc, có cho bọn họ trăm lá gan, bọn họ cũng không dám xông lên lôi đài của Bắc Tuyết Sơn Trang. Hình ảnh lúc trước trưởng lão Trần gia bị đánh ngất bởi một chưởng vẫn còn rõ ràng trước mắt.Ai nấy tức đến sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi.Thậm chí nếu Lâm Nhất vào Bắc Tuyết Sơn Trang, lửa giận trong lòng bọn họ có lớn thế nào chăng nữa, e rằng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Nhất rời đi.Nghĩ đến đó, trong lòng bọn họ không khỏi nghẹn uất hơn, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào một chưởng của Kim Triển.Lâm Nhất cố chấp muốn giết Cổ Dương chắc chắn sẽ không tránh được một chưởng đó, không có bất cứ khả năng nào cả.“Chết đi!”, cái chết của Cổ Dương khiến Kim Triển xúc động cực mạnh, một chưởng này đánh ra không khỏi trở nên đáng sợ hơn.Chưởng mang màu tím với kịch độc lan tràn cuồn cuộn đánh xuống, ngay cả hư không cũng rung chuyển dữ dội dưới chưởng này.Vù!Gần như trong khoảnh khắc Lâm Nhất chém chết Cổ Dương, chưởng mang đó đã đánh vào người Lâm Nhất từ phía sau. Trong tiếng vang động trời, khói độc màu tím bao phủ lấy Lâm Nhất.“Hung hãn quá!”

Từ bỏ sao?

Không thể nào!

Kiếm đã rời tay thì phải uống máu giết người, ta một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi.

Bất cứ sức mạnh nào cũng không ngăn nổi sát tâm của Lâm Nhất, hắn đến là để giết người, cơn giận trong lòng không phát tiết thì không vui.

Advertisement

Bá Kiếm, kinh hãi trong nháy mắt!

Đôi cánh Thương Khung như màn nước ngưng kết từ kiếm khí vô biên hiện ra, Lâm Nhất từ trên trời hạ xuống, ánh mắt dữ tợn cay độc. Kiếm này hắn hóa thân thành sát thần cái thế, ai ngăn chặn sẽ giết người đó.

Advertisement

Vù!

Lâm Nhất giống như dịch chuyển tức thời, kiếm mang vô biên lập tức chém nát kiếm thế hàn mang của Cổ Dương, chém tan cơn bão ngưng tụ từ hàn mang.

Một mảng huyết quang không ngừng bắn tung tóe từ trên xuống dưới.

Cổ Dương bị chém thành hai nửa từ đầu tới chân.

Lại giết thêm một kẻ trong thất tú Thiên Lăng.

Không ai ngờ sát ý của Lâm Nhất lại nặng như vậy, kiếm của hắn không hề do dự giết chết Cổ Dương.

“Không!”

Các trưởng lão Cổ gia lập tức đau lòng không thôi, thống hận Lâm Nhất thấu xương.

Đáng tiếc, có cho bọn họ trăm lá gan, bọn họ cũng không dám xông lên lôi đài của Bắc Tuyết Sơn Trang. Hình ảnh lúc trước trưởng lão Trần gia bị đánh ngất bởi một chưởng vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Ai nấy tức đến sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi.

Thậm chí nếu Lâm Nhất vào Bắc Tuyết Sơn Trang, lửa giận trong lòng bọn họ có lớn thế nào chăng nữa, e rằng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Nhất rời đi.

Nghĩ đến đó, trong lòng bọn họ không khỏi nghẹn uất hơn, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào một chưởng của Kim Triển.

Lâm Nhất cố chấp muốn giết Cổ Dương chắc chắn sẽ không tránh được một chưởng đó, không có bất cứ khả năng nào cả.

“Chết đi!”, cái chết của Cổ Dương khiến Kim Triển xúc động cực mạnh, một chưởng này đánh ra không khỏi trở nên đáng sợ hơn.

Chưởng mang màu tím với kịch độc lan tràn cuồn cuộn đánh xuống, ngay cả hư không cũng rung chuyển dữ dội dưới chưởng này.

Vù!

Gần như trong khoảnh khắc Lâm Nhất chém chết Cổ Dương, chưởng mang đó đã đánh vào người Lâm Nhất từ phía sau. Trong tiếng vang động trời, khói độc màu tím bao phủ lấy Lâm Nhất.

“Hung hãn quá!”

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Từ bỏ sao?Không thể nào!Kiếm đã rời tay thì phải uống máu giết người, ta một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi.Bất cứ sức mạnh nào cũng không ngăn nổi sát tâm của Lâm Nhất, hắn đến là để giết người, cơn giận trong lòng không phát tiết thì không vui.AdvertisementBá Kiếm, kinh hãi trong nháy mắt!Đôi cánh Thương Khung như màn nước ngưng kết từ kiếm khí vô biên hiện ra, Lâm Nhất từ trên trời hạ xuống, ánh mắt dữ tợn cay độc. Kiếm này hắn hóa thân thành sát thần cái thế, ai ngăn chặn sẽ giết người đó.AdvertisementVù!Lâm Nhất giống như dịch chuyển tức thời, kiếm mang vô biên lập tức chém nát kiếm thế hàn mang của Cổ Dương, chém tan cơn bão ngưng tụ từ hàn mang.Một mảng huyết quang không ngừng bắn tung tóe từ trên xuống dưới.Cổ Dương bị chém thành hai nửa từ đầu tới chân.Lại giết thêm một kẻ trong thất tú Thiên Lăng.Không ai ngờ sát ý của Lâm Nhất lại nặng như vậy, kiếm của hắn không hề do dự giết chết Cổ Dương.“Không!”Các trưởng lão Cổ gia lập tức đau lòng không thôi, thống hận Lâm Nhất thấu xương.Đáng tiếc, có cho bọn họ trăm lá gan, bọn họ cũng không dám xông lên lôi đài của Bắc Tuyết Sơn Trang. Hình ảnh lúc trước trưởng lão Trần gia bị đánh ngất bởi một chưởng vẫn còn rõ ràng trước mắt.Ai nấy tức đến sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi.Thậm chí nếu Lâm Nhất vào Bắc Tuyết Sơn Trang, lửa giận trong lòng bọn họ có lớn thế nào chăng nữa, e rằng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Nhất rời đi.Nghĩ đến đó, trong lòng bọn họ không khỏi nghẹn uất hơn, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào một chưởng của Kim Triển.Lâm Nhất cố chấp muốn giết Cổ Dương chắc chắn sẽ không tránh được một chưởng đó, không có bất cứ khả năng nào cả.“Chết đi!”, cái chết của Cổ Dương khiến Kim Triển xúc động cực mạnh, một chưởng này đánh ra không khỏi trở nên đáng sợ hơn.Chưởng mang màu tím với kịch độc lan tràn cuồn cuộn đánh xuống, ngay cả hư không cũng rung chuyển dữ dội dưới chưởng này.Vù!Gần như trong khoảnh khắc Lâm Nhất chém chết Cổ Dương, chưởng mang đó đã đánh vào người Lâm Nhất từ phía sau. Trong tiếng vang động trời, khói độc màu tím bao phủ lấy Lâm Nhất.“Hung hãn quá!”

Chương 2492: “Hung hãn quá!”