Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 2498: Đúng là nhục nhã vô cùng.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Lâm Nhất ở giữa không trung bị đập mạnh xuống đất, khóe miệng tràn máu, sắc mặt hơi tái đi.“Phế vật, ngươi muốn đến giết bọn ta mà ngay cả tư cách đứng trên lôi đài cũng không có. Kiếm Nô, ngươi còn dám tiếp tục lên đây nữa không?”Trong mắt Sở Mộ Viêm trên lôi đài lộ ra sự giễu cợt, cười nhạo không thôi.“Hai người các ngươi gấp gáp muốn chết thế sao?”AdvertisementLâm Nhất lạnh lùng nhìn về phía bọn họ, lạnh giọng nói.Trần Tử Ngọc lại cười gằn: “Ha ha ha, ngươi vẫn lên đây trước rồi nói. Bản công tử đã nói, năm ngày sau ta có thể đánh bại ngươi trong ba chiêu, năm ngày sau, ta giết ngươi vẫn giống như giết chó mà thôi”.AdvertisementHai người họ đầy vẻ kiêu ngạo, huênh hoang vô cùng, giữa chân mày phong mang hiển hiện.Bọn họ nhìn ra được, đòn này khiến Lâm Nhất bị thương không nhẹ, thêm vài lần nữa thì cho dù miễn cưỡng lên đài cũng là người bị thương nặng.Tùy tiện một trong số họ nhẹ nhàng động ngón tay là đủ để nghiến chết hắn.Sao phải sợ?Không những không sợ mà hai người còn mong sao Lâm Nhất lên đây sớm hơn. Thấy hắn giết liên tiếp năm người, tỏa ra hào quang, trong lòng hai người đã dâng đầy oán hận. Phải biết rằng chính miệng hai người họ đã nói với U Nhược điện hạ rằng Lâm Nhất đã chết.Bây giờ Lâm Nhất cầm kiếm giết tới, mỗi lần hắn giết một người chẳng khác nào tát cho bọn họ một bạt tai ngay trước mặt Khuynh Nhược U.Lâm Nhất giết liên tiếp năm người, mặt hai người họ đã bị tát sưng từ lâu, chỉ muốn giết Lâm Nhất ngay bây giờ.Không lâu trước đây, hai người họ đã thề chắc chắn trước mặt Khuynh Nhược U rằng Lâm Nhất đã chết, chết không còn mảnh vụn nào.Nhưng những chuyện xảy ra trước mắt làm sao giải thích?Thất tú Thiên Lăng bị Lâm Nhất giết như giết chó dưới kiếm của hắn, đúng là nhục nhã vô cùng.Trên ghế ngồi, gương mặt phong hoa tuyệt đại của Khuynh Nhược U đã sa sầm từ lâu, âm trầm đáng sợ. Dù không có ánh mắt nào rơi trên người hai người họ, nhưng Sở Mộ Viêm và Trần Tử Ngọc vẫn cảm thấy áp lực như núi đè, như mũi nhọn ở sau lưng.Sát ý trong lòng hai người họ đáng sợ thế nào không cần nói cũng biết, lột da róc xương Lâm Nhất cũng không đủ trút giận.“Tiểu Kiếm Nô, ngươi có thể sống đến bây giờ là nhờ vào con súc sinh Huyết Long Mã kia sao?”Sở Mộ Viêm lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhất, cười nhạt nói: “Con súc sinh đó dùng thân bảo vệ ngươi đúng là trung thành. Đáng tiếc, nó chết rất thảm, ngay cả đầu cũng bị nổ tung, xương cốt còn lại cũng bị hai người bọn ta giẫm đạp thành tro bụi! Con súc sinh đó là bị bọn ta giẫm thành tro đấy, không phải ngươi muốn báo thù sao? Hai người bọn ta ở đây đợi ngươi!”Ầm!Trong lòng Lâm Nhất bùng lên sát ý ngút trời, sâu trong mắt hắn có lửa giận vô tận. Nhắc tới Huyết Long Mã, hắn thực sự không thể khắc chế luồng sát ý này.

Lâm Nhất ở giữa không trung bị đập mạnh xuống đất, khóe miệng tràn máu, sắc mặt hơi tái đi.

“Phế vật, ngươi muốn đến giết bọn ta mà ngay cả tư cách đứng trên lôi đài cũng không có. Kiếm Nô, ngươi còn dám tiếp tục lên đây nữa không?”

Trong mắt Sở Mộ Viêm trên lôi đài lộ ra sự giễu cợt, cười nhạo không thôi.

“Hai người các ngươi gấp gáp muốn chết thế sao?”

Advertisement

Lâm Nhất lạnh lùng nhìn về phía bọn họ, lạnh giọng nói.

Trần Tử Ngọc lại cười gằn: “Ha ha ha, ngươi vẫn lên đây trước rồi nói. Bản công tử đã nói, năm ngày sau ta có thể đánh bại ngươi trong ba chiêu, năm ngày sau, ta giết ngươi vẫn giống như giết chó mà thôi”.

Advertisement

Hai người họ đầy vẻ kiêu ngạo, huênh hoang vô cùng, giữa chân mày phong mang hiển hiện.

Bọn họ nhìn ra được, đòn này khiến Lâm Nhất bị thương không nhẹ, thêm vài lần nữa thì cho dù miễn cưỡng lên đài cũng là người bị thương nặng.

Tùy tiện một trong số họ nhẹ nhàng động ngón tay là đủ để nghiến chết hắn.

Sao phải sợ?

Không những không sợ mà hai người còn mong sao Lâm Nhất lên đây sớm hơn. Thấy hắn giết liên tiếp năm người, tỏa ra hào quang, trong lòng hai người đã dâng đầy oán hận. Phải biết rằng chính miệng hai người họ đã nói với U Nhược điện hạ rằng Lâm Nhất đã chết.

Bây giờ Lâm Nhất cầm kiếm giết tới, mỗi lần hắn giết một người chẳng khác nào tát cho bọn họ một bạt tai ngay trước mặt Khuynh Nhược U.

Lâm Nhất giết liên tiếp năm người, mặt hai người họ đã bị tát sưng từ lâu, chỉ muốn giết Lâm Nhất ngay bây giờ.

Không lâu trước đây, hai người họ đã thề chắc chắn trước mặt Khuynh Nhược U rằng Lâm Nhất đã chết, chết không còn mảnh vụn nào.

Nhưng những chuyện xảy ra trước mắt làm sao giải thích?

Thất tú Thiên Lăng bị Lâm Nhất giết như giết chó dưới kiếm của hắn, đúng là nhục nhã vô cùng.

Trên ghế ngồi, gương mặt phong hoa tuyệt đại của Khuynh Nhược U đã sa sầm từ lâu, âm trầm đáng sợ. Dù không có ánh mắt nào rơi trên người hai người họ, nhưng Sở Mộ Viêm và Trần Tử Ngọc vẫn cảm thấy áp lực như núi đè, như mũi nhọn ở sau lưng.

Sát ý trong lòng hai người họ đáng sợ thế nào không cần nói cũng biết, lột da róc xương Lâm Nhất cũng không đủ trút giận.

“Tiểu Kiếm Nô, ngươi có thể sống đến bây giờ là nhờ vào con súc sinh Huyết Long Mã kia sao?”

Sở Mộ Viêm lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhất, cười nhạt nói: “Con súc sinh đó dùng thân bảo vệ ngươi đúng là trung thành. Đáng tiếc, nó chết rất thảm, ngay cả đầu cũng bị nổ tung, xương cốt còn lại cũng bị hai người bọn ta giẫm đạp thành tro bụi! Con súc sinh đó là bị bọn ta giẫm thành tro đấy, không phải ngươi muốn báo thù sao? Hai người bọn ta ở đây đợi ngươi!”

Ầm!

Trong lòng Lâm Nhất bùng lên sát ý ngút trời, sâu trong mắt hắn có lửa giận vô tận. Nhắc tới Huyết Long Mã, hắn thực sự không thể khắc chế luồng sát ý này.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Lâm Nhất ở giữa không trung bị đập mạnh xuống đất, khóe miệng tràn máu, sắc mặt hơi tái đi.“Phế vật, ngươi muốn đến giết bọn ta mà ngay cả tư cách đứng trên lôi đài cũng không có. Kiếm Nô, ngươi còn dám tiếp tục lên đây nữa không?”Trong mắt Sở Mộ Viêm trên lôi đài lộ ra sự giễu cợt, cười nhạo không thôi.“Hai người các ngươi gấp gáp muốn chết thế sao?”AdvertisementLâm Nhất lạnh lùng nhìn về phía bọn họ, lạnh giọng nói.Trần Tử Ngọc lại cười gằn: “Ha ha ha, ngươi vẫn lên đây trước rồi nói. Bản công tử đã nói, năm ngày sau ta có thể đánh bại ngươi trong ba chiêu, năm ngày sau, ta giết ngươi vẫn giống như giết chó mà thôi”.AdvertisementHai người họ đầy vẻ kiêu ngạo, huênh hoang vô cùng, giữa chân mày phong mang hiển hiện.Bọn họ nhìn ra được, đòn này khiến Lâm Nhất bị thương không nhẹ, thêm vài lần nữa thì cho dù miễn cưỡng lên đài cũng là người bị thương nặng.Tùy tiện một trong số họ nhẹ nhàng động ngón tay là đủ để nghiến chết hắn.Sao phải sợ?Không những không sợ mà hai người còn mong sao Lâm Nhất lên đây sớm hơn. Thấy hắn giết liên tiếp năm người, tỏa ra hào quang, trong lòng hai người đã dâng đầy oán hận. Phải biết rằng chính miệng hai người họ đã nói với U Nhược điện hạ rằng Lâm Nhất đã chết.Bây giờ Lâm Nhất cầm kiếm giết tới, mỗi lần hắn giết một người chẳng khác nào tát cho bọn họ một bạt tai ngay trước mặt Khuynh Nhược U.Lâm Nhất giết liên tiếp năm người, mặt hai người họ đã bị tát sưng từ lâu, chỉ muốn giết Lâm Nhất ngay bây giờ.Không lâu trước đây, hai người họ đã thề chắc chắn trước mặt Khuynh Nhược U rằng Lâm Nhất đã chết, chết không còn mảnh vụn nào.Nhưng những chuyện xảy ra trước mắt làm sao giải thích?Thất tú Thiên Lăng bị Lâm Nhất giết như giết chó dưới kiếm của hắn, đúng là nhục nhã vô cùng.Trên ghế ngồi, gương mặt phong hoa tuyệt đại của Khuynh Nhược U đã sa sầm từ lâu, âm trầm đáng sợ. Dù không có ánh mắt nào rơi trên người hai người họ, nhưng Sở Mộ Viêm và Trần Tử Ngọc vẫn cảm thấy áp lực như núi đè, như mũi nhọn ở sau lưng.Sát ý trong lòng hai người họ đáng sợ thế nào không cần nói cũng biết, lột da róc xương Lâm Nhất cũng không đủ trút giận.“Tiểu Kiếm Nô, ngươi có thể sống đến bây giờ là nhờ vào con súc sinh Huyết Long Mã kia sao?”Sở Mộ Viêm lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhất, cười nhạt nói: “Con súc sinh đó dùng thân bảo vệ ngươi đúng là trung thành. Đáng tiếc, nó chết rất thảm, ngay cả đầu cũng bị nổ tung, xương cốt còn lại cũng bị hai người bọn ta giẫm đạp thành tro bụi! Con súc sinh đó là bị bọn ta giẫm thành tro đấy, không phải ngươi muốn báo thù sao? Hai người bọn ta ở đây đợi ngươi!”Ầm!Trong lòng Lâm Nhất bùng lên sát ý ngút trời, sâu trong mắt hắn có lửa giận vô tận. Nhắc tới Huyết Long Mã, hắn thực sự không thể khắc chế luồng sát ý này.

Chương 2498: Đúng là nhục nhã vô cùng.