Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 2516: “Hắn không sợ”.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Vừa nghĩ đến đó, trong lòng Lâm Nhất không khỏi buồn bã.Thực lực mà Tô Hàm Nguyệt thể hiện ra thật sự mạnh mẽ đáng sợ, thế giới mà nàng sống e rằng hắn không thể hiểu được.“Nhưng ngươi sẽ đến thăm ta đúng không”.Tô Hàm Nguyệt nghiêm túc nhìn Lâm Nhất, không phải nàng đang hỏi, mà nàng đang nói một việc chắc chắn sẽ xảy ra.AdvertisementLâm Nhất có chút không dám nhìn vào ánh mắt của nàng, ánh mắt của nàng quá đẹp, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt của Lâm Nhất vẫn không hề dời đi, trầm giọng nói: “Đương nhiên, nếu ta không gặp tỷ, bị người khác cướp mất thì phải làm sao”.“Sẽ không đâu”.AdvertisementTô Hàm Nguyệt cười đáp: “Cho dù cả đời ngươi không đến gặp ta, ta cũng sẽ không yêu người nào khác, tình cảm của ta đã buộc chặt lên người ngươi. Cho nên ngươi nhất định phải đến gặp ta, nếu không, ta sẽ chết”.…Ở xa xa, Lạc Thủy thượng nhân ăn mặc văn sĩ và Lưu Thương đứng cạnh nhau.Hai người đứng ở một ngọn núi, ánh mắt nhìn ra xa xăm, ở cuối đường nhìn chính là ngọn núi nơi có Lâm Nhất và Tô Hàm Nguyệt.Lạc Thủy thượng nhân cười nói: “Có thể được Đế Nữ dốc lòng vì hắn, cũng không biết là may mắn của hắn hay là bất hạnh”.“Hắn không sợ”.Lưu Thương nốc rượu, đưa tay lau miệng, cười nói: “Hắn từng nói, cho dù Tô Hàm Nguyệt đứng trên cửu thiên, hắn cũng sẽ ôm nàng xuống”.Lạc Thủy thượng nhân nghe vậy không tin nổi, thản nhiên nói: “Kẻ không biết không sợ, hắn đuổi kịp được sao? Đế Nữ kế thừa trọng trách như thế nào, hắn không thể tưởng tượng được”.Nói xong, Lạc Thủy thượng nhân lắc đầu, quay người rời đi.Gương mặt bất cần đời của Lưu Thương hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy, nói: “Lâm Nhất, đại thế sắp đến, ngươi phải chứng minh cho người trong thiên hạ thấy mới được”.Tô Hàm Nguyệt ở trên núi Lạc Thủy ba ngày.Lâm Nhất du ngoạn sơn thủy cùng nàng, ngắm cảnh đẹp khắp dãy núi Thiên Lăng. Trong lúc đó, hai người đều vô cùng ăn ý, không đề cập đến cái gọi là đại thế sắp đến rốt cuộc có ý nghĩa gì.Ba ngày sau, khi Lâm Nhất tỉnh dậy, Tô Hàm Nguyệt đã rời đi.Ánh mặt trời loang lổ chiếu qua lá cây xuống mặt Lâm Nhất, gương mặt thanh tú đẹp đẽ ấy hiện lên vẻ hoảng hốt.Hắn dựa vào cổ thụ chọc trời, đêm qua Tô Hàm Nguyệt chìm vào giấc ngủ trong lòng hắn, trong lòng vẫn còn hơi ấm vấn vương.Có lẽ nàng vẫn chưa đi xa, đứng dậy đuổi theo có lẽ sẽ gặp được nàng lần cuối.Nhưng cuối cùng Lâm Nhất vẫn không đứng dậy, ba ngày này những lời muốn nói đều đã nói hết, cho dù gặp nhau lần cuối, e rằng cũng không thay đổi được gì.

Vừa nghĩ đến đó, trong lòng Lâm Nhất không khỏi buồn bã.

Thực lực mà Tô Hàm Nguyệt thể hiện ra thật sự mạnh mẽ đáng sợ, thế giới mà nàng sống e rằng hắn không thể hiểu được.

“Nhưng ngươi sẽ đến thăm ta đúng không”.

Tô Hàm Nguyệt nghiêm túc nhìn Lâm Nhất, không phải nàng đang hỏi, mà nàng đang nói một việc chắc chắn sẽ xảy ra.

Advertisement

Lâm Nhất có chút không dám nhìn vào ánh mắt của nàng, ánh mắt của nàng quá đẹp, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt của Lâm Nhất vẫn không hề dời đi, trầm giọng nói: “Đương nhiên, nếu ta không gặp tỷ, bị người khác cướp mất thì phải làm sao”.

“Sẽ không đâu”.

Advertisement

Tô Hàm Nguyệt cười đáp: “Cho dù cả đời ngươi không đến gặp ta, ta cũng sẽ không yêu người nào khác, tình cảm của ta đã buộc chặt lên người ngươi. Cho nên ngươi nhất định phải đến gặp ta, nếu không, ta sẽ chết”.

Ở xa xa, Lạc Thủy thượng nhân ăn mặc văn sĩ và Lưu Thương đứng cạnh nhau.

Hai người đứng ở một ngọn núi, ánh mắt nhìn ra xa xăm, ở cuối đường nhìn chính là ngọn núi nơi có Lâm Nhất và Tô Hàm Nguyệt.

Lạc Thủy thượng nhân cười nói: “Có thể được Đế Nữ dốc lòng vì hắn, cũng không biết là may mắn của hắn hay là bất hạnh”.

“Hắn không sợ”.

Lưu Thương nốc rượu, đưa tay lau miệng, cười nói: “Hắn từng nói, cho dù Tô Hàm Nguyệt đứng trên cửu thiên, hắn cũng sẽ ôm nàng xuống”.

Lạc Thủy thượng nhân nghe vậy không tin nổi, thản nhiên nói: “Kẻ không biết không sợ, hắn đuổi kịp được sao? Đế Nữ kế thừa trọng trách như thế nào, hắn không thể tưởng tượng được”.

Nói xong, Lạc Thủy thượng nhân lắc đầu, quay người rời đi.

Gương mặt bất cần đời của Lưu Thương hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy, nói: “Lâm Nhất, đại thế sắp đến, ngươi phải chứng minh cho người trong thiên hạ thấy mới được”.

Tô Hàm Nguyệt ở trên núi Lạc Thủy ba ngày.

Lâm Nhất du ngoạn sơn thủy cùng nàng, ngắm cảnh đẹp khắp dãy núi Thiên Lăng. Trong lúc đó, hai người đều vô cùng ăn ý, không đề cập đến cái gọi là đại thế sắp đến rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Ba ngày sau, khi Lâm Nhất tỉnh dậy, Tô Hàm Nguyệt đã rời đi.

Ánh mặt trời loang lổ chiếu qua lá cây xuống mặt Lâm Nhất, gương mặt thanh tú đẹp đẽ ấy hiện lên vẻ hoảng hốt.

Hắn dựa vào cổ thụ chọc trời, đêm qua Tô Hàm Nguyệt chìm vào giấc ngủ trong lòng hắn, trong lòng vẫn còn hơi ấm vấn vương.

Có lẽ nàng vẫn chưa đi xa, đứng dậy đuổi theo có lẽ sẽ gặp được nàng lần cuối.

Nhưng cuối cùng Lâm Nhất vẫn không đứng dậy, ba ngày này những lời muốn nói đều đã nói hết, cho dù gặp nhau lần cuối, e rằng cũng không thay đổi được gì.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Vừa nghĩ đến đó, trong lòng Lâm Nhất không khỏi buồn bã.Thực lực mà Tô Hàm Nguyệt thể hiện ra thật sự mạnh mẽ đáng sợ, thế giới mà nàng sống e rằng hắn không thể hiểu được.“Nhưng ngươi sẽ đến thăm ta đúng không”.Tô Hàm Nguyệt nghiêm túc nhìn Lâm Nhất, không phải nàng đang hỏi, mà nàng đang nói một việc chắc chắn sẽ xảy ra.AdvertisementLâm Nhất có chút không dám nhìn vào ánh mắt của nàng, ánh mắt của nàng quá đẹp, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt của Lâm Nhất vẫn không hề dời đi, trầm giọng nói: “Đương nhiên, nếu ta không gặp tỷ, bị người khác cướp mất thì phải làm sao”.“Sẽ không đâu”.AdvertisementTô Hàm Nguyệt cười đáp: “Cho dù cả đời ngươi không đến gặp ta, ta cũng sẽ không yêu người nào khác, tình cảm của ta đã buộc chặt lên người ngươi. Cho nên ngươi nhất định phải đến gặp ta, nếu không, ta sẽ chết”.…Ở xa xa, Lạc Thủy thượng nhân ăn mặc văn sĩ và Lưu Thương đứng cạnh nhau.Hai người đứng ở một ngọn núi, ánh mắt nhìn ra xa xăm, ở cuối đường nhìn chính là ngọn núi nơi có Lâm Nhất và Tô Hàm Nguyệt.Lạc Thủy thượng nhân cười nói: “Có thể được Đế Nữ dốc lòng vì hắn, cũng không biết là may mắn của hắn hay là bất hạnh”.“Hắn không sợ”.Lưu Thương nốc rượu, đưa tay lau miệng, cười nói: “Hắn từng nói, cho dù Tô Hàm Nguyệt đứng trên cửu thiên, hắn cũng sẽ ôm nàng xuống”.Lạc Thủy thượng nhân nghe vậy không tin nổi, thản nhiên nói: “Kẻ không biết không sợ, hắn đuổi kịp được sao? Đế Nữ kế thừa trọng trách như thế nào, hắn không thể tưởng tượng được”.Nói xong, Lạc Thủy thượng nhân lắc đầu, quay người rời đi.Gương mặt bất cần đời của Lưu Thương hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy, nói: “Lâm Nhất, đại thế sắp đến, ngươi phải chứng minh cho người trong thiên hạ thấy mới được”.Tô Hàm Nguyệt ở trên núi Lạc Thủy ba ngày.Lâm Nhất du ngoạn sơn thủy cùng nàng, ngắm cảnh đẹp khắp dãy núi Thiên Lăng. Trong lúc đó, hai người đều vô cùng ăn ý, không đề cập đến cái gọi là đại thế sắp đến rốt cuộc có ý nghĩa gì.Ba ngày sau, khi Lâm Nhất tỉnh dậy, Tô Hàm Nguyệt đã rời đi.Ánh mặt trời loang lổ chiếu qua lá cây xuống mặt Lâm Nhất, gương mặt thanh tú đẹp đẽ ấy hiện lên vẻ hoảng hốt.Hắn dựa vào cổ thụ chọc trời, đêm qua Tô Hàm Nguyệt chìm vào giấc ngủ trong lòng hắn, trong lòng vẫn còn hơi ấm vấn vương.Có lẽ nàng vẫn chưa đi xa, đứng dậy đuổi theo có lẽ sẽ gặp được nàng lần cuối.Nhưng cuối cùng Lâm Nhất vẫn không đứng dậy, ba ngày này những lời muốn nói đều đã nói hết, cho dù gặp nhau lần cuối, e rằng cũng không thay đổi được gì.

Chương 2516: “Hắn không sợ”.