Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 2619: “Sao có thể như thế?”
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Đáng chết!”Gia chủ Trần gia tức giận mắng một tiếng, bị buộc phải ra tay.Ầm!AdvertisementGiữa không trung quanh quẩn tiếng nổ mạnh, gia chủ Trần gia như diều đứt dây, rơi thẳng xuống đất, mà lôi mang Tử Điện vẫn tiếp tục khuếch tán như sóng nước, khiến bọn người tông chủ Tiêu Vân Tông biến sắc, cả bọn điên cuồng ra tay nhưng vẫn bị chấn cho hộc máu.Ầm ầm!Gia chủ Trần gia rơi xuống đất khiến kiến trúc trong vòng mười dặm quanh đó bị chấn sập, thành Thiên Lăng to như vậy nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được dư chấn.Advertisement“Sao có thể như thế?”“Gia chủ Trần gia đã chết rồi sao?”“Lâm Nhất, sao hắn lại đến nữa rồi? Thật đáng sợ, ai có thể ngăn được hắn đây?”“Má, sao lúc trước đám người này lại trêu chọc hắn làm gì? Rốt cuộc chọc phải con quái vật gì hả?”Cảnh tượng khủng bố trên bầu trời rơi vào tầm mắt người dân trong thành, bầu không khí hoảng sợ lan ra khắp tòa thành. Cảm nhận được uy áp kinh khủng, mỗi người đều ngồi chết trân tại chỗ, run rẩy không thôi, e sợ Lâm Nhất sẽ đại khai sát giới.Dù sao thành Thiên Lăng không mấy “thân thiện” với Lâm Nhất, kể từ khi hắn đến đây, bọn họ vẫn luôn giữ thái độ cao ngạo.Ngày đó, khi nghe tin Lâm Nhất chết trong tay Trần Tử Ngọc, thành Thiên Lăng đã sôi trào một phen, bọn họ còn reo hò một thời gian dài.Giờ phút này, bọn họ đã thật sự hoảng sợ, nỗi sợ và bất an lan tràn trong lòng.Tuy nhiên, rõ ràng là đám người này có tật giật mình. Trên lưng Tử Điện Ma Long Điểu, sắc mặt Lâm Nhất lạnh lùng, hắn thờ ơ nhìn mấy người tông chủ Tiêu Vân Tông.Xoạt!Đối mặt với ánh mắt thiếu niên, mấy tên cao thủ Thiên Phách bị dọa không nhẹ, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ cúi thấp đầu.Thật sự không phục không được, gia chủ Trần gia chỉ nói năng lỗ mãng một chút mà đã bị đập cho sinh tử không rõ, dù trong lòng bọn họ có bất mãn lớn cỡ nào thì cũng phải khuất phục.Lúc này, cả tòa thành Thiên Lăng ở trước mặt Lâm Nhất đều cúi thấp mái đầu khi xưa vốn ngẩng cao của mình. Tông chủ Tiêu Vân Tông và những người khác cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Lâm Nhất, cảnh này định sẵn sẽ là nỗi nhục to lớn của tòa thành này trong một trăm năm, một nghìn năm.Chuyện này sẽ là một trò cười cực lớn, mấy vị quân chủ kiêu hùng Thiên Phách đứng trước mặt một thiếu niên mà run rẩy, không dám ngẩng đầu lên.Lâm Nhất thu hồi ánh mắt, không quan tâm đến đám người đó nữa. Hắn vốn dĩ chưa từng nghĩ sẽ cố tình đến đây tính sổ với đám người này.Có người buông lời ngang ngược, cho kẻ đó một bài học là được, những người trước mắt đều đã cúi đầu, hắn đánh chó cùng đường cũng không có ý nghĩa gì.Tử Điện Ma Long Điểu sải đôi cánh khổng lồ gần trăm mét, những đường long văn Tử Điện truyền vào hai cánh, lập tức trên cánh có nhiều đường vân kinh mạch phát sáng lấp lánh, giống như pha lê rực rỡ chói mắt. Đường vân với ánh sáng chói mắt đó đan xen trên cánh rồng, nháy mắt đã khuấy động sức mạnh Phong Lôi vô tận.Ầm ầm!
“Đáng chết!”
Gia chủ Trần gia tức giận mắng một tiếng, bị buộc phải ra tay.
Ầm!
Advertisement
Giữa không trung quanh quẩn tiếng nổ mạnh, gia chủ Trần gia như diều đứt dây, rơi thẳng xuống đất, mà lôi mang Tử Điện vẫn tiếp tục khuếch tán như sóng nước, khiến bọn người tông chủ Tiêu Vân Tông biến sắc, cả bọn điên cuồng ra tay nhưng vẫn bị chấn cho hộc máu.
Ầm ầm!
Gia chủ Trần gia rơi xuống đất khiến kiến trúc trong vòng mười dặm quanh đó bị chấn sập, thành Thiên Lăng to như vậy nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được dư chấn.
Advertisement
“Sao có thể như thế?”
“Gia chủ Trần gia đã chết rồi sao?”
“Lâm Nhất, sao hắn lại đến nữa rồi? Thật đáng sợ, ai có thể ngăn được hắn đây?”
“Má, sao lúc trước đám người này lại trêu chọc hắn làm gì? Rốt cuộc chọc phải con quái vật gì hả?”
Cảnh tượng khủng bố trên bầu trời rơi vào tầm mắt người dân trong thành, bầu không khí hoảng sợ lan ra khắp tòa thành. Cảm nhận được uy áp kinh khủng, mỗi người đều ngồi chết trân tại chỗ, run rẩy không thôi, e sợ Lâm Nhất sẽ đại khai sát giới.
Dù sao thành Thiên Lăng không mấy “thân thiện” với Lâm Nhất, kể từ khi hắn đến đây, bọn họ vẫn luôn giữ thái độ cao ngạo.
Ngày đó, khi nghe tin Lâm Nhất chết trong tay Trần Tử Ngọc, thành Thiên Lăng đã sôi trào một phen, bọn họ còn reo hò một thời gian dài.
Giờ phút này, bọn họ đã thật sự hoảng sợ, nỗi sợ và bất an lan tràn trong lòng.
Tuy nhiên, rõ ràng là đám người này có tật giật mình. Trên lưng Tử Điện Ma Long Điểu, sắc mặt Lâm Nhất lạnh lùng, hắn thờ ơ nhìn mấy người tông chủ Tiêu Vân Tông.
Xoạt!
Đối mặt với ánh mắt thiếu niên, mấy tên cao thủ Thiên Phách bị dọa không nhẹ, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ cúi thấp đầu.
Thật sự không phục không được, gia chủ Trần gia chỉ nói năng lỗ mãng một chút mà đã bị đập cho sinh tử không rõ, dù trong lòng bọn họ có bất mãn lớn cỡ nào thì cũng phải khuất phục.
Lúc này, cả tòa thành Thiên Lăng ở trước mặt Lâm Nhất đều cúi thấp mái đầu khi xưa vốn ngẩng cao của mình. Tông chủ Tiêu Vân Tông và những người khác cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Lâm Nhất, cảnh này định sẵn sẽ là nỗi nhục to lớn của tòa thành này trong một trăm năm, một nghìn năm.
Chuyện này sẽ là một trò cười cực lớn, mấy vị quân chủ kiêu hùng Thiên Phách đứng trước mặt một thiếu niên mà run rẩy, không dám ngẩng đầu lên.
Lâm Nhất thu hồi ánh mắt, không quan tâm đến đám người đó nữa. Hắn vốn dĩ chưa từng nghĩ sẽ cố tình đến đây tính sổ với đám người này.
Có người buông lời ngang ngược, cho kẻ đó một bài học là được, những người trước mắt đều đã cúi đầu, hắn đánh chó cùng đường cũng không có ý nghĩa gì.
Tử Điện Ma Long Điểu sải đôi cánh khổng lồ gần trăm mét, những đường long văn Tử Điện truyền vào hai cánh, lập tức trên cánh có nhiều đường vân kinh mạch phát sáng lấp lánh, giống như pha lê rực rỡ chói mắt. Đường vân với ánh sáng chói mắt đó đan xen trên cánh rồng, nháy mắt đã khuấy động sức mạnh Phong Lôi vô tận.
Ầm ầm!
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Đáng chết!”Gia chủ Trần gia tức giận mắng một tiếng, bị buộc phải ra tay.Ầm!AdvertisementGiữa không trung quanh quẩn tiếng nổ mạnh, gia chủ Trần gia như diều đứt dây, rơi thẳng xuống đất, mà lôi mang Tử Điện vẫn tiếp tục khuếch tán như sóng nước, khiến bọn người tông chủ Tiêu Vân Tông biến sắc, cả bọn điên cuồng ra tay nhưng vẫn bị chấn cho hộc máu.Ầm ầm!Gia chủ Trần gia rơi xuống đất khiến kiến trúc trong vòng mười dặm quanh đó bị chấn sập, thành Thiên Lăng to như vậy nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được dư chấn.Advertisement“Sao có thể như thế?”“Gia chủ Trần gia đã chết rồi sao?”“Lâm Nhất, sao hắn lại đến nữa rồi? Thật đáng sợ, ai có thể ngăn được hắn đây?”“Má, sao lúc trước đám người này lại trêu chọc hắn làm gì? Rốt cuộc chọc phải con quái vật gì hả?”Cảnh tượng khủng bố trên bầu trời rơi vào tầm mắt người dân trong thành, bầu không khí hoảng sợ lan ra khắp tòa thành. Cảm nhận được uy áp kinh khủng, mỗi người đều ngồi chết trân tại chỗ, run rẩy không thôi, e sợ Lâm Nhất sẽ đại khai sát giới.Dù sao thành Thiên Lăng không mấy “thân thiện” với Lâm Nhất, kể từ khi hắn đến đây, bọn họ vẫn luôn giữ thái độ cao ngạo.Ngày đó, khi nghe tin Lâm Nhất chết trong tay Trần Tử Ngọc, thành Thiên Lăng đã sôi trào một phen, bọn họ còn reo hò một thời gian dài.Giờ phút này, bọn họ đã thật sự hoảng sợ, nỗi sợ và bất an lan tràn trong lòng.Tuy nhiên, rõ ràng là đám người này có tật giật mình. Trên lưng Tử Điện Ma Long Điểu, sắc mặt Lâm Nhất lạnh lùng, hắn thờ ơ nhìn mấy người tông chủ Tiêu Vân Tông.Xoạt!Đối mặt với ánh mắt thiếu niên, mấy tên cao thủ Thiên Phách bị dọa không nhẹ, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ cúi thấp đầu.Thật sự không phục không được, gia chủ Trần gia chỉ nói năng lỗ mãng một chút mà đã bị đập cho sinh tử không rõ, dù trong lòng bọn họ có bất mãn lớn cỡ nào thì cũng phải khuất phục.Lúc này, cả tòa thành Thiên Lăng ở trước mặt Lâm Nhất đều cúi thấp mái đầu khi xưa vốn ngẩng cao của mình. Tông chủ Tiêu Vân Tông và những người khác cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Lâm Nhất, cảnh này định sẵn sẽ là nỗi nhục to lớn của tòa thành này trong một trăm năm, một nghìn năm.Chuyện này sẽ là một trò cười cực lớn, mấy vị quân chủ kiêu hùng Thiên Phách đứng trước mặt một thiếu niên mà run rẩy, không dám ngẩng đầu lên.Lâm Nhất thu hồi ánh mắt, không quan tâm đến đám người đó nữa. Hắn vốn dĩ chưa từng nghĩ sẽ cố tình đến đây tính sổ với đám người này.Có người buông lời ngang ngược, cho kẻ đó một bài học là được, những người trước mắt đều đã cúi đầu, hắn đánh chó cùng đường cũng không có ý nghĩa gì.Tử Điện Ma Long Điểu sải đôi cánh khổng lồ gần trăm mét, những đường long văn Tử Điện truyền vào hai cánh, lập tức trên cánh có nhiều đường vân kinh mạch phát sáng lấp lánh, giống như pha lê rực rỡ chói mắt. Đường vân với ánh sáng chói mắt đó đan xen trên cánh rồng, nháy mắt đã khuấy động sức mạnh Phong Lôi vô tận.Ầm ầm!