Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 2685: “Cẩn thận, ta sắp ra tay rồi đấy”.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Nguyệt Vi Vi ra trận rồi!”“Đối thủ của nàng ta là Tư Đồ Phi Hổ, có kịch hay để xem rồi, lại là một yêu nghiệt hàng đầu!”Lúc này, hội trường trở nên ầm ĩ, tiếng hô to như dời sông lấp biển vang lên.AdvertisementLâm Nhất cũng chú ý đến, lúc trước hắn và Nguyệt Vi Vi luôn không có duyên, lúc nàng ta ra trận hắn cũng ra trận. Đến lúc hắn rảnh tay thì đối phương lại không ra trận, dẫn đến việc tới tận bây giờ hắn vẫn chưa bao giờ nhìn thấy đối phương ra tay.Dù biết mỗi lần nàng ta ra tay đều dẫn tới nỗi kinh ngạc to lớn, nhưng hắn chưa từng có duyên thưởng thức.Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội này rồi.AdvertisementNàng có dung mạo khuynh thành, mỗi một cử động nhỏ đều có thể quyến rũ chúng sinh, có cám dỗ vô tận. Trên người luôn phát ra hơi thở như yêu tinh, nhẹ nhàng khéo léo, có vẻ đẹp khác hẳn với tất cả nữ nhân khác ở cổ vực Nam Hoa.Nghĩ đến độ nổi tiếng của Khuynh Nhược U ở cổ vực Nam Hoa, như thế một nữ tử còn quyến rũ hơn Khuynh Nhược U chắc chắn sẽ còn được chú ý hơn.Đối thủ của nàng ta là Tư Đồ Phi Hổ, đứng hạng mười bảy trong các yêu nghiệt hàng đầu, mạnh hơn Nhan Cửu một chút.Trận chiến này, dù không có Nguyệt Vi Vi vẫn đủ để người khác chú ý, bây giờ có thêm Nguyệt Vi Vi lại càng khiến người ta chú ý hơn.“Trong những mỹ nữ ta từng gặp, cô là một trong ba người đẹp nhất, thậm chí là đứng đầu. Nhưng đây là Quần Long thịnh yến, xinh đẹp cũng không có tác dụng mấy”.Tư Đồ Phi Hổ cười rất dịu dàng, nhưng lời nói lại không hề khách sáo, như muốn ra tay ngắt hoa vậy.Nguyệt Vi Vi chớp mắt, cười nói: “Trông xinh đẹp không có tác dụng gì, nhưng đẹp như ta thì khó nói lắm”.Nụ cười của nàng ta quá có sức sát thương, dù là người không đối diện với nàng ta cũng hơi không vững lòng muốn đắm mình vào bên trong, Tư Đồ Phi Hổ đang đứng đối diện nàng càng không cần phải nói.Nữ nhân này đúng là một yêu tinh!Tư Đồ Phi Hổ lấy lại bình tĩnh, trong lòng rất cảm thán, thật sự không dám nhìn thẳng vào đối phương.“Cẩn thận, ta sắp ra tay rồi đấy”.Nguyệt Vi Vi tháo sáo ngọc xanh ngọc bích bên hông xuống, đôi môi đỏ rực như lửa cong lên một độ cong hoàn mỹ.Lâm Nhất đờ người ra nhìn sáo ngọc, trong mắt thoáng có ánh sáng kỳ lạ lé lên.Xinh đẹp nghiêng thành, vô cùng tao nhã, tình khó đoạn, cười như yêu, không biết tiếng sáo có hay như thế không?Khuynh thành tuyệt sắc, tao nhã vô song, tơ tình khó đoạn, nụ cười của nàng như yêu như mị, không biết tiếng sáo có còn như trước hay không?
“Nguyệt Vi Vi ra trận rồi!”
“Đối thủ của nàng ta là Tư Đồ Phi Hổ, có kịch hay để xem rồi, lại là một yêu nghiệt hàng đầu!”
Lúc này, hội trường trở nên ầm ĩ, tiếng hô to như dời sông lấp biển vang lên.
Advertisement
Lâm Nhất cũng chú ý đến, lúc trước hắn và Nguyệt Vi Vi luôn không có duyên, lúc nàng ta ra trận hắn cũng ra trận. Đến lúc hắn rảnh tay thì đối phương lại không ra trận, dẫn đến việc tới tận bây giờ hắn vẫn chưa bao giờ nhìn thấy đối phương ra tay.
Dù biết mỗi lần nàng ta ra tay đều dẫn tới nỗi kinh ngạc to lớn, nhưng hắn chưa từng có duyên thưởng thức.
Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội này rồi.
Advertisement
Nàng có dung mạo khuynh thành, mỗi một cử động nhỏ đều có thể quyến rũ chúng sinh, có cám dỗ vô tận. Trên người luôn phát ra hơi thở như yêu tinh, nhẹ nhàng khéo léo, có vẻ đẹp khác hẳn với tất cả nữ nhân khác ở cổ vực Nam Hoa.
Nghĩ đến độ nổi tiếng của Khuynh Nhược U ở cổ vực Nam Hoa, như thế một nữ tử còn quyến rũ hơn Khuynh Nhược U chắc chắn sẽ còn được chú ý hơn.
Đối thủ của nàng ta là Tư Đồ Phi Hổ, đứng hạng mười bảy trong các yêu nghiệt hàng đầu, mạnh hơn Nhan Cửu một chút.
Trận chiến này, dù không có Nguyệt Vi Vi vẫn đủ để người khác chú ý, bây giờ có thêm Nguyệt Vi Vi lại càng khiến người ta chú ý hơn.
“Trong những mỹ nữ ta từng gặp, cô là một trong ba người đẹp nhất, thậm chí là đứng đầu. Nhưng đây là Quần Long thịnh yến, xinh đẹp cũng không có tác dụng mấy”.
Tư Đồ Phi Hổ cười rất dịu dàng, nhưng lời nói lại không hề khách sáo, như muốn ra tay ngắt hoa vậy.
Nguyệt Vi Vi chớp mắt, cười nói: “Trông xinh đẹp không có tác dụng gì, nhưng đẹp như ta thì khó nói lắm”.
Nụ cười của nàng ta quá có sức sát thương, dù là người không đối diện với nàng ta cũng hơi không vững lòng muốn đắm mình vào bên trong, Tư Đồ Phi Hổ đang đứng đối diện nàng càng không cần phải nói.
Nữ nhân này đúng là một yêu tinh!
Tư Đồ Phi Hổ lấy lại bình tĩnh, trong lòng rất cảm thán, thật sự không dám nhìn thẳng vào đối phương.
“Cẩn thận, ta sắp ra tay rồi đấy”.
Nguyệt Vi Vi tháo sáo ngọc xanh ngọc bích bên hông xuống, đôi môi đỏ rực như lửa cong lên một độ cong hoàn mỹ.
Lâm Nhất đờ người ra nhìn sáo ngọc, trong mắt thoáng có ánh sáng kỳ lạ lé lên.
Xinh đẹp nghiêng thành, vô cùng tao nhã, tình khó đoạn, cười như yêu, không biết tiếng sáo có hay như thế không?
Khuynh thành tuyệt sắc, tao nhã vô song, tơ tình khó đoạn, nụ cười của nàng như yêu như mị, không biết tiếng sáo có còn như trước hay không?
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Nguyệt Vi Vi ra trận rồi!”“Đối thủ của nàng ta là Tư Đồ Phi Hổ, có kịch hay để xem rồi, lại là một yêu nghiệt hàng đầu!”Lúc này, hội trường trở nên ầm ĩ, tiếng hô to như dời sông lấp biển vang lên.AdvertisementLâm Nhất cũng chú ý đến, lúc trước hắn và Nguyệt Vi Vi luôn không có duyên, lúc nàng ta ra trận hắn cũng ra trận. Đến lúc hắn rảnh tay thì đối phương lại không ra trận, dẫn đến việc tới tận bây giờ hắn vẫn chưa bao giờ nhìn thấy đối phương ra tay.Dù biết mỗi lần nàng ta ra tay đều dẫn tới nỗi kinh ngạc to lớn, nhưng hắn chưa từng có duyên thưởng thức.Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội này rồi.AdvertisementNàng có dung mạo khuynh thành, mỗi một cử động nhỏ đều có thể quyến rũ chúng sinh, có cám dỗ vô tận. Trên người luôn phát ra hơi thở như yêu tinh, nhẹ nhàng khéo léo, có vẻ đẹp khác hẳn với tất cả nữ nhân khác ở cổ vực Nam Hoa.Nghĩ đến độ nổi tiếng của Khuynh Nhược U ở cổ vực Nam Hoa, như thế một nữ tử còn quyến rũ hơn Khuynh Nhược U chắc chắn sẽ còn được chú ý hơn.Đối thủ của nàng ta là Tư Đồ Phi Hổ, đứng hạng mười bảy trong các yêu nghiệt hàng đầu, mạnh hơn Nhan Cửu một chút.Trận chiến này, dù không có Nguyệt Vi Vi vẫn đủ để người khác chú ý, bây giờ có thêm Nguyệt Vi Vi lại càng khiến người ta chú ý hơn.“Trong những mỹ nữ ta từng gặp, cô là một trong ba người đẹp nhất, thậm chí là đứng đầu. Nhưng đây là Quần Long thịnh yến, xinh đẹp cũng không có tác dụng mấy”.Tư Đồ Phi Hổ cười rất dịu dàng, nhưng lời nói lại không hề khách sáo, như muốn ra tay ngắt hoa vậy.Nguyệt Vi Vi chớp mắt, cười nói: “Trông xinh đẹp không có tác dụng gì, nhưng đẹp như ta thì khó nói lắm”.Nụ cười của nàng ta quá có sức sát thương, dù là người không đối diện với nàng ta cũng hơi không vững lòng muốn đắm mình vào bên trong, Tư Đồ Phi Hổ đang đứng đối diện nàng càng không cần phải nói.Nữ nhân này đúng là một yêu tinh!Tư Đồ Phi Hổ lấy lại bình tĩnh, trong lòng rất cảm thán, thật sự không dám nhìn thẳng vào đối phương.“Cẩn thận, ta sắp ra tay rồi đấy”.Nguyệt Vi Vi tháo sáo ngọc xanh ngọc bích bên hông xuống, đôi môi đỏ rực như lửa cong lên một độ cong hoàn mỹ.Lâm Nhất đờ người ra nhìn sáo ngọc, trong mắt thoáng có ánh sáng kỳ lạ lé lên.Xinh đẹp nghiêng thành, vô cùng tao nhã, tình khó đoạn, cười như yêu, không biết tiếng sáo có hay như thế không?Khuynh thành tuyệt sắc, tao nhã vô song, tơ tình khó đoạn, nụ cười của nàng như yêu như mị, không biết tiếng sáo có còn như trước hay không?