Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 2875: Trận đấu này có vẻ hơi khác biệt.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Cảm ơn thì không cần, lão phu có giữ được thể diện hay không phải dựa vào ngươi đấy”.Trọng tài chính của Thánh Minh hơi bất đắc dĩ, cười khổ đáp, nhưng trong lời nói rõ ràng không được tự tin lắm.Ông ta không ngờ Vũ Hạo Thiên lại kiêu ngạo thẳng thừng bác bẻ mình, nếu tiểu bối này đã quyết tâm thì ông ta cũng không còn cách nào khác.AdvertisementVị trọng tài này cảm thấy Lâm Nhất có thể so sánh với Vũ Hạo Thiên, ông ta đánh giá tiềm năng cao hơn, thắng thua trước mắt còn quá mơ hồ.“Ta sẽ cố gắng hết sức”.Lâm Nhất cười đáp, trong bình tĩnh ẩn chứa sự thong dong, hắn đưa Nguyệt Vi Vi về chỗ ngồi của Thiên Yêu Các.AdvertisementHắn vừa định đi, Nguyệt Vi Vi giữ hắn lại, tỏ ra đáng yêu nhìn hắn: “Lâm ca ca, huynh đừng đi, ngồi đây với ta một lát đi”.Yêu tinh này...Lâm Nhất không quay lưng lại, hắn biết chỉ cần quay lại và nhìn thấy khuôn mặt của yêu tinh này, hắn nhất định sẽ không thể từ chối. Đối diện với khuôn mặt đẹp tuyệt trần ấy ở một khoảng cách gần như vậy, rất ít người có thể chịu được.“Ngươi ngồi đi”.Các chủ Thiên Yêu Các sầm mặt lại, lên tiếng mời.Lâm Nhất cười bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống, nhưng Viêm Long Tử sắp bị lãng quên trên hồ Cửu Long ở phía xa lại ngồi không yên.Vừa rồi Lâm Nhất và Vũ Hạo Thiên giằng co, mọi người phớt lờ vốn đã làm hắn ta xấu hổ, bây giờ nhìn thấy Lâm Nhất ngồi trên hàng ghế Thiên Yêu Các, còn trùng hợp ngồi bên cạnh Nguyệt Vi Vi, sao hắn ta có thể nhịn được?“Viêm Long Tử, ngươi đừng trở về, trận đấu tiếp theo vừa khéo đến lượt ngươi ra sân”.Trọng tài nhìn về phía hắn ta, bảo.“Đối thủ là ai?”Viêm Long Tử rất không tình nguyện hỏi.“Phương Hàn Lạc”.Viêm Long Tử đấu với Phương Hàn Lạc!Bất luận là Triệu Vô Cực đấu với Khương Tử Diệp hay Nguyệt Vi Vi đấu với Vũ Hạo Thiên, mặc dù cả hai trận đấu này đều có Tam Tiểu Vương ra sân.Nhưng quá trình đấu không được chấn động cho lắm, Khương Tử Diệp thua quá thê thảm, khí thế yếu đi rất nhiều, không làm mọi người kinh ngạc khi đấu với Vũ Hạo Thiên.Còn người sau, Lâm Nhất đối đầu với Vũ Hạo Thiên lại có vẻ giọng khách lấn át giọng chủ, cướp mất sự chú ý của kha khá người.
“Cảm ơn thì không cần, lão phu có giữ được thể diện hay không phải dựa vào ngươi đấy”.
Trọng tài chính của Thánh Minh hơi bất đắc dĩ, cười khổ đáp, nhưng trong lời nói rõ ràng không được tự tin lắm.
Ông ta không ngờ Vũ Hạo Thiên lại kiêu ngạo thẳng thừng bác bẻ mình, nếu tiểu bối này đã quyết tâm thì ông ta cũng không còn cách nào khác.
Advertisement
Vị trọng tài này cảm thấy Lâm Nhất có thể so sánh với Vũ Hạo Thiên, ông ta đánh giá tiềm năng cao hơn, thắng thua trước mắt còn quá mơ hồ.
“Ta sẽ cố gắng hết sức”.
Lâm Nhất cười đáp, trong bình tĩnh ẩn chứa sự thong dong, hắn đưa Nguyệt Vi Vi về chỗ ngồi của Thiên Yêu Các.
Advertisement
Hắn vừa định đi, Nguyệt Vi Vi giữ hắn lại, tỏ ra đáng yêu nhìn hắn: “Lâm ca ca, huynh đừng đi, ngồi đây với ta một lát đi”.
Yêu tinh này...
Lâm Nhất không quay lưng lại, hắn biết chỉ cần quay lại và nhìn thấy khuôn mặt của yêu tinh này, hắn nhất định sẽ không thể từ chối. Đối diện với khuôn mặt đẹp tuyệt trần ấy ở một khoảng cách gần như vậy, rất ít người có thể chịu được.
“Ngươi ngồi đi”.
Các chủ Thiên Yêu Các sầm mặt lại, lên tiếng mời.
Lâm Nhất cười bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống, nhưng Viêm Long Tử sắp bị lãng quên trên hồ Cửu Long ở phía xa lại ngồi không yên.
Vừa rồi Lâm Nhất và Vũ Hạo Thiên giằng co, mọi người phớt lờ vốn đã làm hắn ta xấu hổ, bây giờ nhìn thấy Lâm Nhất ngồi trên hàng ghế Thiên Yêu Các, còn trùng hợp ngồi bên cạnh Nguyệt Vi Vi, sao hắn ta có thể nhịn được?
“Viêm Long Tử, ngươi đừng trở về, trận đấu tiếp theo vừa khéo đến lượt ngươi ra sân”.
Trọng tài nhìn về phía hắn ta, bảo.
“Đối thủ là ai?”
Viêm Long Tử rất không tình nguyện hỏi.
“Phương Hàn Lạc”.
Viêm Long Tử đấu với Phương Hàn Lạc!
Bất luận là Triệu Vô Cực đấu với Khương Tử Diệp hay Nguyệt Vi Vi đấu với Vũ Hạo Thiên, mặc dù cả hai trận đấu này đều có Tam Tiểu Vương ra sân.
Nhưng quá trình đấu không được chấn động cho lắm, Khương Tử Diệp thua quá thê thảm, khí thế yếu đi rất nhiều, không làm mọi người kinh ngạc khi đấu với Vũ Hạo Thiên.
Còn người sau, Lâm Nhất đối đầu với Vũ Hạo Thiên lại có vẻ giọng khách lấn át giọng chủ, cướp mất sự chú ý của kha khá người.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Cảm ơn thì không cần, lão phu có giữ được thể diện hay không phải dựa vào ngươi đấy”.Trọng tài chính của Thánh Minh hơi bất đắc dĩ, cười khổ đáp, nhưng trong lời nói rõ ràng không được tự tin lắm.Ông ta không ngờ Vũ Hạo Thiên lại kiêu ngạo thẳng thừng bác bẻ mình, nếu tiểu bối này đã quyết tâm thì ông ta cũng không còn cách nào khác.AdvertisementVị trọng tài này cảm thấy Lâm Nhất có thể so sánh với Vũ Hạo Thiên, ông ta đánh giá tiềm năng cao hơn, thắng thua trước mắt còn quá mơ hồ.“Ta sẽ cố gắng hết sức”.Lâm Nhất cười đáp, trong bình tĩnh ẩn chứa sự thong dong, hắn đưa Nguyệt Vi Vi về chỗ ngồi của Thiên Yêu Các.AdvertisementHắn vừa định đi, Nguyệt Vi Vi giữ hắn lại, tỏ ra đáng yêu nhìn hắn: “Lâm ca ca, huynh đừng đi, ngồi đây với ta một lát đi”.Yêu tinh này...Lâm Nhất không quay lưng lại, hắn biết chỉ cần quay lại và nhìn thấy khuôn mặt của yêu tinh này, hắn nhất định sẽ không thể từ chối. Đối diện với khuôn mặt đẹp tuyệt trần ấy ở một khoảng cách gần như vậy, rất ít người có thể chịu được.“Ngươi ngồi đi”.Các chủ Thiên Yêu Các sầm mặt lại, lên tiếng mời.Lâm Nhất cười bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống, nhưng Viêm Long Tử sắp bị lãng quên trên hồ Cửu Long ở phía xa lại ngồi không yên.Vừa rồi Lâm Nhất và Vũ Hạo Thiên giằng co, mọi người phớt lờ vốn đã làm hắn ta xấu hổ, bây giờ nhìn thấy Lâm Nhất ngồi trên hàng ghế Thiên Yêu Các, còn trùng hợp ngồi bên cạnh Nguyệt Vi Vi, sao hắn ta có thể nhịn được?“Viêm Long Tử, ngươi đừng trở về, trận đấu tiếp theo vừa khéo đến lượt ngươi ra sân”.Trọng tài nhìn về phía hắn ta, bảo.“Đối thủ là ai?”Viêm Long Tử rất không tình nguyện hỏi.“Phương Hàn Lạc”.Viêm Long Tử đấu với Phương Hàn Lạc!Bất luận là Triệu Vô Cực đấu với Khương Tử Diệp hay Nguyệt Vi Vi đấu với Vũ Hạo Thiên, mặc dù cả hai trận đấu này đều có Tam Tiểu Vương ra sân.Nhưng quá trình đấu không được chấn động cho lắm, Khương Tử Diệp thua quá thê thảm, khí thế yếu đi rất nhiều, không làm mọi người kinh ngạc khi đấu với Vũ Hạo Thiên.Còn người sau, Lâm Nhất đối đầu với Vũ Hạo Thiên lại có vẻ giọng khách lấn át giọng chủ, cướp mất sự chú ý của kha khá người.