Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 3177: “Giới vực cấp cao!”

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Mơ hay lắm, bảo khố này ai cũng có phần, đừng ai hòng độc chiếm!”Lúc này có người không nhịn được xung phong mở cửa đá ra, ngay lập tức châm ngòi thuốc nổ.Chân nguyên xao động, các loại sát chiêu được thi triển, trong tích tắc đã chém giết nhau điên cuồng.Soạt!AdvertisementLâm Nhất hạ xuống theo lốc xoáy Tử Điện, nhìn lướt qua đám người đang đánh nhau, đi thẳng về phía lối vào lầu bảo tàng.Nháy mắt chỉ còn cách cánh cửa này chưa tới một trăm mét.Vù!AdvertisementTrong khoảnh khắc này, đám người đang đánh nhau lập tức dừng tay lại, đồng loạt nhìn về phía Lâm Nhất.“Tiểu tử này từ đâu ra thế? Cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách mà dám tới thành Hỏa Vũ tham gia náo nhiệt!”“Chắc là một thằng điên, muốn đi vào lầu bảo tàng ngay trước mặt chúng ta, tưởng chúng ta không nhìn thấy à?”“Một thằng vô dụng cần gì phải nhiều lời, cứ giết là được!”Mọi người đánh nhau tạm thời chưa thể quyết định thắng bại, nhưng nếu ai tự tiện lại gần cửa đá nhất định sẽ bị mọi người hợp sức giết chết.Không biết sống chết.Lâm Nhất thầm cười khẩy, nếu không phải hắn không muốn lạm sát kẻ vô tội, những người này thậm chí còn không có cơ hội nói chuyện, tất cả đều sẽ chết.Bây giờ họ gây sự với hắn, hắn cũng không để bụng, thử xem kiếm Táng Hoa sắc bén ra sao.“Cút!”Nhưng bỗng có một tiếng khịt mũi vang lên, giọng nói ấy như đánh mạnh vào ngực mọi người. Lúc này có người cảm thấy lục phủ ngũ tạng sôi trào, sắc mặt trắng bệch, hộc ra một búng máu.“Một lũ kiến hôi!”Hắn vừa dứt lời, phong vân biến ảo, thiên địa thất sắc.Một tia quyền mang thuần tuý khổng lồ được ngưng tụ từ chân nguyên màu tím, ngoài năm ngón tay siết chặt, quyền mang còn biến ra một nửa cánh tay. Cánh tay ấy quấn đầy những sợi xích hoả diễm cuồn cuộn, xiềng xích va chạm phát ra tiếng động khiến màng nhĩ người ta run lên.Phụt!Trong nháy mắt đã có hơn mười người bị quyền mang đánh chết ngay tại chỗ, những người còn lại chỉ bị dư chấn quét qua cũng hộc máu điên cuồng.Chỉ chốc lát, chỉ còn khoảng hơn mười cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên có thể miễn cưỡng đứng vững, mặt không đổi sắc.Nhưng những người này đều có vẻ mặt trông rất khó coi, trong mắt tràn đầy kiêng dè.Hiện trường còn ồn ào vừa rồi lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.“Mạnh quá!”Lâm Nhất khẽ nhướng này, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, quyền mang này khá đáng sợ.Không có gì bất ngờ xảy ra, người đến chắc chắn là yêu nghiệt của giới vực cấp cao.“Giới vực cấp cao!”“Là yêu nghiệt giới vực cấp cao…”

“Mơ hay lắm, bảo khố này ai cũng có phần, đừng ai hòng độc chiếm!”

Lúc này có người không nhịn được xung phong mở cửa đá ra, ngay lập tức châm ngòi thuốc nổ.

Chân nguyên xao động, các loại sát chiêu được thi triển, trong tích tắc đã chém giết nhau điên cuồng.

Soạt!

Advertisement

Lâm Nhất hạ xuống theo lốc xoáy Tử Điện, nhìn lướt qua đám người đang đánh nhau, đi thẳng về phía lối vào lầu bảo tàng.

Nháy mắt chỉ còn cách cánh cửa này chưa tới một trăm mét.

Vù!

Advertisement

Trong khoảnh khắc này, đám người đang đánh nhau lập tức dừng tay lại, đồng loạt nhìn về phía Lâm Nhất.

“Tiểu tử này từ đâu ra thế? Cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách mà dám tới thành Hỏa Vũ tham gia náo nhiệt!”

“Chắc là một thằng điên, muốn đi vào lầu bảo tàng ngay trước mặt chúng ta, tưởng chúng ta không nhìn thấy à?”

“Một thằng vô dụng cần gì phải nhiều lời, cứ giết là được!”

Mọi người đánh nhau tạm thời chưa thể quyết định thắng bại, nhưng nếu ai tự tiện lại gần cửa đá nhất định sẽ bị mọi người hợp sức giết chết.

Không biết sống chết.

Lâm Nhất thầm cười khẩy, nếu không phải hắn không muốn lạm sát kẻ vô tội, những người này thậm chí còn không có cơ hội nói chuyện, tất cả đều sẽ chết.

Bây giờ họ gây sự với hắn, hắn cũng không để bụng, thử xem kiếm Táng Hoa sắc bén ra sao.

“Cút!”

Nhưng bỗng có một tiếng khịt mũi vang lên, giọng nói ấy như đánh mạnh vào ngực mọi người. Lúc này có người cảm thấy lục phủ ngũ tạng sôi trào, sắc mặt trắng bệch, hộc ra một búng máu.

“Một lũ kiến hôi!”

Hắn vừa dứt lời, phong vân biến ảo, thiên địa thất sắc.

Một tia quyền mang thuần tuý khổng lồ được ngưng tụ từ chân nguyên màu tím, ngoài năm ngón tay siết chặt, quyền mang còn biến ra một nửa cánh tay. Cánh tay ấy quấn đầy những sợi xích hoả diễm cuồn cuộn, xiềng xích va chạm phát ra tiếng động khiến màng nhĩ người ta run lên.

Phụt!

Trong nháy mắt đã có hơn mười người bị quyền mang đánh chết ngay tại chỗ, những người còn lại chỉ bị dư chấn quét qua cũng hộc máu điên cuồng.

Chỉ chốc lát, chỉ còn khoảng hơn mười cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên có thể miễn cưỡng đứng vững, mặt không đổi sắc.

Nhưng những người này đều có vẻ mặt trông rất khó coi, trong mắt tràn đầy kiêng dè.

Hiện trường còn ồn ào vừa rồi lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

“Mạnh quá!”

Lâm Nhất khẽ nhướng này, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, quyền mang này khá đáng sợ.

Không có gì bất ngờ xảy ra, người đến chắc chắn là yêu nghiệt của giới vực cấp cao.

“Giới vực cấp cao!”

“Là yêu nghiệt giới vực cấp cao…”

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Mơ hay lắm, bảo khố này ai cũng có phần, đừng ai hòng độc chiếm!”Lúc này có người không nhịn được xung phong mở cửa đá ra, ngay lập tức châm ngòi thuốc nổ.Chân nguyên xao động, các loại sát chiêu được thi triển, trong tích tắc đã chém giết nhau điên cuồng.Soạt!AdvertisementLâm Nhất hạ xuống theo lốc xoáy Tử Điện, nhìn lướt qua đám người đang đánh nhau, đi thẳng về phía lối vào lầu bảo tàng.Nháy mắt chỉ còn cách cánh cửa này chưa tới một trăm mét.Vù!AdvertisementTrong khoảnh khắc này, đám người đang đánh nhau lập tức dừng tay lại, đồng loạt nhìn về phía Lâm Nhất.“Tiểu tử này từ đâu ra thế? Cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách mà dám tới thành Hỏa Vũ tham gia náo nhiệt!”“Chắc là một thằng điên, muốn đi vào lầu bảo tàng ngay trước mặt chúng ta, tưởng chúng ta không nhìn thấy à?”“Một thằng vô dụng cần gì phải nhiều lời, cứ giết là được!”Mọi người đánh nhau tạm thời chưa thể quyết định thắng bại, nhưng nếu ai tự tiện lại gần cửa đá nhất định sẽ bị mọi người hợp sức giết chết.Không biết sống chết.Lâm Nhất thầm cười khẩy, nếu không phải hắn không muốn lạm sát kẻ vô tội, những người này thậm chí còn không có cơ hội nói chuyện, tất cả đều sẽ chết.Bây giờ họ gây sự với hắn, hắn cũng không để bụng, thử xem kiếm Táng Hoa sắc bén ra sao.“Cút!”Nhưng bỗng có một tiếng khịt mũi vang lên, giọng nói ấy như đánh mạnh vào ngực mọi người. Lúc này có người cảm thấy lục phủ ngũ tạng sôi trào, sắc mặt trắng bệch, hộc ra một búng máu.“Một lũ kiến hôi!”Hắn vừa dứt lời, phong vân biến ảo, thiên địa thất sắc.Một tia quyền mang thuần tuý khổng lồ được ngưng tụ từ chân nguyên màu tím, ngoài năm ngón tay siết chặt, quyền mang còn biến ra một nửa cánh tay. Cánh tay ấy quấn đầy những sợi xích hoả diễm cuồn cuộn, xiềng xích va chạm phát ra tiếng động khiến màng nhĩ người ta run lên.Phụt!Trong nháy mắt đã có hơn mười người bị quyền mang đánh chết ngay tại chỗ, những người còn lại chỉ bị dư chấn quét qua cũng hộc máu điên cuồng.Chỉ chốc lát, chỉ còn khoảng hơn mười cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên có thể miễn cưỡng đứng vững, mặt không đổi sắc.Nhưng những người này đều có vẻ mặt trông rất khó coi, trong mắt tràn đầy kiêng dè.Hiện trường còn ồn ào vừa rồi lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.“Mạnh quá!”Lâm Nhất khẽ nhướng này, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, quyền mang này khá đáng sợ.Không có gì bất ngờ xảy ra, người đến chắc chắn là yêu nghiệt của giới vực cấp cao.“Giới vực cấp cao!”“Là yêu nghiệt giới vực cấp cao…”

Chương 3177: “Giới vực cấp cao!”