Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 3207: Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn!

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Hai người kẹt ở trong đó bị hạn chế đủ điều, mạch suy nghĩ chạy nhanh như điện nhưng mãi vẫn không thể nghĩ ra cách ứng phó thích hợp.Sơn hà vạn dặm như hoa nở rộ, giang hà cửu chuyển huyết nhiễm thương khung!Kiếm thế toàn thân Lâm Nhất đột nhiên thay đổi, dấu ấn màu tím trên ấn đường linh hoạt kỳ ảo như yêu.Trần Tận Quang Sinh, Chiếu Phá Sơn Hà!AdvertisementKhi hai ngón tay Lâm Nhất khép lại, Trần Quang kiếm pháp dung hợp chín đại dị tượng Kiếm Phá Sơn Hà chém ra. Khi kiếm chém ra, một lớp mộng ảo kì lạ bao trùm lấy cả đất trời.Phụt!Chân nguyên toàn thân Trần Khung bùng nổ, đại thế của Tử Ngục Ma Quyền hoàn toàn bị đánh tan, bị ép phải quỳ xuống dưới kiếm uy này.Advertisement“Đây là một con quái vật!”Tiên Vân Chân sợ tới mức mặt mày trắng bệch, toàn thân run rẩy, ánh mắt chợt loé. Suy cho cùng thực lực của hắn ta vẫn mạnh hơn Trần Khung một chút, nhân cơ hội khi Lâm Nhất trấn áp Trần Khung, hắn ta vội vàng thoát ra khỏi kiếm thế của đối phương.“Trần lão đệ, hôm nay ngươi chịu uất ức tạm nhé, sau này ta sẽ báo thù này giúp ngươi, ta đi trước đây”.Vèo! Vèo! Vèo!Hắn ta lập tức bỏ chạy, không dám ở lại thêm một phút nào.“Thằng khốn!”Trần Khung khó chịu quỳ dưới đất nhìn thấy cảnh này thì tức giận đến mức chửi ầm lên.Thật đáng sợ, so với đám người Phong Vô Kỵ thì tên này cũng không yếu hơn là bao. Trong Giới Vực Vạn Mang, chỉ có đại sư huynh là có đủ thực lực nghiền ép hắn, những người khác không khỏi quá sức.Thù này không dễ báo rồi!Tiên Vân Chân phi thân bỏ chạy một mạch, thậm chí không thèm liếc nhìn Trần Khung lấy một cái, suy nghĩ trong đầu hắn ta như điện xẹt, tự hỏi ngày sau nên làm thế nào để trở mình.Ù ù!Nhưng bỗng nhiên, khoảng không trước người hắn ta có một bóng đen bổ nhào đến, ngựa Huyết Long dường như xuất hiện từ hư không. Nó nhếch miệng cười, để lộ hai hàm răng, con dao găm đen kịt trong tay không một chút lưu tình mà đâm thẳng vào ngực hắn ta.Ầm!Máu tươi bắn tung tóe giữa không trung, Tiên Vân Chân còn chưa kịp phản ứng thì người đã bị hất mạnh ra sau, hệt như một con diều đứt dây.Khi hắn ta ôm ngực loạng choạng bò dậy thì đột nhiên cảm giác một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, vừa ngẩng đầu lên nhìn liền đối diện với ánh mắt của Lâm Nhất.“Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn, chớ có ép ta rút kiếm!”Giọng Lâm Nhất như tiếng vọng từ địa ngục, khiến người ta có cảm giác rơi vào hầm băng, không dám có hành động mù quáng.Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn!Lời của Lâm Nhất dường như ẩn chứa ma lực vô biên, hắn vừa nói, Tiên Vân Chân vốn đang lồm cồm bò dậy chợt cảm giác cả người rét lạnh, bởi lẽ hắn ta nhìn thấy được duệ khí khiến bản thân kinh hãi từ sâu trong mắt Lâm Nhất.Trong tình huống còn chưa rút kiếm, duệ khí của hắn đã đáng sợ đến mức như vậy.Thật khó mà tưởng tượng một khi Lâm Nhất chính thức rút kiếm, luồng sát ý sắc bén và ác liệt kia sẽ trở nên kinh khủng bực nào.Tiên Vân Chân cảm giác vô cùng khó chịu, nỗi sợ hãi trong lòng nhanh chóng lan ra, khiến hắn ta không dám nhúc nhích.

Hai người kẹt ở trong đó bị hạn chế đủ điều, mạch suy nghĩ chạy nhanh như điện nhưng mãi vẫn không thể nghĩ ra cách ứng phó thích hợp.

Sơn hà vạn dặm như hoa nở rộ, giang hà cửu chuyển huyết nhiễm thương khung!

Kiếm thế toàn thân Lâm Nhất đột nhiên thay đổi, dấu ấn màu tím trên ấn đường linh hoạt kỳ ảo như yêu.

Trần Tận Quang Sinh, Chiếu Phá Sơn Hà!

Advertisement

Khi hai ngón tay Lâm Nhất khép lại, Trần Quang kiếm pháp dung hợp chín đại dị tượng Kiếm Phá Sơn Hà chém ra. Khi kiếm chém ra, một lớp mộng ảo kì lạ bao trùm lấy cả đất trời.

Phụt!

Chân nguyên toàn thân Trần Khung bùng nổ, đại thế của Tử Ngục Ma Quyền hoàn toàn bị đánh tan, bị ép phải quỳ xuống dưới kiếm uy này.

Advertisement

“Đây là một con quái vật!”

Tiên Vân Chân sợ tới mức mặt mày trắng bệch, toàn thân run rẩy, ánh mắt chợt loé. Suy cho cùng thực lực của hắn ta vẫn mạnh hơn Trần Khung một chút, nhân cơ hội khi Lâm Nhất trấn áp Trần Khung, hắn ta vội vàng thoát ra khỏi kiếm thế của đối phương.

“Trần lão đệ, hôm nay ngươi chịu uất ức tạm nhé, sau này ta sẽ báo thù này giúp ngươi, ta đi trước đây”.

Vèo! Vèo! Vèo!

Hắn ta lập tức bỏ chạy, không dám ở lại thêm một phút nào.

“Thằng khốn!”

Trần Khung khó chịu quỳ dưới đất nhìn thấy cảnh này thì tức giận đến mức chửi ầm lên.

Thật đáng sợ, so với đám người Phong Vô Kỵ thì tên này cũng không yếu hơn là bao. Trong Giới Vực Vạn Mang, chỉ có đại sư huynh là có đủ thực lực nghiền ép hắn, những người khác không khỏi quá sức.

Thù này không dễ báo rồi!

Tiên Vân Chân phi thân bỏ chạy một mạch, thậm chí không thèm liếc nhìn Trần Khung lấy một cái, suy nghĩ trong đầu hắn ta như điện xẹt, tự hỏi ngày sau nên làm thế nào để trở mình.

Ù ù!

Nhưng bỗng nhiên, khoảng không trước người hắn ta có một bóng đen bổ nhào đến, ngựa Huyết Long dường như xuất hiện từ hư không. Nó nhếch miệng cười, để lộ hai hàm răng, con dao găm đen kịt trong tay không một chút lưu tình mà đâm thẳng vào ngực hắn ta.

Ầm!

Máu tươi bắn tung tóe giữa không trung, Tiên Vân Chân còn chưa kịp phản ứng thì người đã bị hất mạnh ra sau, hệt như một con diều đứt dây.

Khi hắn ta ôm ngực loạng choạng bò dậy thì đột nhiên cảm giác một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, vừa ngẩng đầu lên nhìn liền đối diện với ánh mắt của Lâm Nhất.

“Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn, chớ có ép ta rút kiếm!”

Giọng Lâm Nhất như tiếng vọng từ địa ngục, khiến người ta có cảm giác rơi vào hầm băng, không dám có hành động mù quáng.

Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn!

Lời của Lâm Nhất dường như ẩn chứa ma lực vô biên, hắn vừa nói, Tiên Vân Chân vốn đang lồm cồm bò dậy chợt cảm giác cả người rét lạnh, bởi lẽ hắn ta nhìn thấy được duệ khí khiến bản thân kinh hãi từ sâu trong mắt Lâm Nhất.

Trong tình huống còn chưa rút kiếm, duệ khí của hắn đã đáng sợ đến mức như vậy.

Thật khó mà tưởng tượng một khi Lâm Nhất chính thức rút kiếm, luồng sát ý sắc bén và ác liệt kia sẽ trở nên kinh khủng bực nào.

Tiên Vân Chân cảm giác vô cùng khó chịu, nỗi sợ hãi trong lòng nhanh chóng lan ra, khiến hắn ta không dám nhúc nhích.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Hai người kẹt ở trong đó bị hạn chế đủ điều, mạch suy nghĩ chạy nhanh như điện nhưng mãi vẫn không thể nghĩ ra cách ứng phó thích hợp.Sơn hà vạn dặm như hoa nở rộ, giang hà cửu chuyển huyết nhiễm thương khung!Kiếm thế toàn thân Lâm Nhất đột nhiên thay đổi, dấu ấn màu tím trên ấn đường linh hoạt kỳ ảo như yêu.Trần Tận Quang Sinh, Chiếu Phá Sơn Hà!AdvertisementKhi hai ngón tay Lâm Nhất khép lại, Trần Quang kiếm pháp dung hợp chín đại dị tượng Kiếm Phá Sơn Hà chém ra. Khi kiếm chém ra, một lớp mộng ảo kì lạ bao trùm lấy cả đất trời.Phụt!Chân nguyên toàn thân Trần Khung bùng nổ, đại thế của Tử Ngục Ma Quyền hoàn toàn bị đánh tan, bị ép phải quỳ xuống dưới kiếm uy này.Advertisement“Đây là một con quái vật!”Tiên Vân Chân sợ tới mức mặt mày trắng bệch, toàn thân run rẩy, ánh mắt chợt loé. Suy cho cùng thực lực của hắn ta vẫn mạnh hơn Trần Khung một chút, nhân cơ hội khi Lâm Nhất trấn áp Trần Khung, hắn ta vội vàng thoát ra khỏi kiếm thế của đối phương.“Trần lão đệ, hôm nay ngươi chịu uất ức tạm nhé, sau này ta sẽ báo thù này giúp ngươi, ta đi trước đây”.Vèo! Vèo! Vèo!Hắn ta lập tức bỏ chạy, không dám ở lại thêm một phút nào.“Thằng khốn!”Trần Khung khó chịu quỳ dưới đất nhìn thấy cảnh này thì tức giận đến mức chửi ầm lên.Thật đáng sợ, so với đám người Phong Vô Kỵ thì tên này cũng không yếu hơn là bao. Trong Giới Vực Vạn Mang, chỉ có đại sư huynh là có đủ thực lực nghiền ép hắn, những người khác không khỏi quá sức.Thù này không dễ báo rồi!Tiên Vân Chân phi thân bỏ chạy một mạch, thậm chí không thèm liếc nhìn Trần Khung lấy một cái, suy nghĩ trong đầu hắn ta như điện xẹt, tự hỏi ngày sau nên làm thế nào để trở mình.Ù ù!Nhưng bỗng nhiên, khoảng không trước người hắn ta có một bóng đen bổ nhào đến, ngựa Huyết Long dường như xuất hiện từ hư không. Nó nhếch miệng cười, để lộ hai hàm răng, con dao găm đen kịt trong tay không một chút lưu tình mà đâm thẳng vào ngực hắn ta.Ầm!Máu tươi bắn tung tóe giữa không trung, Tiên Vân Chân còn chưa kịp phản ứng thì người đã bị hất mạnh ra sau, hệt như một con diều đứt dây.Khi hắn ta ôm ngực loạng choạng bò dậy thì đột nhiên cảm giác một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, vừa ngẩng đầu lên nhìn liền đối diện với ánh mắt của Lâm Nhất.“Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn, chớ có ép ta rút kiếm!”Giọng Lâm Nhất như tiếng vọng từ địa ngục, khiến người ta có cảm giác rơi vào hầm băng, không dám có hành động mù quáng.Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn!Lời của Lâm Nhất dường như ẩn chứa ma lực vô biên, hắn vừa nói, Tiên Vân Chân vốn đang lồm cồm bò dậy chợt cảm giác cả người rét lạnh, bởi lẽ hắn ta nhìn thấy được duệ khí khiến bản thân kinh hãi từ sâu trong mắt Lâm Nhất.Trong tình huống còn chưa rút kiếm, duệ khí của hắn đã đáng sợ đến mức như vậy.Thật khó mà tưởng tượng một khi Lâm Nhất chính thức rút kiếm, luồng sát ý sắc bén và ác liệt kia sẽ trở nên kinh khủng bực nào.Tiên Vân Chân cảm giác vô cùng khó chịu, nỗi sợ hãi trong lòng nhanh chóng lan ra, khiến hắn ta không dám nhúc nhích.

Chương 3207: Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn!