Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 3225: “Không dám bước ra à?
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Rốt cuộc Phong Vô Kỵ này làm sao thế?Mọi người đều thầm thấy khó hiểu, đồng thời còn bắt đầu suy đoán, chẳng lẽ người này muốn đuổi bọn họ đi trước khi kết giới hoả diễm yếu bớt?Nhưng cũng đầu cần thiết, tuy cũng đông người, nhưng cũng chỉ có ba người nhóm Mạc Hàn thật sự dám tranh giành Nhật Diệu Chi Linh với hắn ta thôi. Dù là thiên tài của các Giới Vực cấp cao khác cũng không có quá nhiều ý đồ và lòng can đảm để tranh giành Nhật Diệu Chi Linh với bốn người này.“Trong các ngươi có người trộm đồ của ta”.AdvertisementVào lúc mọi người đang thấy khó hiểu, Phong Vô Kỵ lạnh lùng cất lời.Giọng nói của hắn ta không lớn, nhưng ở trong không gian yên tĩnh này, mọi người đều nghe thấy rõ ràng. Tất cả mọi người lập tức thầm thấy nặng nề, ai to gan dám cướp đồ của Phong Vô Kỵ thế?“Nếu bây giờ bước ra, ta có thể để người đó ra đi thanh thản, còn nếu bị ta bắt được!”AdvertisementPhong Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, lại quan sát xung quanh bằng ánh mắt lạnh như băng một lần nữa, không ai dám đối mắt với hắn ta, đều vội vã cúi đầu.Sát ý ẩn chứa trong đôi mắt kia quá ác liệt, dù không trộm đồ của hắn ta cũng khó tránh khỏi sẽ chột dạ run rẩy.Vụt!Phong Vô Kỵ nhanh chóng bước ra mà không hề báo trước, bắt lấy một người trong đám người, lạnh lùng nói: “Quả Huyết Dương của ta là ngươi trộm đúng không?”Người bị hắn ta nắm lấy cổ họng kia lập tức sợ đến mức tái mặt, cầu xin tha thứ: “Không, không, không, không phải ta, ta không biết”.“Nhìn vào mắt ta”.Nét mặt Phong Vô Kỵ không chút cảm xúc, hắn ta lạnh lùng quát lên.Người nọ tỏ vẻ đau đớn, bị ép phải đối mặt với Phong Vô Kỵ, cơ thể không ngừng run rẩy.“Không phải ngươi”.Phong Vô Kỵ chỉ nhìn thoáng qua rồi thản nhiên nói.Rắc!Nhưng người nọ còn chưa kịp thở phào đã bị Phong Vô Kỵ bẻ gãy cổ, những người đi cùng người nọ lập tức sợ đến mức hồn bay phách lạc, vô cùng ngạc nhiên.Quá tàn bạo!Sau khi chắc chắn không phải mà vẫn muốn ra tay giết người.Ở trong mắt Phong Vô Kỵ, những võ giả của giới vực khác thật sự còn không bằng một con kiến, nói giết là giết.“Không dám bước ra à? Không sao, đợi ta tìm thấy ngươi, chúng ta sẽ chơi đùa thật vui vẻ!”Phong Vô Kỵ ung dung bước đi trong đám người, coi trời bằng vung, cực kỳ bá đạo. Lúc đi qua đám người của các giới vực lớn, thi thoảng hắn ta sẽ ra tay bắt lấy một người, sau đó nhìn thoáng qua rồi thẳng tay giết chết.Chẳng mấy chốc đã có hơn mười người chết trong tay hắn ta.Hoàn toàn không có lý do gì, chỉ cần bị hắn ta phát hiện có gì đó không đúng thì người kia sẽ chết.Bầu không khí trước kết giới hoả diễm lập tức trở nên cực kỳ căng thẳng, không ai dám chắc người chết tiếp theo là ai.Ngược lại mấy thiên tài của Giới Vực cấp cao và mấy người nhóm Mạc Hàn đều vô cùng bình tĩnh, nở một nụ cười như đang xem kịch.
Rốt cuộc Phong Vô Kỵ này làm sao thế?
Mọi người đều thầm thấy khó hiểu, đồng thời còn bắt đầu suy đoán, chẳng lẽ người này muốn đuổi bọn họ đi trước khi kết giới hoả diễm yếu bớt?
Nhưng cũng đầu cần thiết, tuy cũng đông người, nhưng cũng chỉ có ba người nhóm Mạc Hàn thật sự dám tranh giành Nhật Diệu Chi Linh với hắn ta thôi. Dù là thiên tài của các Giới Vực cấp cao khác cũng không có quá nhiều ý đồ và lòng can đảm để tranh giành Nhật Diệu Chi Linh với bốn người này.
“Trong các ngươi có người trộm đồ của ta”.
Advertisement
Vào lúc mọi người đang thấy khó hiểu, Phong Vô Kỵ lạnh lùng cất lời.
Giọng nói của hắn ta không lớn, nhưng ở trong không gian yên tĩnh này, mọi người đều nghe thấy rõ ràng. Tất cả mọi người lập tức thầm thấy nặng nề, ai to gan dám cướp đồ của Phong Vô Kỵ thế?
“Nếu bây giờ bước ra, ta có thể để người đó ra đi thanh thản, còn nếu bị ta bắt được!”
Advertisement
Phong Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, lại quan sát xung quanh bằng ánh mắt lạnh như băng một lần nữa, không ai dám đối mắt với hắn ta, đều vội vã cúi đầu.
Sát ý ẩn chứa trong đôi mắt kia quá ác liệt, dù không trộm đồ của hắn ta cũng khó tránh khỏi sẽ chột dạ run rẩy.
Vụt!
Phong Vô Kỵ nhanh chóng bước ra mà không hề báo trước, bắt lấy một người trong đám người, lạnh lùng nói: “Quả Huyết Dương của ta là ngươi trộm đúng không?”
Người bị hắn ta nắm lấy cổ họng kia lập tức sợ đến mức tái mặt, cầu xin tha thứ: “Không, không, không, không phải ta, ta không biết”.
“Nhìn vào mắt ta”.
Nét mặt Phong Vô Kỵ không chút cảm xúc, hắn ta lạnh lùng quát lên.
Người nọ tỏ vẻ đau đớn, bị ép phải đối mặt với Phong Vô Kỵ, cơ thể không ngừng run rẩy.
“Không phải ngươi”.
Phong Vô Kỵ chỉ nhìn thoáng qua rồi thản nhiên nói.
Rắc!
Nhưng người nọ còn chưa kịp thở phào đã bị Phong Vô Kỵ bẻ gãy cổ, những người đi cùng người nọ lập tức sợ đến mức hồn bay phách lạc, vô cùng ngạc nhiên.
Quá tàn bạo!
Sau khi chắc chắn không phải mà vẫn muốn ra tay giết người.
Ở trong mắt Phong Vô Kỵ, những võ giả của giới vực khác thật sự còn không bằng một con kiến, nói giết là giết.
“Không dám bước ra à? Không sao, đợi ta tìm thấy ngươi, chúng ta sẽ chơi đùa thật vui vẻ!”
Phong Vô Kỵ ung dung bước đi trong đám người, coi trời bằng vung, cực kỳ bá đạo. Lúc đi qua đám người của các giới vực lớn, thi thoảng hắn ta sẽ ra tay bắt lấy một người, sau đó nhìn thoáng qua rồi thẳng tay giết chết.
Chẳng mấy chốc đã có hơn mười người chết trong tay hắn ta.
Hoàn toàn không có lý do gì, chỉ cần bị hắn ta phát hiện có gì đó không đúng thì người kia sẽ chết.
Bầu không khí trước kết giới hoả diễm lập tức trở nên cực kỳ căng thẳng, không ai dám chắc người chết tiếp theo là ai.
Ngược lại mấy thiên tài của Giới Vực cấp cao và mấy người nhóm Mạc Hàn đều vô cùng bình tĩnh, nở một nụ cười như đang xem kịch.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Rốt cuộc Phong Vô Kỵ này làm sao thế?Mọi người đều thầm thấy khó hiểu, đồng thời còn bắt đầu suy đoán, chẳng lẽ người này muốn đuổi bọn họ đi trước khi kết giới hoả diễm yếu bớt?Nhưng cũng đầu cần thiết, tuy cũng đông người, nhưng cũng chỉ có ba người nhóm Mạc Hàn thật sự dám tranh giành Nhật Diệu Chi Linh với hắn ta thôi. Dù là thiên tài của các Giới Vực cấp cao khác cũng không có quá nhiều ý đồ và lòng can đảm để tranh giành Nhật Diệu Chi Linh với bốn người này.“Trong các ngươi có người trộm đồ của ta”.AdvertisementVào lúc mọi người đang thấy khó hiểu, Phong Vô Kỵ lạnh lùng cất lời.Giọng nói của hắn ta không lớn, nhưng ở trong không gian yên tĩnh này, mọi người đều nghe thấy rõ ràng. Tất cả mọi người lập tức thầm thấy nặng nề, ai to gan dám cướp đồ của Phong Vô Kỵ thế?“Nếu bây giờ bước ra, ta có thể để người đó ra đi thanh thản, còn nếu bị ta bắt được!”AdvertisementPhong Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, lại quan sát xung quanh bằng ánh mắt lạnh như băng một lần nữa, không ai dám đối mắt với hắn ta, đều vội vã cúi đầu.Sát ý ẩn chứa trong đôi mắt kia quá ác liệt, dù không trộm đồ của hắn ta cũng khó tránh khỏi sẽ chột dạ run rẩy.Vụt!Phong Vô Kỵ nhanh chóng bước ra mà không hề báo trước, bắt lấy một người trong đám người, lạnh lùng nói: “Quả Huyết Dương của ta là ngươi trộm đúng không?”Người bị hắn ta nắm lấy cổ họng kia lập tức sợ đến mức tái mặt, cầu xin tha thứ: “Không, không, không, không phải ta, ta không biết”.“Nhìn vào mắt ta”.Nét mặt Phong Vô Kỵ không chút cảm xúc, hắn ta lạnh lùng quát lên.Người nọ tỏ vẻ đau đớn, bị ép phải đối mặt với Phong Vô Kỵ, cơ thể không ngừng run rẩy.“Không phải ngươi”.Phong Vô Kỵ chỉ nhìn thoáng qua rồi thản nhiên nói.Rắc!Nhưng người nọ còn chưa kịp thở phào đã bị Phong Vô Kỵ bẻ gãy cổ, những người đi cùng người nọ lập tức sợ đến mức hồn bay phách lạc, vô cùng ngạc nhiên.Quá tàn bạo!Sau khi chắc chắn không phải mà vẫn muốn ra tay giết người.Ở trong mắt Phong Vô Kỵ, những võ giả của giới vực khác thật sự còn không bằng một con kiến, nói giết là giết.“Không dám bước ra à? Không sao, đợi ta tìm thấy ngươi, chúng ta sẽ chơi đùa thật vui vẻ!”Phong Vô Kỵ ung dung bước đi trong đám người, coi trời bằng vung, cực kỳ bá đạo. Lúc đi qua đám người của các giới vực lớn, thi thoảng hắn ta sẽ ra tay bắt lấy một người, sau đó nhìn thoáng qua rồi thẳng tay giết chết.Chẳng mấy chốc đã có hơn mười người chết trong tay hắn ta.Hoàn toàn không có lý do gì, chỉ cần bị hắn ta phát hiện có gì đó không đúng thì người kia sẽ chết.Bầu không khí trước kết giới hoả diễm lập tức trở nên cực kỳ căng thẳng, không ai dám chắc người chết tiếp theo là ai.Ngược lại mấy thiên tài của Giới Vực cấp cao và mấy người nhóm Mạc Hàn đều vô cùng bình tĩnh, nở một nụ cười như đang xem kịch.