Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 3243: “Chưa thôi phải không?”

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Vô số lông vũ bằng lửa và vảy rồng màu đen rơi xuống lả tả, đối chọi kịch liệt giữa trời.Ầm!Lại một tiếng động lớn vang lên, bên tai Lâm Nhất không ngừng kêu ong ong, ngọn lửa đoạt mệnh giết tới cuối cùng cũng bị một chưởng đánh trọng thương trở về.AdvertisementLông vũ bằng lửa trên thân như hoa tuyết không ngừng rơi. Quạ lửa gào lên một tiếng, rơi xuống đất, nhưng đôi cánh trụi lủi lại nhanh chóng ngưng tụ sức mạnh trong lúc vỗ cánh.“Chưa thôi phải không?”AdvertisementTrong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng lạnh băng. Hộp đứng kiếm sau lưng mở ra, hắn nắm lấy chuôi kiếm, rút Táng Hoa nhanh như chớp.Soạt!Kiếm quang rực rỡ tràn ngập không gian nơi này, đợi đến khi kiếm quang tan đi, trừ lông vũ rơi lả tả trên đất, không còn nhìn thấy quạ lửa đâu nữa.Lâm Nhất nhìn về phía Táng Hoa, hoa văn phức tạp trên thân kiếm dần dần hòa vào nhau.Mơ hồ nhìn lại, càng lúc càng giống một đường vân hoàn chỉnh. Kiếm này cách ngày nâng cấp lên đạo binh không còn xa nữa.Đạo binh, trừ chất liệu bản thân nó, còn có linh văn ngũ phẩm do Thánh Huyền sư khắc lên.Linh văn từ ngũ phẩm trở lên đều được gọi là thánh văn. Thánh văn có ba phẩm thiên, trung, thượng, tương ứng với phẩm cấp của bản thân đạo binh. Dù là thánh văn hạ phẩm bình thường nhất cũng cực kỳ hiếm có trên thế gian này, Thánh Huyền sư có thể nắm giữ ba bốn Thánh văn hạ phẩm đã là chuyện cực kỳ ghê gớm.Còn thánh văn trung phẩm và thượng phẩm càng khó tìm được, trừ khi là tông môn siêu cấp hoặc thế gia truyền thừa, nếu không thì căn bản không có truyền thừa.Nghe đồn, trên thượng phẩm còn có loại thánh văn được gọi là cực phẩm. Uy lực của thánh văn cực phẩm đã không thua kém gì thần văn.Nhưng điều này cũng có liên quan đến đa số thần văn đều khuyết thiếu, rốt cuộc có ai có thể nắm giữ thần văn hoàn chỉnh hay không, với tầm nhìn của Lâm Nhất hiện nay không thể suy đoán được. Hắn ở Huyền Hoàng Giới cũng chỉ gặp được Huyền sư tứ phẩm là mạnh nhất, cao hơn tứ phẩm không hề tồn tại.Cho nên cả Huyền Hoàng Giới chưa từng có đạo binh hiện thế.Phẩm cấp của thánh văn mang tính quyết định rất lớn cho uy lực và phẩm cấp của đạo binh, nhưng độ hiếm của thánh văn cũng quyết định số lượng của đạo binh.Đối với đa số người mà nói, đạo binh gần như là bảo vật không thể sở hữu, chỉ có thể khao khát và ngưỡng mộ.May là Táng Hoa của Lâm Nhất hơi khác biệt. Phẩm cấp bản thân Táng Hóa đã đủ cao, chỉ cần tìm được hoa lạ để ủ, thánh văn từng được khắc trên thân kiếm Táng Hoa sẽ dần dần hiện lên, phong mang của nó cũng không phải những đạo binh hạ phẩm khác có thể so sánh.Nhìn thấy có rất nhiều hoa văn phức tạp được đan xen trên thân kiếm, trong mắt Lâm Nhất ánh lên vẻ chờ mong.“Sau khi liên tục chém ba người, duệ khí của Táng Hoa càng trở nên mạnh mẽ, chỉ còn cách đạo binh một lằn ranh nữa thôi!”Bất chợt Lâm Nhất nảy sinh ý định muốn thử kiếm Táng Hoa, xem xem hiện tại uy năng của nó rốt cuộc đã đến mức nào, vì thế, hắn lập tức thúc giục hai đại kiếm quyết là Thanh Tiêu và Tử Diên.BOANG...! BOANG...! BOANG...! BOANG...!

Vô số lông vũ bằng lửa và vảy rồng màu đen rơi xuống lả tả, đối chọi kịch liệt giữa trời.

Ầm!

Lại một tiếng động lớn vang lên, bên tai Lâm Nhất không ngừng kêu ong ong, ngọn lửa đoạt mệnh giết tới cuối cùng cũng bị một chưởng đánh trọng thương trở về.

Advertisement

Lông vũ bằng lửa trên thân như hoa tuyết không ngừng rơi. Quạ lửa gào lên một tiếng, rơi xuống đất, nhưng đôi cánh trụi lủi lại nhanh chóng ngưng tụ sức mạnh trong lúc vỗ cánh.

“Chưa thôi phải không?”

Advertisement

Trong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng lạnh băng. Hộp đứng kiếm sau lưng mở ra, hắn nắm lấy chuôi kiếm, rút Táng Hoa nhanh như chớp.

Soạt!

Kiếm quang rực rỡ tràn ngập không gian nơi này, đợi đến khi kiếm quang tan đi, trừ lông vũ rơi lả tả trên đất, không còn nhìn thấy quạ lửa đâu nữa.

Lâm Nhất nhìn về phía Táng Hoa, hoa văn phức tạp trên thân kiếm dần dần hòa vào nhau.

Mơ hồ nhìn lại, càng lúc càng giống một đường vân hoàn chỉnh. Kiếm này cách ngày nâng cấp lên đạo binh không còn xa nữa.

Đạo binh, trừ chất liệu bản thân nó, còn có linh văn ngũ phẩm do Thánh Huyền sư khắc lên.

Linh văn từ ngũ phẩm trở lên đều được gọi là thánh văn. Thánh văn có ba phẩm thiên, trung, thượng, tương ứng với phẩm cấp của bản thân đạo binh. Dù là thánh văn hạ phẩm bình thường nhất cũng cực kỳ hiếm có trên thế gian này, Thánh Huyền sư có thể nắm giữ ba bốn Thánh văn hạ phẩm đã là chuyện cực kỳ ghê gớm.

Còn thánh văn trung phẩm và thượng phẩm càng khó tìm được, trừ khi là tông môn siêu cấp hoặc thế gia truyền thừa, nếu không thì căn bản không có truyền thừa.

Nghe đồn, trên thượng phẩm còn có loại thánh văn được gọi là cực phẩm. Uy lực của thánh văn cực phẩm đã không thua kém gì thần văn.

Nhưng điều này cũng có liên quan đến đa số thần văn đều khuyết thiếu, rốt cuộc có ai có thể nắm giữ thần văn hoàn chỉnh hay không, với tầm nhìn của Lâm Nhất hiện nay không thể suy đoán được. Hắn ở Huyền Hoàng Giới cũng chỉ gặp được Huyền sư tứ phẩm là mạnh nhất, cao hơn tứ phẩm không hề tồn tại.

Cho nên cả Huyền Hoàng Giới chưa từng có đạo binh hiện thế.

Phẩm cấp của thánh văn mang tính quyết định rất lớn cho uy lực và phẩm cấp của đạo binh, nhưng độ hiếm của thánh văn cũng quyết định số lượng của đạo binh.

Đối với đa số người mà nói, đạo binh gần như là bảo vật không thể sở hữu, chỉ có thể khao khát và ngưỡng mộ.

May là Táng Hoa của Lâm Nhất hơi khác biệt. Phẩm cấp bản thân Táng Hóa đã đủ cao, chỉ cần tìm được hoa lạ để ủ, thánh văn từng được khắc trên thân kiếm Táng Hoa sẽ dần dần hiện lên, phong mang của nó cũng không phải những đạo binh hạ phẩm khác có thể so sánh.

Nhìn thấy có rất nhiều hoa văn phức tạp được đan xen trên thân kiếm, trong mắt Lâm Nhất ánh lên vẻ chờ mong.

“Sau khi liên tục chém ba người, duệ khí của Táng Hoa càng trở nên mạnh mẽ, chỉ còn cách đạo binh một lằn ranh nữa thôi!”

Bất chợt Lâm Nhất nảy sinh ý định muốn thử kiếm Táng Hoa, xem xem hiện tại uy năng của nó rốt cuộc đã đến mức nào, vì thế, hắn lập tức thúc giục hai đại kiếm quyết là Thanh Tiêu và Tử Diên.

BOANG...! BOANG...! BOANG...! BOANG...!

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Vô số lông vũ bằng lửa và vảy rồng màu đen rơi xuống lả tả, đối chọi kịch liệt giữa trời.Ầm!Lại một tiếng động lớn vang lên, bên tai Lâm Nhất không ngừng kêu ong ong, ngọn lửa đoạt mệnh giết tới cuối cùng cũng bị một chưởng đánh trọng thương trở về.AdvertisementLông vũ bằng lửa trên thân như hoa tuyết không ngừng rơi. Quạ lửa gào lên một tiếng, rơi xuống đất, nhưng đôi cánh trụi lủi lại nhanh chóng ngưng tụ sức mạnh trong lúc vỗ cánh.“Chưa thôi phải không?”AdvertisementTrong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng lạnh băng. Hộp đứng kiếm sau lưng mở ra, hắn nắm lấy chuôi kiếm, rút Táng Hoa nhanh như chớp.Soạt!Kiếm quang rực rỡ tràn ngập không gian nơi này, đợi đến khi kiếm quang tan đi, trừ lông vũ rơi lả tả trên đất, không còn nhìn thấy quạ lửa đâu nữa.Lâm Nhất nhìn về phía Táng Hoa, hoa văn phức tạp trên thân kiếm dần dần hòa vào nhau.Mơ hồ nhìn lại, càng lúc càng giống một đường vân hoàn chỉnh. Kiếm này cách ngày nâng cấp lên đạo binh không còn xa nữa.Đạo binh, trừ chất liệu bản thân nó, còn có linh văn ngũ phẩm do Thánh Huyền sư khắc lên.Linh văn từ ngũ phẩm trở lên đều được gọi là thánh văn. Thánh văn có ba phẩm thiên, trung, thượng, tương ứng với phẩm cấp của bản thân đạo binh. Dù là thánh văn hạ phẩm bình thường nhất cũng cực kỳ hiếm có trên thế gian này, Thánh Huyền sư có thể nắm giữ ba bốn Thánh văn hạ phẩm đã là chuyện cực kỳ ghê gớm.Còn thánh văn trung phẩm và thượng phẩm càng khó tìm được, trừ khi là tông môn siêu cấp hoặc thế gia truyền thừa, nếu không thì căn bản không có truyền thừa.Nghe đồn, trên thượng phẩm còn có loại thánh văn được gọi là cực phẩm. Uy lực của thánh văn cực phẩm đã không thua kém gì thần văn.Nhưng điều này cũng có liên quan đến đa số thần văn đều khuyết thiếu, rốt cuộc có ai có thể nắm giữ thần văn hoàn chỉnh hay không, với tầm nhìn của Lâm Nhất hiện nay không thể suy đoán được. Hắn ở Huyền Hoàng Giới cũng chỉ gặp được Huyền sư tứ phẩm là mạnh nhất, cao hơn tứ phẩm không hề tồn tại.Cho nên cả Huyền Hoàng Giới chưa từng có đạo binh hiện thế.Phẩm cấp của thánh văn mang tính quyết định rất lớn cho uy lực và phẩm cấp của đạo binh, nhưng độ hiếm của thánh văn cũng quyết định số lượng của đạo binh.Đối với đa số người mà nói, đạo binh gần như là bảo vật không thể sở hữu, chỉ có thể khao khát và ngưỡng mộ.May là Táng Hoa của Lâm Nhất hơi khác biệt. Phẩm cấp bản thân Táng Hóa đã đủ cao, chỉ cần tìm được hoa lạ để ủ, thánh văn từng được khắc trên thân kiếm Táng Hoa sẽ dần dần hiện lên, phong mang của nó cũng không phải những đạo binh hạ phẩm khác có thể so sánh.Nhìn thấy có rất nhiều hoa văn phức tạp được đan xen trên thân kiếm, trong mắt Lâm Nhất ánh lên vẻ chờ mong.“Sau khi liên tục chém ba người, duệ khí của Táng Hoa càng trở nên mạnh mẽ, chỉ còn cách đạo binh một lằn ranh nữa thôi!”Bất chợt Lâm Nhất nảy sinh ý định muốn thử kiếm Táng Hoa, xem xem hiện tại uy năng của nó rốt cuộc đã đến mức nào, vì thế, hắn lập tức thúc giục hai đại kiếm quyết là Thanh Tiêu và Tử Diên.BOANG...! BOANG...! BOANG...! BOANG...!

Chương 3243: “Chưa thôi phải không?”