Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 3467: Thật đáng sợ!
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Chuyện gì thế này?”Tống Nhuệ khiếp sợ, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, không thể tin vào hành động của mình.AdvertisementSau khi quỳ xuống, hắn ta mới giật mình bừng tỉnh, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Lúc này hắn ta muốn đứng dậy lần nữa, nhưng trước ánh mắt của Lâm Nhất dường như có một luồng kiếm uy vô hình đâm xuyên người hắn ta.AdvertisementHai chân như nặng vạn cân, không cách nào đứng dậy nổi.Bịch!Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Tống Nhuệ, sắc mặt trắng bệch không có chút máu, trong mắt hắn ta tràn đầy sợ hãi.Thật đáng sợ!Tống Nhuệ chưa từng trải qua cảm giác này, hoàn toàn là phản ứng theo bản năng của cơ thể. Sau khi sự tự tin bị đánh tan thì không thể gây dựng lại nữa, hắn ta đã mất dũng khí đối mặt với Lâm Nhất.Còn Thạch Huyên thì đã sợ vỡ mật, sau khi ngã xuống đất, hắn ta thất thểu đứng dậy, vừa định đi thì cảm nhận được ánh mắt của Lâm Nhất, hắn ta lập tức đờ người ra.“Để yêu đan và huyết mạch của Thần Hỏa Ô lại, các ngươi có thể cút!”Lâm Nhất nói với vẻ mặt không cảm xúc.Dù sao hắn cũng không phải người thích giết chóc nên không đuổi tận giết tuyệt Thạch Huyên và Tống Nhuệ, bài học này đã đủ rồi.Ba cái tát coi như đã trút hết giậntrong lòng hắn.
“Chuyện gì thế này?”
Tống Nhuệ khiếp sợ, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, không thể tin vào hành động của mình.
Advertisement
Sau khi quỳ xuống, hắn ta mới giật mình bừng tỉnh, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Lúc này hắn ta muốn đứng dậy lần nữa, nhưng trước ánh mắt của Lâm Nhất dường như có một luồng kiếm uy vô hình đâm xuyên người hắn ta.
Advertisement
Hai chân như nặng vạn cân, không cách nào đứng dậy nổi.
Bịch!
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Tống Nhuệ, sắc mặt trắng bệch không có chút máu, trong mắt hắn ta tràn đầy sợ hãi.
Thật đáng sợ!
Tống Nhuệ chưa từng trải qua cảm giác này, hoàn toàn là phản ứng theo bản năng của cơ thể. Sau khi sự tự tin bị đánh tan thì không thể gây dựng lại nữa, hắn ta đã mất dũng khí đối mặt với Lâm Nhất.
Còn Thạch Huyên thì đã sợ vỡ mật, sau khi ngã xuống đất, hắn ta thất thểu đứng dậy, vừa định đi thì cảm nhận được ánh mắt của Lâm Nhất, hắn ta lập tức đờ người ra.
“Để yêu đan và huyết mạch của Thần Hỏa Ô lại, các ngươi có thể cút!”
Lâm Nhất nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Dù sao hắn cũng không phải người thích giết chóc nên không đuổi tận giết tuyệt Thạch Huyên và Tống Nhuệ, bài học này đã đủ rồi.
Ba cái tát coi như đã trút hết giận
trong lòng hắn.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Chuyện gì thế này?”Tống Nhuệ khiếp sợ, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, không thể tin vào hành động của mình.AdvertisementSau khi quỳ xuống, hắn ta mới giật mình bừng tỉnh, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Lúc này hắn ta muốn đứng dậy lần nữa, nhưng trước ánh mắt của Lâm Nhất dường như có một luồng kiếm uy vô hình đâm xuyên người hắn ta.AdvertisementHai chân như nặng vạn cân, không cách nào đứng dậy nổi.Bịch!Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Tống Nhuệ, sắc mặt trắng bệch không có chút máu, trong mắt hắn ta tràn đầy sợ hãi.Thật đáng sợ!Tống Nhuệ chưa từng trải qua cảm giác này, hoàn toàn là phản ứng theo bản năng của cơ thể. Sau khi sự tự tin bị đánh tan thì không thể gây dựng lại nữa, hắn ta đã mất dũng khí đối mặt với Lâm Nhất.Còn Thạch Huyên thì đã sợ vỡ mật, sau khi ngã xuống đất, hắn ta thất thểu đứng dậy, vừa định đi thì cảm nhận được ánh mắt của Lâm Nhất, hắn ta lập tức đờ người ra.“Để yêu đan và huyết mạch của Thần Hỏa Ô lại, các ngươi có thể cút!”Lâm Nhất nói với vẻ mặt không cảm xúc.Dù sao hắn cũng không phải người thích giết chóc nên không đuổi tận giết tuyệt Thạch Huyên và Tống Nhuệ, bài học này đã đủ rồi.Ba cái tát coi như đã trút hết giậntrong lòng hắn.