Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 3613: Hắn ta hận!
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Đó là cơ duyên mà Thiên Phách khó có thể chạm tới, cũng tương tự như kiếm ý Thông Thiên, thậm chí còn khó khăn hơn.“Cứ cho là vậy đi”.Lâm Nhất cũng không che giấu.“Không thể nào! Dù ngươi có siêu phàm đến đâu thì cũng không thể chạm đến mặt ngoài của Thánh Linh được”.Bùi Tuyết lập tức khiếp sợ nói.Lâm Nhất lặng lẽ cười một tiếng, không phản bác.Mặt ngoài?Bây giờ hắn đã chạm đến rồi!Yêu cầu của hắn không thấp vậy đâu, đợi đến khi Nhật Nguyệt dung hợp, hắn không chỉ muốn chạm tới mặt ngoài của võ học Thánh Linh, hắn muốn thẳng tiến mở cánh cổng đó ra!Cảnh cổng trên Tạo Hoá ấy.“Võ học Thánh Linh không phải cơ duyên mà Thiên Phách có thể có, không thì phải nói đám giới tử kia ở con đường thông thiên cũng có thể làm được rồi”, Bùi Tuyết khẽ thở dài, nàng ta có quan hệ thân thiết với chiến giới Hoàng Đồ nên biết được rất nhiều thứ.Biết rõ thực lực của Chiến giới kinh khủng đến mức nào.“Vậy sao?”Nghe vậy, Lâm Nhất không vui cho lắm, thản nhiên tiếp lời: “Giới tử có thể làm, vì sao ta không thể?”“Họ thì khác”, Bùi Tuyết đáp.“Ha ha, nơi này đâu đâu cũng có cơ duyên, ai cũng có cơ hội một bước lên trời. Thiên lộ mở ra vì ai? Vì nhân tài kiệt xuất khắp vạn giới, chứ không phải vườn hoa sau nhà của Chiến giới bọn họ! Ai cũng có quyền tranh giành, không ai khác biệt cả. Cấm kỵ gì đó vẫn bị ta giết như thường thôi mà”.Trong mắt Lâm Nhất có khinh thường, nhưng nét mặt không hề thay đổi, cũng không cảm thấy mình có gì hơn người khác.Bùi Tuyết kinh ngạc, nghe thấy lời này, nàng ta trở nên thẫn thờ.“Cô cứ chờ đó, khi nào đến cuối thiên lộ, ta nhất định sẽ gặp đám giới tử này! Ở cuối thiên lộ, ai có thể cười đến cuối cùng vẫn chưa biết trước đâu!”Lâm Nhất nói một cách kiên định lạ thường, trong mắt bắn ra ánh sáng.Trong lòng hắn có nhiệt huyết, cũng có không cam tâm.Lúc này bị bao vây tứ phía, món nợ này không thanh toán dễ dàng thế đâu.Chỉ vì hắn có bảo cốt Chân Long, đám người này có thể tự ý quyết định sinh tử, cướp cơ duyên của hắn ư?Thế gian làm gì có đạo lý này!Rồi sẽ có một ngày hắn cho tất cả mọi người biết rằng, giới tử cũng chỉ là gà đất chó sành mà thôi.Lòng ta nào phải là đá, sẽ không bao giờ đổi dời!Vèo!Hai canh giờ sau, Niếp Huyền đến khu vực mà bọn thuộc hạ bỏ mạng, thi cốt đã không còn nữa, nhưng máu tươi vẫn còn ở đó.“Lâm Nhất!”Hắn ta giận dữ hét lên, đau xót vô cùng, trong mắt tràn ngập lửa giận.Sát khí kinh khủng bộc phát từ trên người hắn ta khiến không gian quanh đây cũng phải rung chuyển. Đây là cơn giận đến từ chiến tướng của chiến giới Thần U.Hắn ta hận!Hận mình quá chủ quan vì đã để những người này một mình đối diện với Lâm Nhất, cho đối phương cơ hội tàn sát tất cả.Ở phía xa có rất nhiều người đứng trên núi, lén lút nhìn về phía khu vực này. Cảm nhận đươc sát ý từ trên người Niếp Huyền, trong mắt họ lộ ra vẻ sợ hãi, quả nhiên những người này đều bị Lâm Nhất giết chết.Niếp Huyền đưa mắt nhìn lướt qua bốn phía, sắc mặt âm u, trong mắt có sát ý vô tận đang dần tích tụ.Ầm ầm!Trên người hắn ta phát ra huyền quang tím đáng sợ, những tia huyền quang ấy cháy hừng hực như lửa, phát sáng chói mắt.Những phù văn trong vùng khí hải của hắn ta toả ra ánh sáng vô cùng rực rỡ.
Đó là cơ duyên mà Thiên Phách khó có thể chạm tới, cũng tương tự như kiếm ý Thông Thiên, thậm chí còn khó khăn hơn.
“Cứ cho là vậy đi”.
Lâm Nhất cũng không che giấu.
“Không thể nào! Dù ngươi có siêu phàm đến đâu thì cũng không thể chạm đến mặt ngoài của Thánh Linh được”.
Bùi Tuyết lập tức khiếp sợ nói.
Lâm Nhất lặng lẽ cười một tiếng, không phản bác.
Mặt ngoài?
Bây giờ hắn đã chạm đến rồi!
Yêu cầu của hắn không thấp vậy đâu, đợi đến khi Nhật Nguyệt dung hợp, hắn không chỉ muốn chạm tới mặt ngoài của võ học Thánh Linh, hắn muốn thẳng tiến mở cánh cổng đó ra!
Cảnh cổng trên Tạo Hoá ấy.
“Võ học Thánh Linh không phải cơ duyên mà Thiên Phách có thể có, không thì phải nói đám giới tử kia ở con đường thông thiên cũng có thể làm được rồi”, Bùi Tuyết khẽ thở dài, nàng ta có quan hệ thân thiết với chiến giới Hoàng Đồ nên biết được rất nhiều thứ.
Biết rõ thực lực của Chiến giới kinh khủng đến mức nào.
“Vậy sao?”
Nghe vậy, Lâm Nhất không vui cho lắm, thản nhiên tiếp lời: “Giới tử có thể làm, vì sao ta không thể?”
“Họ thì khác”, Bùi Tuyết đáp.
“Ha ha, nơi này đâu đâu cũng có cơ duyên, ai cũng có cơ hội một bước lên trời. Thiên lộ mở ra vì ai? Vì nhân tài kiệt xuất khắp vạn giới, chứ không phải vườn hoa sau nhà của Chiến giới bọn họ! Ai cũng có quyền tranh giành, không ai khác biệt cả. Cấm kỵ gì đó vẫn bị ta giết như thường thôi mà”.
Trong mắt Lâm Nhất có khinh thường, nhưng nét mặt không hề thay đổi, cũng không cảm thấy mình có gì hơn người khác.
Bùi Tuyết kinh ngạc, nghe thấy lời này, nàng ta trở nên thẫn thờ.
“Cô cứ chờ đó, khi nào đến cuối thiên lộ, ta nhất định sẽ gặp đám giới tử này! Ở cuối thiên lộ, ai có thể cười đến cuối cùng vẫn chưa biết trước đâu!”
Lâm Nhất nói một cách kiên định lạ thường, trong mắt bắn ra ánh sáng.
Trong lòng hắn có nhiệt huyết, cũng có không cam tâm.
Lúc này bị bao vây tứ phía, món nợ này không thanh toán dễ dàng thế đâu.
Chỉ vì hắn có bảo cốt Chân Long, đám người này có thể tự ý quyết định sinh tử, cướp cơ duyên của hắn ư?
Thế gian làm gì có đạo lý này!
Rồi sẽ có một ngày hắn cho tất cả mọi người biết rằng, giới tử cũng chỉ là gà đất chó sành mà thôi.
Lòng ta nào phải là đá, sẽ không bao giờ đổi dời!
Vèo!
Hai canh giờ sau, Niếp Huyền đến khu vực mà bọn thuộc hạ bỏ mạng, thi cốt đã không còn nữa, nhưng máu tươi vẫn còn ở đó.
“Lâm Nhất!”
Hắn ta giận dữ hét lên, đau xót vô cùng, trong mắt tràn ngập lửa giận.
Sát khí kinh khủng bộc phát từ trên người hắn ta khiến không gian quanh đây cũng phải rung chuyển. Đây là cơn giận đến từ chiến tướng của chiến giới Thần U.
Hắn ta hận!
Hận mình quá chủ quan vì đã để những người này một mình đối diện với Lâm Nhất, cho đối phương cơ hội tàn sát tất cả.
Ở phía xa có rất nhiều người đứng trên núi, lén lút nhìn về phía khu vực này. Cảm nhận đươc sát ý từ trên người Niếp Huyền, trong mắt họ lộ ra vẻ sợ hãi, quả nhiên những người này đều bị Lâm Nhất giết chết.
Niếp Huyền đưa mắt nhìn lướt qua bốn phía, sắc mặt âm u, trong mắt có sát ý vô tận đang dần tích tụ.
Ầm ầm!
Trên người hắn ta phát ra huyền quang tím đáng sợ, những tia huyền quang ấy cháy hừng hực như lửa, phát sáng chói mắt.
Những phù văn trong vùng khí hải của hắn ta toả ra ánh sáng vô cùng rực rỡ.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Đó là cơ duyên mà Thiên Phách khó có thể chạm tới, cũng tương tự như kiếm ý Thông Thiên, thậm chí còn khó khăn hơn.“Cứ cho là vậy đi”.Lâm Nhất cũng không che giấu.“Không thể nào! Dù ngươi có siêu phàm đến đâu thì cũng không thể chạm đến mặt ngoài của Thánh Linh được”.Bùi Tuyết lập tức khiếp sợ nói.Lâm Nhất lặng lẽ cười một tiếng, không phản bác.Mặt ngoài?Bây giờ hắn đã chạm đến rồi!Yêu cầu của hắn không thấp vậy đâu, đợi đến khi Nhật Nguyệt dung hợp, hắn không chỉ muốn chạm tới mặt ngoài của võ học Thánh Linh, hắn muốn thẳng tiến mở cánh cổng đó ra!Cảnh cổng trên Tạo Hoá ấy.“Võ học Thánh Linh không phải cơ duyên mà Thiên Phách có thể có, không thì phải nói đám giới tử kia ở con đường thông thiên cũng có thể làm được rồi”, Bùi Tuyết khẽ thở dài, nàng ta có quan hệ thân thiết với chiến giới Hoàng Đồ nên biết được rất nhiều thứ.Biết rõ thực lực của Chiến giới kinh khủng đến mức nào.“Vậy sao?”Nghe vậy, Lâm Nhất không vui cho lắm, thản nhiên tiếp lời: “Giới tử có thể làm, vì sao ta không thể?”“Họ thì khác”, Bùi Tuyết đáp.“Ha ha, nơi này đâu đâu cũng có cơ duyên, ai cũng có cơ hội một bước lên trời. Thiên lộ mở ra vì ai? Vì nhân tài kiệt xuất khắp vạn giới, chứ không phải vườn hoa sau nhà của Chiến giới bọn họ! Ai cũng có quyền tranh giành, không ai khác biệt cả. Cấm kỵ gì đó vẫn bị ta giết như thường thôi mà”.Trong mắt Lâm Nhất có khinh thường, nhưng nét mặt không hề thay đổi, cũng không cảm thấy mình có gì hơn người khác.Bùi Tuyết kinh ngạc, nghe thấy lời này, nàng ta trở nên thẫn thờ.“Cô cứ chờ đó, khi nào đến cuối thiên lộ, ta nhất định sẽ gặp đám giới tử này! Ở cuối thiên lộ, ai có thể cười đến cuối cùng vẫn chưa biết trước đâu!”Lâm Nhất nói một cách kiên định lạ thường, trong mắt bắn ra ánh sáng.Trong lòng hắn có nhiệt huyết, cũng có không cam tâm.Lúc này bị bao vây tứ phía, món nợ này không thanh toán dễ dàng thế đâu.Chỉ vì hắn có bảo cốt Chân Long, đám người này có thể tự ý quyết định sinh tử, cướp cơ duyên của hắn ư?Thế gian làm gì có đạo lý này!Rồi sẽ có một ngày hắn cho tất cả mọi người biết rằng, giới tử cũng chỉ là gà đất chó sành mà thôi.Lòng ta nào phải là đá, sẽ không bao giờ đổi dời!Vèo!Hai canh giờ sau, Niếp Huyền đến khu vực mà bọn thuộc hạ bỏ mạng, thi cốt đã không còn nữa, nhưng máu tươi vẫn còn ở đó.“Lâm Nhất!”Hắn ta giận dữ hét lên, đau xót vô cùng, trong mắt tràn ngập lửa giận.Sát khí kinh khủng bộc phát từ trên người hắn ta khiến không gian quanh đây cũng phải rung chuyển. Đây là cơn giận đến từ chiến tướng của chiến giới Thần U.Hắn ta hận!Hận mình quá chủ quan vì đã để những người này một mình đối diện với Lâm Nhất, cho đối phương cơ hội tàn sát tất cả.Ở phía xa có rất nhiều người đứng trên núi, lén lút nhìn về phía khu vực này. Cảm nhận đươc sát ý từ trên người Niếp Huyền, trong mắt họ lộ ra vẻ sợ hãi, quả nhiên những người này đều bị Lâm Nhất giết chết.Niếp Huyền đưa mắt nhìn lướt qua bốn phía, sắc mặt âm u, trong mắt có sát ý vô tận đang dần tích tụ.Ầm ầm!Trên người hắn ta phát ra huyền quang tím đáng sợ, những tia huyền quang ấy cháy hừng hực như lửa, phát sáng chói mắt.Những phù văn trong vùng khí hải của hắn ta toả ra ánh sáng vô cùng rực rỡ.