Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 3721: Trả lại cho các ngươi!
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Máu rỉ ra từ khóe mắt hắn, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Vừa nãy, thi triển võ học Thánh Linh đã khiến huyết khí của hắn tiêu hao rất nhiều, thậm chí còn chưa kịp thu chiêu. Hiện lại chính là thời điểm hắn suy yếu nhất, chỉ thở thôi cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng lúc này đây, hai đại sát chiêu cuồn cuộn đánh tới vốn không cho hắn có thời gian nghỉ ngơi dù trong giây lát.Với tâm thái như thế này, rất khó có thể thi triển Móng vuốt Thương Long một cách hoàn mỹ.Nhưng hắn không thể chết được, không thể… tuyệt đối không thể dừng lại tại đây.Còn có người đang chờ hắn cứu! Còn có người mà hắn cần phải gặp!Đó là một lòng hướng kiếm, quyết không nhận thua!Lâm Nhất điên cuồng hét lên, y phục trên người hắn bắt đầu phấp phới, một đầu tóc dài cũng tung bay trong gió. Hắn chợt duỗi tay chộp tới, mười sợi long văn vàng tím bộc phát hào quang, thoáng cái dũng mãnh tràn vào lòng bàn tay hắn, dưới sự thúc giục của chân nguyên, còn chưa đến một nhịp thở, chúng đã diễn hóa thành một vòng xoáy phong lôi hoàn mỹ.Trong lúc long văn chuyển động, Lâm Nhất duỗi tay ra, như tia chớp phá tan biển mây, chộp mạnh vào hư không.Oanh!Bất kể Huyền Long Trảo xé rách hư không hay Man Tượng Cự Chưởng vô cùng ngưng thực cũng đều bị hắn chộp lấy, trong khoảnh khắc, không còn sót lại chút gì.Dị tượng bao la hùng vĩ, làm trời đất chao đảo cứ thế biến mất trước mắt bao người.Mọi người trợn tròn mắt mà nhìn, bọn họ không cách nào tin được cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt mình. Đám người trong mắt tràn đầy lửa giận, đang hô hào bảo Lâm Nhất chịu chết chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối.Việc này vốn không có khả năng!Bọn họ trợn trừng mắt nhìn thiếu niên kia. Lâm Nhất khoác trên mình một bộ thanh sam, di thế độc lập.Tơ máu trong mắt hắn dường như ngưng kết thành nước mắt, từ trong hốc mắt trượt xuống. Gương mặt không nhiễm bụi trần, hệt như trích tiên giờ phút này trở nên trắng bệch, tái nhợt như yêu, làm rung động thế gian.Ngay lúc này…!Lâm Nhất sầm mặt, quát lớn: “Tiểu Hồng, đi cứu người!”Bịch!Côn sắt màu đen tỏa ra ánh sáng vàng đen, nó đột ngột vọt đến khiến mấy tên chiến tướng và nhân tài kiệt xuất đang canh giữ trước cột đá bị quét thành hai nửa.Ngựa Huyết Long hóa thành một cái bóng đen, tay cầm ma côn Thiên Khôi phóng về phía cột đá đang giam giữ Nguyệt Vi Vi với khí thế đại sát tứ phương."Muốn chết!"Liếc thấy một con mèo mà cũng dám làm càn, hai đại giới tử giận tím mặt."Trả lại cho các ngươi!"Bàn tay đang siết chặt của Lâm Nhất đột ngột buông lỏng, kế đó hắn vung mạnh tay lên.Huyền Long Phệ Không Thủ và Ma Tượng Thôn Thiên Chưởng cuốn theo một luồng kiếm ý lao về phía hai đại giới tử là Huyền Long và Thiên Càn với khí thế cực kỳ hung hãn."Vô liêm sỉ!"Đồng tử bọn họ co mạnh, cả hai chửi ầm lên, tức đến run người.Mãi cho đến lúc này, Lâm Nhất mới thở hắt ra một hơi. Hai đại Thánh Linh là Kim Ô và Ngân Hoàng hóa thành hai chùm tia sáng, một lần nữa lẩn vào hư không. Sắc mặt vốn tái nhợt của hắn dần trở nên hồng nhuận với tốc độ mắt thường có thể thấy được, mái tóc dài tung bay theo gió, kiếm ý tùy ý càn quét giữa thiên địa.
Máu rỉ ra từ khóe mắt hắn, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Vừa nãy, thi triển võ học Thánh Linh đã khiến huyết khí của hắn tiêu hao rất nhiều, thậm chí còn chưa kịp thu chiêu. Hiện lại chính là thời điểm hắn suy yếu nhất, chỉ thở thôi cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng lúc này đây, hai đại sát chiêu cuồn cuộn đánh tới vốn không cho hắn có thời gian nghỉ ngơi dù trong giây lát.
Với tâm thái như thế này, rất khó có thể thi triển Móng vuốt Thương Long một cách hoàn mỹ.
Nhưng hắn không thể chết được, không thể… tuyệt đối không thể dừng lại tại đây.
Còn có người đang chờ hắn cứu! Còn có người mà hắn cần phải gặp!
Đó là một lòng hướng kiếm, quyết không nhận thua!
Lâm Nhất điên cuồng hét lên, y phục trên người hắn bắt đầu phấp phới, một đầu tóc dài cũng tung bay trong gió. Hắn chợt duỗi tay chộp tới, mười sợi long văn vàng tím bộc phát hào quang, thoáng cái dũng mãnh tràn vào lòng bàn tay hắn, dưới sự thúc giục của chân nguyên, còn chưa đến một nhịp thở, chúng đã diễn hóa thành một vòng xoáy phong lôi hoàn mỹ.
Trong lúc long văn chuyển động, Lâm Nhất duỗi tay ra, như tia chớp phá tan biển mây, chộp mạnh vào hư không.
Oanh!
Bất kể Huyền Long Trảo xé rách hư không hay Man Tượng Cự Chưởng vô cùng ngưng thực cũng đều bị hắn chộp lấy, trong khoảnh khắc, không còn sót lại chút gì.
Dị tượng bao la hùng vĩ, làm trời đất chao đảo cứ thế biến mất trước mắt bao người.
Mọi người trợn tròn mắt mà nhìn, bọn họ không cách nào tin được cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt mình. Đám người trong mắt tràn đầy lửa giận, đang hô hào bảo Lâm Nhất chịu chết chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối.
Việc này vốn không có khả năng!
Bọn họ trợn trừng mắt nhìn thiếu niên kia. Lâm Nhất khoác trên mình một bộ thanh sam, di thế độc lập.
Tơ máu trong mắt hắn dường như ngưng kết thành nước mắt, từ trong hốc mắt trượt xuống. Gương mặt không nhiễm bụi trần, hệt như trích tiên giờ phút này trở nên trắng bệch, tái nhợt như yêu, làm rung động thế gian.
Ngay lúc này…!
Lâm Nhất sầm mặt, quát lớn: “Tiểu Hồng, đi cứu người!”
Bịch!
Côn sắt màu đen tỏa ra ánh sáng vàng đen, nó đột ngột vọt đến khiến mấy tên chiến tướng và nhân tài kiệt xuất đang canh giữ trước cột đá bị quét thành hai nửa.
Ngựa Huyết Long hóa thành một cái bóng đen, tay cầm ma côn Thiên Khôi phóng về phía cột đá đang giam giữ Nguyệt Vi Vi với khí thế đại sát tứ phương.
"Muốn chết!"
Liếc thấy một con mèo mà cũng dám làm càn, hai đại giới tử giận tím mặt.
"Trả lại cho các ngươi!"
Bàn tay đang siết chặt của Lâm Nhất đột ngột buông lỏng, kế đó hắn vung mạnh tay lên.
Huyền Long Phệ Không Thủ và Ma Tượng Thôn Thiên Chưởng cuốn theo một luồng kiếm ý lao về phía hai đại giới tử là Huyền Long và Thiên Càn với khí thế cực kỳ hung hãn.
"Vô liêm sỉ!"
Đồng tử bọn họ co mạnh, cả hai chửi ầm lên, tức đến run người.
Mãi cho đến lúc này, Lâm Nhất mới thở hắt ra một hơi. Hai đại Thánh Linh là Kim Ô và Ngân Hoàng hóa thành hai chùm tia sáng, một lần nữa lẩn vào hư không. Sắc mặt vốn tái nhợt của hắn dần trở nên hồng nhuận với tốc độ mắt thường có thể thấy được, mái tóc dài tung bay theo gió, kiếm ý tùy ý càn quét giữa thiên địa.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Máu rỉ ra từ khóe mắt hắn, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Vừa nãy, thi triển võ học Thánh Linh đã khiến huyết khí của hắn tiêu hao rất nhiều, thậm chí còn chưa kịp thu chiêu. Hiện lại chính là thời điểm hắn suy yếu nhất, chỉ thở thôi cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng lúc này đây, hai đại sát chiêu cuồn cuộn đánh tới vốn không cho hắn có thời gian nghỉ ngơi dù trong giây lát.Với tâm thái như thế này, rất khó có thể thi triển Móng vuốt Thương Long một cách hoàn mỹ.Nhưng hắn không thể chết được, không thể… tuyệt đối không thể dừng lại tại đây.Còn có người đang chờ hắn cứu! Còn có người mà hắn cần phải gặp!Đó là một lòng hướng kiếm, quyết không nhận thua!Lâm Nhất điên cuồng hét lên, y phục trên người hắn bắt đầu phấp phới, một đầu tóc dài cũng tung bay trong gió. Hắn chợt duỗi tay chộp tới, mười sợi long văn vàng tím bộc phát hào quang, thoáng cái dũng mãnh tràn vào lòng bàn tay hắn, dưới sự thúc giục của chân nguyên, còn chưa đến một nhịp thở, chúng đã diễn hóa thành một vòng xoáy phong lôi hoàn mỹ.Trong lúc long văn chuyển động, Lâm Nhất duỗi tay ra, như tia chớp phá tan biển mây, chộp mạnh vào hư không.Oanh!Bất kể Huyền Long Trảo xé rách hư không hay Man Tượng Cự Chưởng vô cùng ngưng thực cũng đều bị hắn chộp lấy, trong khoảnh khắc, không còn sót lại chút gì.Dị tượng bao la hùng vĩ, làm trời đất chao đảo cứ thế biến mất trước mắt bao người.Mọi người trợn tròn mắt mà nhìn, bọn họ không cách nào tin được cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt mình. Đám người trong mắt tràn đầy lửa giận, đang hô hào bảo Lâm Nhất chịu chết chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối.Việc này vốn không có khả năng!Bọn họ trợn trừng mắt nhìn thiếu niên kia. Lâm Nhất khoác trên mình một bộ thanh sam, di thế độc lập.Tơ máu trong mắt hắn dường như ngưng kết thành nước mắt, từ trong hốc mắt trượt xuống. Gương mặt không nhiễm bụi trần, hệt như trích tiên giờ phút này trở nên trắng bệch, tái nhợt như yêu, làm rung động thế gian.Ngay lúc này…!Lâm Nhất sầm mặt, quát lớn: “Tiểu Hồng, đi cứu người!”Bịch!Côn sắt màu đen tỏa ra ánh sáng vàng đen, nó đột ngột vọt đến khiến mấy tên chiến tướng và nhân tài kiệt xuất đang canh giữ trước cột đá bị quét thành hai nửa.Ngựa Huyết Long hóa thành một cái bóng đen, tay cầm ma côn Thiên Khôi phóng về phía cột đá đang giam giữ Nguyệt Vi Vi với khí thế đại sát tứ phương."Muốn chết!"Liếc thấy một con mèo mà cũng dám làm càn, hai đại giới tử giận tím mặt."Trả lại cho các ngươi!"Bàn tay đang siết chặt của Lâm Nhất đột ngột buông lỏng, kế đó hắn vung mạnh tay lên.Huyền Long Phệ Không Thủ và Ma Tượng Thôn Thiên Chưởng cuốn theo một luồng kiếm ý lao về phía hai đại giới tử là Huyền Long và Thiên Càn với khí thế cực kỳ hung hãn."Vô liêm sỉ!"Đồng tử bọn họ co mạnh, cả hai chửi ầm lên, tức đến run người.Mãi cho đến lúc này, Lâm Nhất mới thở hắt ra một hơi. Hai đại Thánh Linh là Kim Ô và Ngân Hoàng hóa thành hai chùm tia sáng, một lần nữa lẩn vào hư không. Sắc mặt vốn tái nhợt của hắn dần trở nên hồng nhuận với tốc độ mắt thường có thể thấy được, mái tóc dài tung bay theo gió, kiếm ý tùy ý càn quét giữa thiên địa.