Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 3741: Hắn thật sự tiến vào Cấm khu

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Đây là một cấm khu tuyệt đối, từng ngăn cản bước chân Lâm Nhất, cũng khiến Vũ Hạo Thiên, một kẻ không ai bì nổi, phải bỏ mạng. Vũ Hạo Thiên vốn là người có số mệnh cực cao, vậy mà vẫn không qua nổi, từ đó có thể thấy được cấm khu này có bao nhiêu hung hiểm.Nơi đây bị sương mù bao phủ, thỉnh thoảng có tia sáng lóe lên, phản chiếu di tích của một chiến trường.Khắp nơi đều là thi hài người chết, tràn ngập khí tức hoang vu, đổ nát, kinh khủng hơn là ở nơi sâu trong chiến trường có một lực lượng khiến người ta cảm thấy hoảng sợ từ tận linh hồn.Không thể nào tưởng tượng được rốt cuộc ở sâu trong cấm khu là tồn tại thần bí bực nào, nếu không quá tất yếu, sẽ không một ai bằng lòng tiến vào đó.“Nơi đây rất nguy hiểm, sợ rằng có vào mà không có ra”, Nguyệt Vi Vi nói rất uyển chuyển, không quá rõ ràng nhưng trên cơ bản chính là “vào đó sẽ chết”.Lâm Nhất nhìn về phía nàng ta, nói: “Thật ra ta không muốn cô đi theo ta vào đó”."Không!"Nguyệt Vi Vi vội nói: “Dù có chết ta cũng phải ở cùng huynh, Lâm ca ca, huynh không thể bỏ lại ta”.Nói đến đây, nước mắt nàng ta đã sắp trào ra hốc mắt.Lâm Nhất thở dài, nói: “Cho nên ta cũng không nghĩ vứt bỏ cô. Người ngoài tiến vào đó chắc chắn sẽ phải chết, nhưng nếu là ta thì… có lẽ sẽ còn một đường sinh cơ”.Chỉ cần không tiến sâu vào cấm khu, Lâm Nhất có một chút lòng tin rằng hắn có thể tồn tại ở đây trong một khoảng thời gian ngắn.Nơi này là Thương Long Cấm Giới, lúc này hắn đã nhận được truyền thừa mạnh nhất trong bảo điện Thương Long, có nghĩa là nơi đây tương tương nửa cái sân nhà của hắn, nếu so về số mệnh thì ở đây không ai có thể vượt qua được hắn. Nếu bảo điện Thương Long còn, khí linh trong bảo điện có lẽ sẽ âm thầm che chở hắn.“Lâm ca ca, ta tin huynh, lời của người khác ta không tin, nhưng ta tin huynh, Vi Vi và Lâm ca ca sẽ không chết ở đây”.Nguyệt Vi Vi mặc một bộ đồ bằng tơ trắng, dung nhan tuyệt sắc khuynh thành đã mất đi vầng sáng phong hoa tuyệt đại của ngày xưa, và cũng không còn sự quyến rũ như mọi ngày, một nụ cười, một cái nhăn mày có thể khiến lòng người rung động, lại càng không còn sự tuyệt mỹ đến kinh tâm động phách khiến người khác không dám nhìn nhiều thêm một chút.Nhưng lúc này đây, ánh mắt nàng ta vô cùng trong trẻo, khi nhìn về phía Lâm Nhất, đôi mắt kia tựa như bảo thạch phát sáng, không nhiễm một chút bụi trần.“Đi thôi!”Lâm Nhất cùng nàng ta dẫn theo ngựa Huyết Long bước vào cấm khu.Sương mù bao phủ, gió lạnh rít gào, tiếng kêu rên không ngớt khiến lòng người rối loạn, có thể dễ dàng đánh sụp tâm trí con người.Lâm Nhất vốn là người kiên định, nên cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.Đột nhiên, một suy nghĩ quái lạ lóe lên trong đầu hắn, ngày đó, Vũ Hạo Thiên lên trời không được, xuống đất chẳng xong, vì thế bị hắn ép phải tiến vào Cấm khu chịu chết, hôm nay, hắn cũng bị người dồn đến bước đường cùng, phải tiến vào đây, chỉ cần một chút sơ sẩy ắt phải chết…Từ nơi tăm tối, nhân quả luân hồi dường như vẫn luôn tồn tại.Tuy nhiên, loại suy nghĩ này đã bị kiếm tâm của Lâm Nhất phá hủy trong nháy mắt. Hắn là một kiếm khách, không tin nhân quả, càng không tin vào mệnh, hắn chỉ tin kiếm trong tay mình.Vũ Hạo Thiên chết chưa hết tội, dù là trăm lần hay ngàn lần, hắn cũng sẽ không hối hận bởi quyết định của mình.Nửa canh giờ sau, bên ngoài cấm khu không chỉ có nhóm người giới tử Thần U, mà những người khác cũng đều dừng bước, không tiếp tục tiến về phía trước.Sắc mặt mọi người lộ rõ sự nghiêm trọng, còn Tam đại Giới Tử thì sắc mặt trông rất khó coi. Lâm Vân đã nói rất rõ, dù có chết thì hắn cũng sẽ không chết trong tay Tam đại Giới Tử.Nhưng nếu không cách nào tự tay giết chết Lâm Nhất, thì một cái tát trong thành Phong Lăng kia sẽ vĩnh viễn là cái gai trong lòng giới tử Thần U.“Hắn thật sự tiến vào Cấm khu”.“Giới tử Hoàng Đồ đã nói đúng, Lâm Nhất thật sự ép bản thân vào đường cùng, Hắc mã tuyệt thế này chú định chỉ là một ngôi sao chợt lóe mà thôi!”

Đây là một cấm khu tuyệt đối, từng ngăn cản bước chân Lâm Nhất, cũng khiến Vũ Hạo Thiên, một kẻ không ai bì nổi, phải bỏ mạng. Vũ Hạo Thiên vốn là người có số mệnh cực cao, vậy mà vẫn không qua nổi, từ đó có thể thấy được cấm khu này có bao nhiêu hung hiểm.

Nơi đây bị sương mù bao phủ, thỉnh thoảng có tia sáng lóe lên, phản chiếu di tích của một chiến trường.

Khắp nơi đều là thi hài người chết, tràn ngập khí tức hoang vu, đổ nát, kinh khủng hơn là ở nơi sâu trong chiến trường có một lực lượng khiến người ta cảm thấy hoảng sợ từ tận linh hồn.

Không thể nào tưởng tượng được rốt cuộc ở sâu trong cấm khu là tồn tại thần bí bực nào, nếu không quá tất yếu, sẽ không một ai bằng lòng tiến vào đó.

“Nơi đây rất nguy hiểm, sợ rằng có vào mà không có ra”, Nguyệt Vi Vi nói rất uyển chuyển, không quá rõ ràng nhưng trên cơ bản chính là “vào đó sẽ chết”.

Lâm Nhất nhìn về phía nàng ta, nói: “Thật ra ta không muốn cô đi theo ta vào đó”.

"Không!"

Nguyệt Vi Vi vội nói: “Dù có chết ta cũng phải ở cùng huynh, Lâm ca ca, huynh không thể bỏ lại ta”.

Nói đến đây, nước mắt nàng ta đã sắp trào ra hốc mắt.

Lâm Nhất thở dài, nói: “Cho nên ta cũng không nghĩ vứt bỏ cô. Người ngoài tiến vào đó chắc chắn sẽ phải chết, nhưng nếu là ta thì… có lẽ sẽ còn một đường sinh cơ”.

Chỉ cần không tiến sâu vào cấm khu, Lâm Nhất có một chút lòng tin rằng hắn có thể tồn tại ở đây trong một khoảng thời gian ngắn.

Nơi này là Thương Long Cấm Giới, lúc này hắn đã nhận được truyền thừa mạnh nhất trong bảo điện Thương Long, có nghĩa là nơi đây tương tương nửa cái sân nhà của hắn, nếu so về số mệnh thì ở đây không ai có thể vượt qua được hắn. Nếu bảo điện Thương Long còn, khí linh trong bảo điện có lẽ sẽ âm thầm che chở hắn.

“Lâm ca ca, ta tin huynh, lời của người khác ta không tin, nhưng ta tin huynh, Vi Vi và Lâm ca ca sẽ không chết ở đây”.

Nguyệt Vi Vi mặc một bộ đồ bằng tơ trắng, dung nhan tuyệt sắc khuynh thành đã mất đi vầng sáng phong hoa tuyệt đại của ngày xưa, và cũng không còn sự quyến rũ như mọi ngày, một nụ cười, một cái nhăn mày có thể khiến lòng người rung động, lại càng không còn sự tuyệt mỹ đến kinh tâm động phách khiến người khác không dám nhìn nhiều thêm một chút.

Nhưng lúc này đây, ánh mắt nàng ta vô cùng trong trẻo, khi nhìn về phía Lâm Nhất, đôi mắt kia tựa như bảo thạch phát sáng, không nhiễm một chút bụi trần.

“Đi thôi!”

Lâm Nhất cùng nàng ta dẫn theo ngựa Huyết Long bước vào cấm khu.

Sương mù bao phủ, gió lạnh rít gào, tiếng kêu rên không ngớt khiến lòng người rối loạn, có thể dễ dàng đánh sụp tâm trí con người.

Lâm Nhất vốn là người kiên định, nên cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.

Đột nhiên, một suy nghĩ quái lạ lóe lên trong đầu hắn, ngày đó, Vũ Hạo Thiên lên trời không được, xuống đất chẳng xong, vì thế bị hắn ép phải tiến vào Cấm khu chịu chết, hôm nay, hắn cũng bị người dồn đến bước đường cùng, phải tiến vào đây, chỉ cần một chút sơ sẩy ắt phải chết…

Từ nơi tăm tối, nhân quả luân hồi dường như vẫn luôn tồn tại.

Tuy nhiên, loại suy nghĩ này đã bị kiếm tâm của Lâm Nhất phá hủy trong nháy mắt. Hắn là một kiếm khách, không tin nhân quả, càng không tin vào mệnh, hắn chỉ tin kiếm trong tay mình.

Vũ Hạo Thiên chết chưa hết tội, dù là trăm lần hay ngàn lần, hắn cũng sẽ không hối hận bởi quyết định của mình.

Nửa canh giờ sau, bên ngoài cấm khu không chỉ có nhóm người giới tử Thần U, mà những người khác cũng đều dừng bước, không tiếp tục tiến về phía trước.

Sắc mặt mọi người lộ rõ sự nghiêm trọng, còn Tam đại Giới Tử thì sắc mặt trông rất khó coi. Lâm Vân đã nói rất rõ, dù có chết thì hắn cũng sẽ không chết trong tay Tam đại Giới Tử.

Nhưng nếu không cách nào tự tay giết chết Lâm Nhất, thì một cái tát trong thành Phong Lăng kia sẽ vĩnh viễn là cái gai trong lòng giới tử Thần U.

“Hắn thật sự tiến vào Cấm khu”.

“Giới tử Hoàng Đồ đã nói đúng, Lâm Nhất thật sự ép bản thân vào đường cùng, Hắc mã tuyệt thế này chú định chỉ là một ngôi sao chợt lóe mà thôi!”

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Đây là một cấm khu tuyệt đối, từng ngăn cản bước chân Lâm Nhất, cũng khiến Vũ Hạo Thiên, một kẻ không ai bì nổi, phải bỏ mạng. Vũ Hạo Thiên vốn là người có số mệnh cực cao, vậy mà vẫn không qua nổi, từ đó có thể thấy được cấm khu này có bao nhiêu hung hiểm.Nơi đây bị sương mù bao phủ, thỉnh thoảng có tia sáng lóe lên, phản chiếu di tích của một chiến trường.Khắp nơi đều là thi hài người chết, tràn ngập khí tức hoang vu, đổ nát, kinh khủng hơn là ở nơi sâu trong chiến trường có một lực lượng khiến người ta cảm thấy hoảng sợ từ tận linh hồn.Không thể nào tưởng tượng được rốt cuộc ở sâu trong cấm khu là tồn tại thần bí bực nào, nếu không quá tất yếu, sẽ không một ai bằng lòng tiến vào đó.“Nơi đây rất nguy hiểm, sợ rằng có vào mà không có ra”, Nguyệt Vi Vi nói rất uyển chuyển, không quá rõ ràng nhưng trên cơ bản chính là “vào đó sẽ chết”.Lâm Nhất nhìn về phía nàng ta, nói: “Thật ra ta không muốn cô đi theo ta vào đó”."Không!"Nguyệt Vi Vi vội nói: “Dù có chết ta cũng phải ở cùng huynh, Lâm ca ca, huynh không thể bỏ lại ta”.Nói đến đây, nước mắt nàng ta đã sắp trào ra hốc mắt.Lâm Nhất thở dài, nói: “Cho nên ta cũng không nghĩ vứt bỏ cô. Người ngoài tiến vào đó chắc chắn sẽ phải chết, nhưng nếu là ta thì… có lẽ sẽ còn một đường sinh cơ”.Chỉ cần không tiến sâu vào cấm khu, Lâm Nhất có một chút lòng tin rằng hắn có thể tồn tại ở đây trong một khoảng thời gian ngắn.Nơi này là Thương Long Cấm Giới, lúc này hắn đã nhận được truyền thừa mạnh nhất trong bảo điện Thương Long, có nghĩa là nơi đây tương tương nửa cái sân nhà của hắn, nếu so về số mệnh thì ở đây không ai có thể vượt qua được hắn. Nếu bảo điện Thương Long còn, khí linh trong bảo điện có lẽ sẽ âm thầm che chở hắn.“Lâm ca ca, ta tin huynh, lời của người khác ta không tin, nhưng ta tin huynh, Vi Vi và Lâm ca ca sẽ không chết ở đây”.Nguyệt Vi Vi mặc một bộ đồ bằng tơ trắng, dung nhan tuyệt sắc khuynh thành đã mất đi vầng sáng phong hoa tuyệt đại của ngày xưa, và cũng không còn sự quyến rũ như mọi ngày, một nụ cười, một cái nhăn mày có thể khiến lòng người rung động, lại càng không còn sự tuyệt mỹ đến kinh tâm động phách khiến người khác không dám nhìn nhiều thêm một chút.Nhưng lúc này đây, ánh mắt nàng ta vô cùng trong trẻo, khi nhìn về phía Lâm Nhất, đôi mắt kia tựa như bảo thạch phát sáng, không nhiễm một chút bụi trần.“Đi thôi!”Lâm Nhất cùng nàng ta dẫn theo ngựa Huyết Long bước vào cấm khu.Sương mù bao phủ, gió lạnh rít gào, tiếng kêu rên không ngớt khiến lòng người rối loạn, có thể dễ dàng đánh sụp tâm trí con người.Lâm Nhất vốn là người kiên định, nên cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.Đột nhiên, một suy nghĩ quái lạ lóe lên trong đầu hắn, ngày đó, Vũ Hạo Thiên lên trời không được, xuống đất chẳng xong, vì thế bị hắn ép phải tiến vào Cấm khu chịu chết, hôm nay, hắn cũng bị người dồn đến bước đường cùng, phải tiến vào đây, chỉ cần một chút sơ sẩy ắt phải chết…Từ nơi tăm tối, nhân quả luân hồi dường như vẫn luôn tồn tại.Tuy nhiên, loại suy nghĩ này đã bị kiếm tâm của Lâm Nhất phá hủy trong nháy mắt. Hắn là một kiếm khách, không tin nhân quả, càng không tin vào mệnh, hắn chỉ tin kiếm trong tay mình.Vũ Hạo Thiên chết chưa hết tội, dù là trăm lần hay ngàn lần, hắn cũng sẽ không hối hận bởi quyết định của mình.Nửa canh giờ sau, bên ngoài cấm khu không chỉ có nhóm người giới tử Thần U, mà những người khác cũng đều dừng bước, không tiếp tục tiến về phía trước.Sắc mặt mọi người lộ rõ sự nghiêm trọng, còn Tam đại Giới Tử thì sắc mặt trông rất khó coi. Lâm Vân đã nói rất rõ, dù có chết thì hắn cũng sẽ không chết trong tay Tam đại Giới Tử.Nhưng nếu không cách nào tự tay giết chết Lâm Nhất, thì một cái tát trong thành Phong Lăng kia sẽ vĩnh viễn là cái gai trong lòng giới tử Thần U.“Hắn thật sự tiến vào Cấm khu”.“Giới tử Hoàng Đồ đã nói đúng, Lâm Nhất thật sự ép bản thân vào đường cùng, Hắc mã tuyệt thế này chú định chỉ là một ngôi sao chợt lóe mà thôi!”

Chương 3741: Hắn thật sự tiến vào Cấm khu