Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 3801: Ý chí hỏa diễm tam phẩm!
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Lâm Nhất xuất hiện đã đưa đến oanh động cực lớn tại Thánh Tuyền Linh Trì.Đứng mũi chịu sào chính là năm giới tử vì bị đánh bại, trong mắt bọn họ lộ vẻ thảng thốt. Bị bảy võ học Thánh Linh đánh trúng, lại bị Đế Vũ dùng một kích lấy đi bảo cốt, trọng thương bực này mà Lâm Nhất vẫn không chết ư?Thật sự khó mà tin nổi!Giữa vòm trời, Nguyệt Vi Vi đang bị bảo kính Thông Thiên giam cầm không khỏi lộ vẻ mừng rỡ, nàng ta vui đến phát khóc, cười nói: “Lâm ca ca, huynh phải sốt thật tốt mới được”.Sắc mặt mấy người La Chấn có chút phức tạp, vừa mừng rỡ lại vừa lo lắng.Mừng là vì Lâm Nhất đã trở lại, hắn không chết trong Thánh Tuyền Linh Trì. Nhưng hiện tại hắn gióng chống khua chiêng xuất hiện như thế đương nhiên là muốn chiến với Đế Vũ một trận, mà vừa rồi, thực lực Đế Vũ bày ra quả thật khiến mọi người cảm thấy kiêng kị, hắn ta đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thật sự khủng bố chẳng khác nào một chiến thần.Trước đó trực tiếp đánh bay giới tử Ngự Phong, sau lại dùng một chưởng, chỉ một chưởng mà có thể dễ dàng khiến giới tử Nguyên Phong đại bại.Hơn thế nữa, tam đại giới tử liên thủ vẫn phải thất bại trước Thần Văn của hắn ta.Phong thái kia… gần như vô địch!Khoan nói đến chuyện bảo cốt của Lâm Nhất đã bị lấy đi, dù còn bảo cốt, cũng chưa chắc hắn có thể thắng Đế Vũ. Đây không phải là bi quan, cũng không phải không tin vào Lâm Nhất, mà thực sự thì thực lực bà Đế Vũ bày ra quá mức kinh người.“Hừ, giờ không chết thì đã sao, không cố mà trốn đến khi trận chung kết chấm dứt, lại dám xuất hiện, vậy thì chỉ có một chữ chết!”, giới tử Nguyên Phong bị Đế Vũ đánh bại không ngừng cười khẩy, lộ vẻ dữ tợn.Cách đó không xa, Đế Vũ nhìn thấy Lâm Nhất từ sóng nước chậm rãi nhảy xuống, sắc mặt hắn ta vẫn không chút gợn sóng.Thời điểm đối phương ở đỉnh cao, hắn ta vẫn có bảy phần có thể đánh bại người này, hiện tại đương nhiên không cần nhiều lời. Hắn ta vẫn luôn không triển lộ tài năng là vì cuộc chiến cuối cùng này, muốn một bước lên trời, giành lấy Cửu Diệp Thánh Quả.Lâm Nhất liên lụy quá nhiều, trong trận đại chiến tại thành Phong Lăng, hắn đã bại lộ gần hết át chủ bài, tất cả chỉ vì một nữ nhân mà thôi, không thể không nói người này quá ngu xuẩn.Giờ phút này đối phương xuất hiện cũng không phải chuyện không tốt.Vừa khéo hắn ta sẽ nghiền áp đối phương, để thế nhân không còn chỉ trích gì về việc hắn ta giành lấy vị trí đầu bảng.Đế Vũ đứng trên mặt nước, chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Lâm Nhất, ngươi quá kích động rồi! Chẳng phải chỉ lấy đi một khúc bảo cốt của ngươi thôi sao? Ngươi hoàn toàn có thể đợi đến đại thế Côn Luân rồi ra tay với ta. Với thiên phú của ngươi, tại phương đại thế kia ắt sẽ quật khởi. Giờ ngươi lại xuất hiện, há chẳng phải muốn chết?”“Một khúc bảo cốt mà thôi? Đồ trong tay Lâm Nhất ta chưa từng bị ai đoạt cả, thù này hôm nay nhất định phải báo”.Ánh mắt Lâm Nhất lóe sáng, khóe miệng nhếch lên cao, lộ rõ sát ý.Nếu không phải Băng Phượng sớm thức tỉnh, khoảnh khắc hắn bị lấy đi bảo cốt ắt phải chết, vậy mà người này lại nói một cách nhẹ nhàng đến như thế.Đế Vũ lạnh lùng nói: “Hừ, ngươi cho là mình còn có thể sống à? Bảo cốt bị lấy đi, trong mắt ta ngươi chỉ là một tên phế vật mà thôi, đầu của ngươi… ta lấy chắc rồi!”Ầm!Vừa dứt lời, trên người Đế Vũ đột nhiên bùng lên một ngọn lửa lớn, ý chí võ đạo khủng bố lập tức bộc phát.Mặt nước sôi trào, hằng hà sa số hơi nước hóa thành khói trắng bay lên, mọi người vừa chấn động vừa hoảng sợ không thôi.Ý chí hỏa diễm tam phẩm!Còn chưa hết, một con thần điểu Hỏa Phượng cực lớn từ trong cơ thể Đế Vũ lao ra, đó chính là Thánh Linh thuộc về hắn. Con Hỏa Phượng này cực kỳ không lồ, sải cánh dài đến mấy chục mấy, uy áp khủng bố bao trùm cả một vùng trời. Thoạt nhìn mặt ngoài Hỏa Phượng lóe lên tia sáng màu đỏ như máu, lóng lánh tựa ngọc, mỗi một chiếc lông đều có ánh sáng lưu động, hào quang như lửa đỏ không ngừng thiêu đốt.Vô tận huyết khí rót vào trong Hỏa Phượng, thoáng chốc, Đế Vũ tựa như một vị đế vương quân lâm thiên hạ.“Thật mạnh!”Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Đế Vũ, ngoài miệng Đế Vũ thể hiện thái độ khinh thường Lâm Nhất, nhưng khi ra tay lại không hề có một chút coi nhẹ.Hắn ta tự biết chiếm đoạt bảo cốt của Lâm Nhất chính là nợ máu, không giết chết đối phương, đối phương ắt sẽ giết chết hắn ta. Hắn ta quyết không lưu lại mối họa này bên mình.Không ra tay thì thôi, một khi ra tay tất phải chết!Ý chí hỏa diễm cùng thánh linh Hỏa Phượng của đối phương dung hợp, hình thành áp lực khổng lồ giáng xuống Lâm Nhất. Trước mắt bao người, kiếm ý sáng chói bộc phát từ trên người hắn, kiếm quang ẩn chứa ý chí phong lôi, tiếng kiếm ngân như tiếng rồng ngâm.Ầm!
Lâm Nhất xuất hiện đã đưa đến oanh động cực lớn tại Thánh Tuyền Linh Trì.
Đứng mũi chịu sào chính là năm giới tử vì bị đánh bại, trong mắt bọn họ lộ vẻ thảng thốt. Bị bảy võ học Thánh Linh đánh trúng, lại bị Đế Vũ dùng một kích lấy đi bảo cốt, trọng thương bực này mà Lâm Nhất vẫn không chết ư?
Thật sự khó mà tin nổi!
Giữa vòm trời, Nguyệt Vi Vi đang bị bảo kính Thông Thiên giam cầm không khỏi lộ vẻ mừng rỡ, nàng ta vui đến phát khóc, cười nói: “Lâm ca ca, huynh phải sốt thật tốt mới được”.
Sắc mặt mấy người La Chấn có chút phức tạp, vừa mừng rỡ lại vừa lo lắng.
Mừng là vì Lâm Nhất đã trở lại, hắn không chết trong Thánh Tuyền Linh Trì. Nhưng hiện tại hắn gióng chống khua chiêng xuất hiện như thế đương nhiên là muốn chiến với Đế Vũ một trận, mà vừa rồi, thực lực Đế Vũ bày ra quả thật khiến mọi người cảm thấy kiêng kị, hắn ta đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thật sự khủng bố chẳng khác nào một chiến thần.
Trước đó trực tiếp đánh bay giới tử Ngự Phong, sau lại dùng một chưởng, chỉ một chưởng mà có thể dễ dàng khiến giới tử Nguyên Phong đại bại.
Hơn thế nữa, tam đại giới tử liên thủ vẫn phải thất bại trước Thần Văn của hắn ta.
Phong thái kia… gần như vô địch!
Khoan nói đến chuyện bảo cốt của Lâm Nhất đã bị lấy đi, dù còn bảo cốt, cũng chưa chắc hắn có thể thắng Đế Vũ. Đây không phải là bi quan, cũng không phải không tin vào Lâm Nhất, mà thực sự thì thực lực bà Đế Vũ bày ra quá mức kinh người.
“Hừ, giờ không chết thì đã sao, không cố mà trốn đến khi trận chung kết chấm dứt, lại dám xuất hiện, vậy thì chỉ có một chữ chết!”, giới tử Nguyên Phong bị Đế Vũ đánh bại không ngừng cười khẩy, lộ vẻ dữ tợn.
Cách đó không xa, Đế Vũ nhìn thấy Lâm Nhất từ sóng nước chậm rãi nhảy xuống, sắc mặt hắn ta vẫn không chút gợn sóng.
Thời điểm đối phương ở đỉnh cao, hắn ta vẫn có bảy phần có thể đánh bại người này, hiện tại đương nhiên không cần nhiều lời. Hắn ta vẫn luôn không triển lộ tài năng là vì cuộc chiến cuối cùng này, muốn một bước lên trời, giành lấy Cửu Diệp Thánh Quả.
Lâm Nhất liên lụy quá nhiều, trong trận đại chiến tại thành Phong Lăng, hắn đã bại lộ gần hết át chủ bài, tất cả chỉ vì một nữ nhân mà thôi, không thể không nói người này quá ngu xuẩn.
Giờ phút này đối phương xuất hiện cũng không phải chuyện không tốt.
Vừa khéo hắn ta sẽ nghiền áp đối phương, để thế nhân không còn chỉ trích gì về việc hắn ta giành lấy vị trí đầu bảng.
Đế Vũ đứng trên mặt nước, chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Lâm Nhất, ngươi quá kích động rồi! Chẳng phải chỉ lấy đi một khúc bảo cốt của ngươi thôi sao? Ngươi hoàn toàn có thể đợi đến đại thế Côn Luân rồi ra tay với ta. Với thiên phú của ngươi, tại phương đại thế kia ắt sẽ quật khởi. Giờ ngươi lại xuất hiện, há chẳng phải muốn chết?”
“Một khúc bảo cốt mà thôi? Đồ trong tay Lâm Nhất ta chưa từng bị ai đoạt cả, thù này hôm nay nhất định phải báo”.
Ánh mắt Lâm Nhất lóe sáng, khóe miệng nhếch lên cao, lộ rõ sát ý.
Nếu không phải Băng Phượng sớm thức tỉnh, khoảnh khắc hắn bị lấy đi bảo cốt ắt phải chết, vậy mà người này lại nói một cách nhẹ nhàng đến như thế.
Đế Vũ lạnh lùng nói: “Hừ, ngươi cho là mình còn có thể sống à? Bảo cốt bị lấy đi, trong mắt ta ngươi chỉ là một tên phế vật mà thôi, đầu của ngươi… ta lấy chắc rồi!”
Ầm!
Vừa dứt lời, trên người Đế Vũ đột nhiên bùng lên một ngọn lửa lớn, ý chí võ đạo khủng bố lập tức bộc phát.
Mặt nước sôi trào, hằng hà sa số hơi nước hóa thành khói trắng bay lên, mọi người vừa chấn động vừa hoảng sợ không thôi.
Ý chí hỏa diễm tam phẩm!
Còn chưa hết, một con thần điểu Hỏa Phượng cực lớn từ trong cơ thể Đế Vũ lao ra, đó chính là Thánh Linh thuộc về hắn. Con Hỏa Phượng này cực kỳ không lồ, sải cánh dài đến mấy chục mấy, uy áp khủng bố bao trùm cả một vùng trời. Thoạt nhìn mặt ngoài Hỏa Phượng lóe lên tia sáng màu đỏ như máu, lóng lánh tựa ngọc, mỗi một chiếc lông đều có ánh sáng lưu động, hào quang như lửa đỏ không ngừng thiêu đốt.
Vô tận huyết khí rót vào trong Hỏa Phượng, thoáng chốc, Đế Vũ tựa như một vị đế vương quân lâm thiên hạ.
“Thật mạnh!”
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Đế Vũ, ngoài miệng Đế Vũ thể hiện thái độ khinh thường Lâm Nhất, nhưng khi ra tay lại không hề có một chút coi nhẹ.
Hắn ta tự biết chiếm đoạt bảo cốt của Lâm Nhất chính là nợ máu, không giết chết đối phương, đối phương ắt sẽ giết chết hắn ta. Hắn ta quyết không lưu lại mối họa này bên mình.
Không ra tay thì thôi, một khi ra tay tất phải chết!
Ý chí hỏa diễm cùng thánh linh Hỏa Phượng của đối phương dung hợp, hình thành áp lực khổng lồ giáng xuống Lâm Nhất. Trước mắt bao người, kiếm ý sáng chói bộc phát từ trên người hắn, kiếm quang ẩn chứa ý chí phong lôi, tiếng kiếm ngân như tiếng rồng ngâm.
Ầm!
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Lâm Nhất xuất hiện đã đưa đến oanh động cực lớn tại Thánh Tuyền Linh Trì.Đứng mũi chịu sào chính là năm giới tử vì bị đánh bại, trong mắt bọn họ lộ vẻ thảng thốt. Bị bảy võ học Thánh Linh đánh trúng, lại bị Đế Vũ dùng một kích lấy đi bảo cốt, trọng thương bực này mà Lâm Nhất vẫn không chết ư?Thật sự khó mà tin nổi!Giữa vòm trời, Nguyệt Vi Vi đang bị bảo kính Thông Thiên giam cầm không khỏi lộ vẻ mừng rỡ, nàng ta vui đến phát khóc, cười nói: “Lâm ca ca, huynh phải sốt thật tốt mới được”.Sắc mặt mấy người La Chấn có chút phức tạp, vừa mừng rỡ lại vừa lo lắng.Mừng là vì Lâm Nhất đã trở lại, hắn không chết trong Thánh Tuyền Linh Trì. Nhưng hiện tại hắn gióng chống khua chiêng xuất hiện như thế đương nhiên là muốn chiến với Đế Vũ một trận, mà vừa rồi, thực lực Đế Vũ bày ra quả thật khiến mọi người cảm thấy kiêng kị, hắn ta đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thật sự khủng bố chẳng khác nào một chiến thần.Trước đó trực tiếp đánh bay giới tử Ngự Phong, sau lại dùng một chưởng, chỉ một chưởng mà có thể dễ dàng khiến giới tử Nguyên Phong đại bại.Hơn thế nữa, tam đại giới tử liên thủ vẫn phải thất bại trước Thần Văn của hắn ta.Phong thái kia… gần như vô địch!Khoan nói đến chuyện bảo cốt của Lâm Nhất đã bị lấy đi, dù còn bảo cốt, cũng chưa chắc hắn có thể thắng Đế Vũ. Đây không phải là bi quan, cũng không phải không tin vào Lâm Nhất, mà thực sự thì thực lực bà Đế Vũ bày ra quá mức kinh người.“Hừ, giờ không chết thì đã sao, không cố mà trốn đến khi trận chung kết chấm dứt, lại dám xuất hiện, vậy thì chỉ có một chữ chết!”, giới tử Nguyên Phong bị Đế Vũ đánh bại không ngừng cười khẩy, lộ vẻ dữ tợn.Cách đó không xa, Đế Vũ nhìn thấy Lâm Nhất từ sóng nước chậm rãi nhảy xuống, sắc mặt hắn ta vẫn không chút gợn sóng.Thời điểm đối phương ở đỉnh cao, hắn ta vẫn có bảy phần có thể đánh bại người này, hiện tại đương nhiên không cần nhiều lời. Hắn ta vẫn luôn không triển lộ tài năng là vì cuộc chiến cuối cùng này, muốn một bước lên trời, giành lấy Cửu Diệp Thánh Quả.Lâm Nhất liên lụy quá nhiều, trong trận đại chiến tại thành Phong Lăng, hắn đã bại lộ gần hết át chủ bài, tất cả chỉ vì một nữ nhân mà thôi, không thể không nói người này quá ngu xuẩn.Giờ phút này đối phương xuất hiện cũng không phải chuyện không tốt.Vừa khéo hắn ta sẽ nghiền áp đối phương, để thế nhân không còn chỉ trích gì về việc hắn ta giành lấy vị trí đầu bảng.Đế Vũ đứng trên mặt nước, chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Lâm Nhất, ngươi quá kích động rồi! Chẳng phải chỉ lấy đi một khúc bảo cốt của ngươi thôi sao? Ngươi hoàn toàn có thể đợi đến đại thế Côn Luân rồi ra tay với ta. Với thiên phú của ngươi, tại phương đại thế kia ắt sẽ quật khởi. Giờ ngươi lại xuất hiện, há chẳng phải muốn chết?”“Một khúc bảo cốt mà thôi? Đồ trong tay Lâm Nhất ta chưa từng bị ai đoạt cả, thù này hôm nay nhất định phải báo”.Ánh mắt Lâm Nhất lóe sáng, khóe miệng nhếch lên cao, lộ rõ sát ý.Nếu không phải Băng Phượng sớm thức tỉnh, khoảnh khắc hắn bị lấy đi bảo cốt ắt phải chết, vậy mà người này lại nói một cách nhẹ nhàng đến như thế.Đế Vũ lạnh lùng nói: “Hừ, ngươi cho là mình còn có thể sống à? Bảo cốt bị lấy đi, trong mắt ta ngươi chỉ là một tên phế vật mà thôi, đầu của ngươi… ta lấy chắc rồi!”Ầm!Vừa dứt lời, trên người Đế Vũ đột nhiên bùng lên một ngọn lửa lớn, ý chí võ đạo khủng bố lập tức bộc phát.Mặt nước sôi trào, hằng hà sa số hơi nước hóa thành khói trắng bay lên, mọi người vừa chấn động vừa hoảng sợ không thôi.Ý chí hỏa diễm tam phẩm!Còn chưa hết, một con thần điểu Hỏa Phượng cực lớn từ trong cơ thể Đế Vũ lao ra, đó chính là Thánh Linh thuộc về hắn. Con Hỏa Phượng này cực kỳ không lồ, sải cánh dài đến mấy chục mấy, uy áp khủng bố bao trùm cả một vùng trời. Thoạt nhìn mặt ngoài Hỏa Phượng lóe lên tia sáng màu đỏ như máu, lóng lánh tựa ngọc, mỗi một chiếc lông đều có ánh sáng lưu động, hào quang như lửa đỏ không ngừng thiêu đốt.Vô tận huyết khí rót vào trong Hỏa Phượng, thoáng chốc, Đế Vũ tựa như một vị đế vương quân lâm thiên hạ.“Thật mạnh!”Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Đế Vũ, ngoài miệng Đế Vũ thể hiện thái độ khinh thường Lâm Nhất, nhưng khi ra tay lại không hề có một chút coi nhẹ.Hắn ta tự biết chiếm đoạt bảo cốt của Lâm Nhất chính là nợ máu, không giết chết đối phương, đối phương ắt sẽ giết chết hắn ta. Hắn ta quyết không lưu lại mối họa này bên mình.Không ra tay thì thôi, một khi ra tay tất phải chết!Ý chí hỏa diễm cùng thánh linh Hỏa Phượng của đối phương dung hợp, hình thành áp lực khổng lồ giáng xuống Lâm Nhất. Trước mắt bao người, kiếm ý sáng chói bộc phát từ trên người hắn, kiếm quang ẩn chứa ý chí phong lôi, tiếng kiếm ngân như tiếng rồng ngâm.Ầm!