Tác giả:

Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…

Chương 50

Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 50Cố Thạch ở trong tay tên nhóc này không kiên trì được quá ba hiệp.Trên đài tỉ thí, sau khi hai người chào nhau, họ vẫn chưa ra tay.Lâm Tiêu đang đợi đối thủ ra tay trước nhưng Cố Thạch nhìn Lâm Tiêu rồi cau mày.“Sư đệ, ngươi còn không rút kiếm ra sao?” Mặt Cố Thạch lạnh lùng nói.Đúng vậy, khi Lâm Tiêu đối mặt với Cố Thạch, hai tay của hắn vẫn trống trơn. Sau lưng hắn luôn mang theo một thanh kiếm. Điều này có nghĩa là hắn cũng là một kiếm tu.Nhưng từ đầu đến cuối, vẫn chưa ai nhìn thấy Lâm Tiêu sử dụng thanh kiếm đó.“Có thể thắng, ta hà tất phải dùng kiếm!?” Lâm Tiêu hỏi ngược lại.Ngay khi câu này được nói ra, mặt Cố Thạch càng trở nên lạnh lùng hơn.“Ngươi còn khiến người ta cảm thấy đáng ghét hơn Thẩm Cao!”Cố Thạch hừ lạnh một tiếng, rút trường kiếm ra khỏi vỏ.Nhiệt độ trên đài tỉ thí tăng lên.Một làn sóng lửa như thủy triều trút xuống, cuốn Cố Thạch vào trong đó.“Săn bắn!” Cố Thạch vung ra một kiếm.Trong làn sóng lửa có một con rắn lửa xuất hiện, dùng tốc độ cực nhanh, hung hãn cắn về phía Lâm Tiêu.Nhiệt độ quá cao khiến quỹ đạo di chuyển của con rắn lửa trong không khí dường như bị bóp méo.Thấy vậy, Lâm Tiêu thi triển Di Hình Hoán Ảnh thân pháp, để lại một tàn ảnh tại chỗ.Nhưng những mánh khóe vừa rồi bây giờ đã thất bại.Con rắn lửa dường như có mắt, khoảnh khắc Lâm Tiêu dịch chuyển, nó liền quay đầu đuổi theo.Hả? Còn có thể lần theo dấu vết ư?Lâm Tiêu lại một lần nữa ra tay.Tàn ảnh trên đài tỉ thí như thể xuất hiện vài Lâm Tiêu.Một, hai, ba, khi ba tàn ảnh xuất hiện, con rắn lửa đã mất mục tiêu.“Đuổi theo cho ta!”Cố Thạch hừ lạnh một tiếng, lại vung ra vài kiếm, hóa thành vài con rắn lửa.Nhưng Lâm Tiêu không hề hoảng sợ, chốc chốc tàn ảnh lại xuất hiện.Bảy, tám, chín. Thật thật giả giả, giả giả thật thật. Dù sao, các đệ tử dưới đài đã không thể phân biệt được ai là Lâm Tiêu thực sự.Không số họ chưa ai từng tu luyện “Di Hình Hoán Ảnh”, nếu họ muốn đổi lấy loại thân pháp này ở Tàng Công các thì phải cần công lao lớn mới có thể đổi được.Nếu có cơ hội như vậy, đổi sang kiếm pháp đỉnh cấp hoặc công pháp đỉnh cấp không phải tốt hơn sao? !Về phần thân pháp, tu luyện kém hơn một chút cũng có thể chấp nhận được. Nhưng bây giờ nhìn thấy Lâm Tiêu thi triển thân pháp xuất thần này, suy nghĩ trong lòng các đệ tử đã thay đổi.Ôi trời! Mạnh quá!Khi có cơ hội, bọn họ nhất định sẽ đổi lấy thân pháp “Di Hình Hoán Ảnh” này.Cái này gọi là người ngoài ngành xem trò vui, còn người trong ngành xem cách thức.Trên đài, Trần trưởng lão đã không thể ngậm miệng lại được nữa.Chín, chín tàn ảnh.

Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 50Cố Thạch ở trong tay tên nhóc này không kiên trì được quá ba hiệp.Trên đài tỉ thí, sau khi hai người chào nhau, họ vẫn chưa ra tay.Lâm Tiêu đang đợi đối thủ ra tay trước nhưng Cố Thạch nhìn Lâm Tiêu rồi cau mày.“Sư đệ, ngươi còn không rút kiếm ra sao?” Mặt Cố Thạch lạnh lùng nói.Đúng vậy, khi Lâm Tiêu đối mặt với Cố Thạch, hai tay của hắn vẫn trống trơn. Sau lưng hắn luôn mang theo một thanh kiếm. Điều này có nghĩa là hắn cũng là một kiếm tu.Nhưng từ đầu đến cuối, vẫn chưa ai nhìn thấy Lâm Tiêu sử dụng thanh kiếm đó.“Có thể thắng, ta hà tất phải dùng kiếm!?” Lâm Tiêu hỏi ngược lại.Ngay khi câu này được nói ra, mặt Cố Thạch càng trở nên lạnh lùng hơn.“Ngươi còn khiến người ta cảm thấy đáng ghét hơn Thẩm Cao!”Cố Thạch hừ lạnh một tiếng, rút trường kiếm ra khỏi vỏ.Nhiệt độ trên đài tỉ thí tăng lên.Một làn sóng lửa như thủy triều trút xuống, cuốn Cố Thạch vào trong đó.“Săn bắn!” Cố Thạch vung ra một kiếm.Trong làn sóng lửa có một con rắn lửa xuất hiện, dùng tốc độ cực nhanh, hung hãn cắn về phía Lâm Tiêu.Nhiệt độ quá cao khiến quỹ đạo di chuyển của con rắn lửa trong không khí dường như bị bóp méo.Thấy vậy, Lâm Tiêu thi triển Di Hình Hoán Ảnh thân pháp, để lại một tàn ảnh tại chỗ.Nhưng những mánh khóe vừa rồi bây giờ đã thất bại.Con rắn lửa dường như có mắt, khoảnh khắc Lâm Tiêu dịch chuyển, nó liền quay đầu đuổi theo.Hả? Còn có thể lần theo dấu vết ư?Lâm Tiêu lại một lần nữa ra tay.Tàn ảnh trên đài tỉ thí như thể xuất hiện vài Lâm Tiêu.Một, hai, ba, khi ba tàn ảnh xuất hiện, con rắn lửa đã mất mục tiêu.“Đuổi theo cho ta!”Cố Thạch hừ lạnh một tiếng, lại vung ra vài kiếm, hóa thành vài con rắn lửa.Nhưng Lâm Tiêu không hề hoảng sợ, chốc chốc tàn ảnh lại xuất hiện.Bảy, tám, chín. Thật thật giả giả, giả giả thật thật. Dù sao, các đệ tử dưới đài đã không thể phân biệt được ai là Lâm Tiêu thực sự.Không số họ chưa ai từng tu luyện “Di Hình Hoán Ảnh”, nếu họ muốn đổi lấy loại thân pháp này ở Tàng Công các thì phải cần công lao lớn mới có thể đổi được.Nếu có cơ hội như vậy, đổi sang kiếm pháp đỉnh cấp hoặc công pháp đỉnh cấp không phải tốt hơn sao? !Về phần thân pháp, tu luyện kém hơn một chút cũng có thể chấp nhận được. Nhưng bây giờ nhìn thấy Lâm Tiêu thi triển thân pháp xuất thần này, suy nghĩ trong lòng các đệ tử đã thay đổi.Ôi trời! Mạnh quá!Khi có cơ hội, bọn họ nhất định sẽ đổi lấy thân pháp “Di Hình Hoán Ảnh” này.Cái này gọi là người ngoài ngành xem trò vui, còn người trong ngành xem cách thức.Trên đài, Trần trưởng lão đã không thể ngậm miệng lại được nữa.Chín, chín tàn ảnh.

Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 50Cố Thạch ở trong tay tên nhóc này không kiên trì được quá ba hiệp.Trên đài tỉ thí, sau khi hai người chào nhau, họ vẫn chưa ra tay.Lâm Tiêu đang đợi đối thủ ra tay trước nhưng Cố Thạch nhìn Lâm Tiêu rồi cau mày.“Sư đệ, ngươi còn không rút kiếm ra sao?” Mặt Cố Thạch lạnh lùng nói.Đúng vậy, khi Lâm Tiêu đối mặt với Cố Thạch, hai tay của hắn vẫn trống trơn. Sau lưng hắn luôn mang theo một thanh kiếm. Điều này có nghĩa là hắn cũng là một kiếm tu.Nhưng từ đầu đến cuối, vẫn chưa ai nhìn thấy Lâm Tiêu sử dụng thanh kiếm đó.“Có thể thắng, ta hà tất phải dùng kiếm!?” Lâm Tiêu hỏi ngược lại.Ngay khi câu này được nói ra, mặt Cố Thạch càng trở nên lạnh lùng hơn.“Ngươi còn khiến người ta cảm thấy đáng ghét hơn Thẩm Cao!”Cố Thạch hừ lạnh một tiếng, rút trường kiếm ra khỏi vỏ.Nhiệt độ trên đài tỉ thí tăng lên.Một làn sóng lửa như thủy triều trút xuống, cuốn Cố Thạch vào trong đó.“Săn bắn!” Cố Thạch vung ra một kiếm.Trong làn sóng lửa có một con rắn lửa xuất hiện, dùng tốc độ cực nhanh, hung hãn cắn về phía Lâm Tiêu.Nhiệt độ quá cao khiến quỹ đạo di chuyển của con rắn lửa trong không khí dường như bị bóp méo.Thấy vậy, Lâm Tiêu thi triển Di Hình Hoán Ảnh thân pháp, để lại một tàn ảnh tại chỗ.Nhưng những mánh khóe vừa rồi bây giờ đã thất bại.Con rắn lửa dường như có mắt, khoảnh khắc Lâm Tiêu dịch chuyển, nó liền quay đầu đuổi theo.Hả? Còn có thể lần theo dấu vết ư?Lâm Tiêu lại một lần nữa ra tay.Tàn ảnh trên đài tỉ thí như thể xuất hiện vài Lâm Tiêu.Một, hai, ba, khi ba tàn ảnh xuất hiện, con rắn lửa đã mất mục tiêu.“Đuổi theo cho ta!”Cố Thạch hừ lạnh một tiếng, lại vung ra vài kiếm, hóa thành vài con rắn lửa.Nhưng Lâm Tiêu không hề hoảng sợ, chốc chốc tàn ảnh lại xuất hiện.Bảy, tám, chín. Thật thật giả giả, giả giả thật thật. Dù sao, các đệ tử dưới đài đã không thể phân biệt được ai là Lâm Tiêu thực sự.Không số họ chưa ai từng tu luyện “Di Hình Hoán Ảnh”, nếu họ muốn đổi lấy loại thân pháp này ở Tàng Công các thì phải cần công lao lớn mới có thể đổi được.Nếu có cơ hội như vậy, đổi sang kiếm pháp đỉnh cấp hoặc công pháp đỉnh cấp không phải tốt hơn sao? !Về phần thân pháp, tu luyện kém hơn một chút cũng có thể chấp nhận được. Nhưng bây giờ nhìn thấy Lâm Tiêu thi triển thân pháp xuất thần này, suy nghĩ trong lòng các đệ tử đã thay đổi.Ôi trời! Mạnh quá!Khi có cơ hội, bọn họ nhất định sẽ đổi lấy thân pháp “Di Hình Hoán Ảnh” này.Cái này gọi là người ngoài ngành xem trò vui, còn người trong ngành xem cách thức.Trên đài, Trần trưởng lão đã không thể ngậm miệng lại được nữa.Chín, chín tàn ảnh.

Chương 50