Tác giả:

Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…

Chương 102

Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 103“Haha, ngông cuồng, thật là ngông cuồng!”“Trảm Quang Thời Vũ!”Kha Nguyên Lượng hô lên một tiếng, rồi thi triển một chiêu thức trong kiếm pháp Lạc Vũ.Trường kiếm vung lên, hóa thành trăm đạo kiếm ảnh xen lẫn kiếm khí, đánh thẳng về phía Lâm Tiêu.“Mạnh quá!!”Các đệ tử hóng hớt xung quanh đều kinh ngạc bởi một chiêu này của Kha Nguyên Lượng.Nếu đổi lại là bọn họ đi đỡ một đòn này, chỉ e là đỡ được vài nhát là đầu hàng rồi.Nhưng Lâm Tiêu lại không hề động đậy.Những kiếm khí đó sắp chém tới người hắn.Chu Chính Nghiệp lúc này đang vây xem, nhìn thấy cảnh này đều cho rằng Lâm Tiêu lại sắp thi triển thân pháp quỷ ảnh, di chuyển tới vị trí khác, rồi đánh ra một đòn tấn công Kha Nguyên Lượng.Bọn họ mở to mắt nhìn, muốn xem lần này Lâm Tiêu di chuyển như thế nào.Sau đó,Lần này bọn họ lại thất vọng rồi.Lâm Tiêu không hề di chuyển, mãi cho tới khi kiếm khí chém lên người vẫn không hề động đậy.“Lâm Tiêu sư đệ!!! Mau tránh đi!!!” Ngô Tông Thừa chợt căng thẳng.Hắn dành niềm tin tuyệt đối cho Lâm Tiêu, cũng tuyệt đối tin tưởng thủ đoạn tấn công của Lâm Tiêu.Chỉ điểm đại một chút, đã khiến hắn đột phá cảnh giới.Người như vậy, trình độ kiếm pháp nhất định là vượt xa hắn.Đối phó với một đối thủ Luân Hải Cảnh tầng thứ nhất, đối với Lâm Tiêu cũng không phải là quá khó.Nhưng kiếm pháp có mạnh cỡ nào đi nữa, thì cũng đâu thể tay không đỡ chiêu kiếm như vậy được.“Ủa? Không tránh cơ à.” Kha Nguyên Lượng cũng kinh ngạc và nghi ngờ.Lẽ nào là không tránh được?Trình độ có vậy thôi hả?Có người kinh ngạc, có người thắc mắc.Nhưng cảnh tượng sau đó khiến bọn họ đều sững sờ.Chỉ thấy sau khi những kiếm khí đó chém lên người Lâm Tiêu, trong nháy mắt liền biến mất, không thấy tăm hơi đâu.Giống như chưa từng xuất hiện vậy.“Ơ? Kiếm khí mà ta thi triển đâu rồi?? Rõ ràng là chém trúng rồi mà, sao lại….!” Kha Nguyên Lượng trợn trừng mắt không dám tin.“Tìm gì đấy? Tiếp đi nào!” Lâm Tiêu cười.Quả nhiên là tu vi Luân Hải Cảnh tầng thứ nhất.Uy lực của kiếm khí quá tầm thường.Thậm chí còn kém hơn mấy kiếm khí tầm thường trong Phạm Thiên mộ kiếm một bậc.“Hừ!!” Kha Nguyên Lượng nghiến răng, nâng trường kiếm lên, xông tới.Hắn không tiếp tục kích phát kiếm khí.Nếu kiếm khí đã vô dụng, thế thì chém trực tiếp luôn.

Chương 103

“Haha, ngông cuồng, thật là ngông cuồng!”

“Trảm Quang Thời Vũ!”

Kha Nguyên Lượng hô lên một tiếng, rồi thi triển một chiêu thức trong kiếm pháp Lạc Vũ.

Trường kiếm vung lên, hóa thành trăm đạo kiếm ảnh xen lẫn kiếm khí, đánh thẳng về phía Lâm Tiêu.

“Mạnh quá!!”

Các đệ tử hóng hớt xung quanh đều kinh ngạc bởi một chiêu này của Kha Nguyên Lượng.

Nếu đổi lại là bọn họ đi đỡ một đòn này, chỉ e là đỡ được vài nhát là đầu hàng rồi.

Nhưng Lâm Tiêu lại không hề động đậy.

Những kiếm khí đó sắp chém tới người hắn.

Chu Chính Nghiệp lúc này đang vây xem, nhìn thấy cảnh này đều cho rằng Lâm Tiêu lại sắp thi triển thân pháp quỷ ảnh, di chuyển tới vị trí khác, rồi đánh ra một đòn tấn công Kha Nguyên Lượng.

Bọn họ mở to mắt nhìn, muốn xem lần này Lâm Tiêu di chuyển như thế nào.

Sau đó,

Lần này bọn họ lại thất vọng rồi.

Lâm Tiêu không hề di chuyển, mãi cho tới khi kiếm khí chém lên người vẫn không hề động đậy.

“Lâm Tiêu sư đệ!!! Mau tránh đi!!!” Ngô Tông Thừa chợt căng thẳng.

Hắn dành niềm tin tuyệt đối cho Lâm Tiêu, cũng tuyệt đối tin tưởng thủ đoạn tấn công của Lâm Tiêu.

Chỉ điểm đại một chút, đã khiến hắn đột phá cảnh giới.

Người như vậy, trình độ kiếm pháp nhất định là vượt xa hắn.

Đối phó với một đối thủ Luân Hải Cảnh tầng thứ nhất, đối với Lâm Tiêu cũng không phải là quá khó.

Nhưng kiếm pháp có mạnh cỡ nào đi nữa, thì cũng đâu thể tay không đỡ chiêu kiếm như vậy được.

“Ủa? Không tránh cơ à.” Kha Nguyên Lượng cũng kinh ngạc và nghi ngờ.

Lẽ nào là không tránh được?

Trình độ có vậy thôi hả?

Có người kinh ngạc, có người thắc mắc.

Nhưng cảnh tượng sau đó khiến bọn họ đều sững sờ.

Chỉ thấy sau khi những kiếm khí đó chém lên người Lâm Tiêu, trong nháy mắt liền biến mất, không thấy tăm hơi đâu.

Giống như chưa từng xuất hiện vậy.

“Ơ? Kiếm khí mà ta thi triển đâu rồi?? Rõ ràng là chém trúng rồi mà, sao lại….!” Kha Nguyên Lượng trợn trừng mắt không dám tin.

“Tìm gì đấy? Tiếp đi nào!” Lâm Tiêu cười.

Quả nhiên là tu vi Luân Hải Cảnh tầng thứ nhất.

Uy lực của kiếm khí quá tầm thường.

Thậm chí còn kém hơn mấy kiếm khí tầm thường trong Phạm Thiên mộ kiếm một bậc.

“Hừ!!” Kha Nguyên Lượng nghiến răng, nâng trường kiếm lên, xông tới.

Hắn không tiếp tục kích phát kiếm khí.

Nếu kiếm khí đã vô dụng, thế thì chém trực tiếp luôn.

Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 103“Haha, ngông cuồng, thật là ngông cuồng!”“Trảm Quang Thời Vũ!”Kha Nguyên Lượng hô lên một tiếng, rồi thi triển một chiêu thức trong kiếm pháp Lạc Vũ.Trường kiếm vung lên, hóa thành trăm đạo kiếm ảnh xen lẫn kiếm khí, đánh thẳng về phía Lâm Tiêu.“Mạnh quá!!”Các đệ tử hóng hớt xung quanh đều kinh ngạc bởi một chiêu này của Kha Nguyên Lượng.Nếu đổi lại là bọn họ đi đỡ một đòn này, chỉ e là đỡ được vài nhát là đầu hàng rồi.Nhưng Lâm Tiêu lại không hề động đậy.Những kiếm khí đó sắp chém tới người hắn.Chu Chính Nghiệp lúc này đang vây xem, nhìn thấy cảnh này đều cho rằng Lâm Tiêu lại sắp thi triển thân pháp quỷ ảnh, di chuyển tới vị trí khác, rồi đánh ra một đòn tấn công Kha Nguyên Lượng.Bọn họ mở to mắt nhìn, muốn xem lần này Lâm Tiêu di chuyển như thế nào.Sau đó,Lần này bọn họ lại thất vọng rồi.Lâm Tiêu không hề di chuyển, mãi cho tới khi kiếm khí chém lên người vẫn không hề động đậy.“Lâm Tiêu sư đệ!!! Mau tránh đi!!!” Ngô Tông Thừa chợt căng thẳng.Hắn dành niềm tin tuyệt đối cho Lâm Tiêu, cũng tuyệt đối tin tưởng thủ đoạn tấn công của Lâm Tiêu.Chỉ điểm đại một chút, đã khiến hắn đột phá cảnh giới.Người như vậy, trình độ kiếm pháp nhất định là vượt xa hắn.Đối phó với một đối thủ Luân Hải Cảnh tầng thứ nhất, đối với Lâm Tiêu cũng không phải là quá khó.Nhưng kiếm pháp có mạnh cỡ nào đi nữa, thì cũng đâu thể tay không đỡ chiêu kiếm như vậy được.“Ủa? Không tránh cơ à.” Kha Nguyên Lượng cũng kinh ngạc và nghi ngờ.Lẽ nào là không tránh được?Trình độ có vậy thôi hả?Có người kinh ngạc, có người thắc mắc.Nhưng cảnh tượng sau đó khiến bọn họ đều sững sờ.Chỉ thấy sau khi những kiếm khí đó chém lên người Lâm Tiêu, trong nháy mắt liền biến mất, không thấy tăm hơi đâu.Giống như chưa từng xuất hiện vậy.“Ơ? Kiếm khí mà ta thi triển đâu rồi?? Rõ ràng là chém trúng rồi mà, sao lại….!” Kha Nguyên Lượng trợn trừng mắt không dám tin.“Tìm gì đấy? Tiếp đi nào!” Lâm Tiêu cười.Quả nhiên là tu vi Luân Hải Cảnh tầng thứ nhất.Uy lực của kiếm khí quá tầm thường.Thậm chí còn kém hơn mấy kiếm khí tầm thường trong Phạm Thiên mộ kiếm một bậc.“Hừ!!” Kha Nguyên Lượng nghiến răng, nâng trường kiếm lên, xông tới.Hắn không tiếp tục kích phát kiếm khí.Nếu kiếm khí đã vô dụng, thế thì chém trực tiếp luôn.

Chương 102