Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…
Chương 105
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 104Bang!Âm thanh va chạm của kiếm vang lên.Kha Nguyên Lượng chém trúng rồi.Nhưng đồng tử của hắn co rút lại, vẻ mặt lộ ra sự kinh hãi.Hắn chém trúng tay của đối phương.Không! Phải nói là kiếm của hắn bị bàn tay của đối phương bắt được.Sao có thể!!!Chúng đệ tử vây xem cũng bàng hoàng ngơ ngác.Lại đỡ được rồi???Ban nãy người này lúc đấu với Chu Chính Nghiệp, cũng đỡ được một đòn cực mạnh của đối phương giống như lúc này.Bây giờ lại dùng phương thức tương tự, đỡ một kiếm của Kha sư huynh.Nhưng, nhưng đây là kiếm mà!Hắn không sợ bị kiếm chém đứt tay luôn sao?Cái thứ này là thứ có thể dùng tay mà đỡ sao?Biểu cảm của Ngô Tông Thừa ở bên cạnh cũng y hệt như Kha Nguyên Lượng, khuôn mặt toát lên sự ngu ngơ.Lâm Tiêu sư đệ không phải là kiếm tu sao?Sao thể tu của hắn còn mạnh hơn cả đám thể tu chân chính vậy?Bên kia.Sau khi Lâm Tiêu tóm được kiếm của đối phương, mấy đoạn ký ức lại ùa vào trong đầu hắn.Cảm ngộ kiếm pháp Lạc Vũ lại sâu thêm một bậc.Hắn dám dùng tay đỡ như vậy, đương nhiên không phải là ý tưởng đột ngột.Mà vì trong tám ngày tu luyện Địa Ngục ở Phạm Thiên mộ kiếm, hắn đã ‘bị động’ luyện tập qua cả trăm ngàn lần.May mà hắn đã tu luyện Cửu U Trấn Ma Ấn tới tầng thứ ba.Cho dù hắn không chủ động thi triển Trấn Ma Ấn, thì độ cứng của da thịt đã không kém gì thể tu ở cùng cảnh giới rồi.Chỉ dựa vào tu vi và linh kiếm bình thường này Kha Nguyên Lượng, muốn khiến hắn bị thương thì vẫn chưa đủ tư cách.“Tiếp theo, tới lượt ta ra tay rồi.” Lâm Tiêu khẽ cười.Hắn thực sự vươn tay ra.Sau đó túm lấy bả vai Kha Nguyên Lượng, quay người, dốc toàn lực ném đối phương xuống đất.Kha Nguyên Lượng lộ vẻ kinh hãiHắn muốn phản kháng, nhưng phát hiện không thể tránh khỏi sức lực của đối phương.Ôi đệt!!Tên này tuyệt đối là thể tu.Sớm biết hắn ta là thể tu thì hắn đúng là ngu mới lựa chọn cận chiến.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 104Bang!Âm thanh va chạm của kiếm vang lên.Kha Nguyên Lượng chém trúng rồi.Nhưng đồng tử của hắn co rút lại, vẻ mặt lộ ra sự kinh hãi.Hắn chém trúng tay của đối phương.Không! Phải nói là kiếm của hắn bị bàn tay của đối phương bắt được.Sao có thể!!!Chúng đệ tử vây xem cũng bàng hoàng ngơ ngác.Lại đỡ được rồi???Ban nãy người này lúc đấu với Chu Chính Nghiệp, cũng đỡ được một đòn cực mạnh của đối phương giống như lúc này.Bây giờ lại dùng phương thức tương tự, đỡ một kiếm của Kha sư huynh.Nhưng, nhưng đây là kiếm mà!Hắn không sợ bị kiếm chém đứt tay luôn sao?Cái thứ này là thứ có thể dùng tay mà đỡ sao?Biểu cảm của Ngô Tông Thừa ở bên cạnh cũng y hệt như Kha Nguyên Lượng, khuôn mặt toát lên sự ngu ngơ.Lâm Tiêu sư đệ không phải là kiếm tu sao?Sao thể tu của hắn còn mạnh hơn cả đám thể tu chân chính vậy?Bên kia.Sau khi Lâm Tiêu tóm được kiếm của đối phương, mấy đoạn ký ức lại ùa vào trong đầu hắn.Cảm ngộ kiếm pháp Lạc Vũ lại sâu thêm một bậc.Hắn dám dùng tay đỡ như vậy, đương nhiên không phải là ý tưởng đột ngột.Mà vì trong tám ngày tu luyện Địa Ngục ở Phạm Thiên mộ kiếm, hắn đã ‘bị động’ luyện tập qua cả trăm ngàn lần.May mà hắn đã tu luyện Cửu U Trấn Ma Ấn tới tầng thứ ba.Cho dù hắn không chủ động thi triển Trấn Ma Ấn, thì độ cứng của da thịt đã không kém gì thể tu ở cùng cảnh giới rồi.Chỉ dựa vào tu vi và linh kiếm bình thường này Kha Nguyên Lượng, muốn khiến hắn bị thương thì vẫn chưa đủ tư cách.“Tiếp theo, tới lượt ta ra tay rồi.” Lâm Tiêu khẽ cười.Hắn thực sự vươn tay ra.Sau đó túm lấy bả vai Kha Nguyên Lượng, quay người, dốc toàn lực ném đối phương xuống đất.Kha Nguyên Lượng lộ vẻ kinh hãiHắn muốn phản kháng, nhưng phát hiện không thể tránh khỏi sức lực của đối phương.Ôi đệt!!Tên này tuyệt đối là thể tu.Sớm biết hắn ta là thể tu thì hắn đúng là ngu mới lựa chọn cận chiến.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 104Bang!Âm thanh va chạm của kiếm vang lên.Kha Nguyên Lượng chém trúng rồi.Nhưng đồng tử của hắn co rút lại, vẻ mặt lộ ra sự kinh hãi.Hắn chém trúng tay của đối phương.Không! Phải nói là kiếm của hắn bị bàn tay của đối phương bắt được.Sao có thể!!!Chúng đệ tử vây xem cũng bàng hoàng ngơ ngác.Lại đỡ được rồi???Ban nãy người này lúc đấu với Chu Chính Nghiệp, cũng đỡ được một đòn cực mạnh của đối phương giống như lúc này.Bây giờ lại dùng phương thức tương tự, đỡ một kiếm của Kha sư huynh.Nhưng, nhưng đây là kiếm mà!Hắn không sợ bị kiếm chém đứt tay luôn sao?Cái thứ này là thứ có thể dùng tay mà đỡ sao?Biểu cảm của Ngô Tông Thừa ở bên cạnh cũng y hệt như Kha Nguyên Lượng, khuôn mặt toát lên sự ngu ngơ.Lâm Tiêu sư đệ không phải là kiếm tu sao?Sao thể tu của hắn còn mạnh hơn cả đám thể tu chân chính vậy?Bên kia.Sau khi Lâm Tiêu tóm được kiếm của đối phương, mấy đoạn ký ức lại ùa vào trong đầu hắn.Cảm ngộ kiếm pháp Lạc Vũ lại sâu thêm một bậc.Hắn dám dùng tay đỡ như vậy, đương nhiên không phải là ý tưởng đột ngột.Mà vì trong tám ngày tu luyện Địa Ngục ở Phạm Thiên mộ kiếm, hắn đã ‘bị động’ luyện tập qua cả trăm ngàn lần.May mà hắn đã tu luyện Cửu U Trấn Ma Ấn tới tầng thứ ba.Cho dù hắn không chủ động thi triển Trấn Ma Ấn, thì độ cứng của da thịt đã không kém gì thể tu ở cùng cảnh giới rồi.Chỉ dựa vào tu vi và linh kiếm bình thường này Kha Nguyên Lượng, muốn khiến hắn bị thương thì vẫn chưa đủ tư cách.“Tiếp theo, tới lượt ta ra tay rồi.” Lâm Tiêu khẽ cười.Hắn thực sự vươn tay ra.Sau đó túm lấy bả vai Kha Nguyên Lượng, quay người, dốc toàn lực ném đối phương xuống đất.Kha Nguyên Lượng lộ vẻ kinh hãiHắn muốn phản kháng, nhưng phát hiện không thể tránh khỏi sức lực của đối phương.Ôi đệt!!Tên này tuyệt đối là thể tu.Sớm biết hắn ta là thể tu thì hắn đúng là ngu mới lựa chọn cận chiến.