Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…
Chương 104
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 106“Lâm Tiêu sư đệ, người này là Trần Hùng đứng thứ tư trên bảng tinh anh, tu vi đạt tới Luân Hải Cảnh tầng thứ tư, là một đệ tử tu đao, hơn nữa…đã lĩnh ngộ được hình thức sơ khai của đao ý.” Ngô Tông Thừa vội vàng nói nhỏ.Đao tu?Hạng thứ tư bảng tinh anh?Lĩnh ngộ hình thức sơ khai của đao ý?Cũng là một đối thủ không tồi đấy, Lâm Tiêu nhìn Trần Hùng, trên người phát ra một tầng kiếm thế.Trần Hùng vốn dĩ coi thường Lâm Tiêu, bây giờ cảm nhận được kiếm thế, đôi mắt khẽ nheo lại.Kiếm thế ở trình độ này, chẳng trách mà ngươi ngông cuồng như vậy, chắc ngươi đã lĩnh ngộ được hình thức sơ khai của kiếm ý nhỉ.” Trần Hùng nhìn hắn với ánh mắt sáng rực.“Thế nào, ngươi muốn thử không?” Lâm Tiêu lạnh nhạt nói.“Đáng tiếc là tu vi quá thấp.” Trần Hùng tỏ vẻ chê bai.“Nhưng cũng đủ đánh bại ngươi đấy.” Lâm Tiêu chọc lại.“Ngươi!!!” Sắc mặt Trần Hùng trầm xuống.Ngô Tông Thừa: “….”Đám quần chúng hóng hớt: “….”Bọn họ bây giờ đã không thốt nên lời nữa rồi.Bọn họ vốn tưởng Lâm Tiêu là thể tu, không ngờ lại là thiên tài kiếm tu đã lĩnh ngộ hình dáng sơ khai của kiếm ý.Trời ơiiiiiiiii!Mới Tụ Linh Cảnh mà đã lĩnh ngộ kiếm ý, ngộ tính này sao mà đáng sợ vậy trời!Giờ bọn họ mới biết tại sao Lâm Tiêu lại có thể ngông cuồng đến vậy.Mà bây giờ thấy Lâm Tiêu cùng Trần Hùng hạng 4 bảng tinh anh giằng co, quần chúng hết sức kinh ngạc.Một người lĩnh ngộ kiếm ý, một người lĩnh ngộ đao ý.Trong mắt bọn họ, đây đều là những nhân vật cấp bậc thiên tài.Mà sự cách biệt cảnh giới tu vi của hai người là một cảnh giới lớn và bốn cảnh giới nhỏ.Chắc không thể nào đánh nhau đâu nhỉ.“Trần Hùng phải không, có dám đấu một trận không?” Lâm Tiêu trực tiếp đưa ra lời khiêu chiến.“Lâm Tiêu sư đệ, thứ hạng của chúng ta không đủ, không khiêu chiến được với Trần Hùng đâu.” Ngô Tông Thừa ở bên cạnh nhắc nhở.“Ta vừa khéo muốn dạy ngươi chút đạo lý, kiếm không thể quá phô trương, kiếm sắc bén quá dễ gãy. Yên tâm, ta không bắt nạt ngươi đâu, ta sẽ áp chế tu vi xuống bằng ngươi.”“Còn về vấn đề thứ tự, nếu ngươi có thể đánh bại ta, ta nhất định sẽ đi tìm trưởng lão để giải quyết.”Trần Hùng nhìn Lâm Tiêu gắt gao nói, trên người lộ ra ý chí chiến đấu.Thấy Trần Hùng đã nói vậy rồi.Những người khác cũng không cách nào phản đối.Đám đông nhường ra một khoảng trống cho hai người.“Mấy người cảm thấy ai sẽ thắng?”
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 106“Lâm Tiêu sư đệ, người này là Trần Hùng đứng thứ tư trên bảng tinh anh, tu vi đạt tới Luân Hải Cảnh tầng thứ tư, là một đệ tử tu đao, hơn nữa…đã lĩnh ngộ được hình thức sơ khai của đao ý.” Ngô Tông Thừa vội vàng nói nhỏ.Đao tu?Hạng thứ tư bảng tinh anh?Lĩnh ngộ hình thức sơ khai của đao ý?Cũng là một đối thủ không tồi đấy, Lâm Tiêu nhìn Trần Hùng, trên người phát ra một tầng kiếm thế.Trần Hùng vốn dĩ coi thường Lâm Tiêu, bây giờ cảm nhận được kiếm thế, đôi mắt khẽ nheo lại.Kiếm thế ở trình độ này, chẳng trách mà ngươi ngông cuồng như vậy, chắc ngươi đã lĩnh ngộ được hình thức sơ khai của kiếm ý nhỉ.” Trần Hùng nhìn hắn với ánh mắt sáng rực.“Thế nào, ngươi muốn thử không?” Lâm Tiêu lạnh nhạt nói.“Đáng tiếc là tu vi quá thấp.” Trần Hùng tỏ vẻ chê bai.“Nhưng cũng đủ đánh bại ngươi đấy.” Lâm Tiêu chọc lại.“Ngươi!!!” Sắc mặt Trần Hùng trầm xuống.Ngô Tông Thừa: “….”Đám quần chúng hóng hớt: “….”Bọn họ bây giờ đã không thốt nên lời nữa rồi.Bọn họ vốn tưởng Lâm Tiêu là thể tu, không ngờ lại là thiên tài kiếm tu đã lĩnh ngộ hình dáng sơ khai của kiếm ý.Trời ơiiiiiiiii!Mới Tụ Linh Cảnh mà đã lĩnh ngộ kiếm ý, ngộ tính này sao mà đáng sợ vậy trời!Giờ bọn họ mới biết tại sao Lâm Tiêu lại có thể ngông cuồng đến vậy.Mà bây giờ thấy Lâm Tiêu cùng Trần Hùng hạng 4 bảng tinh anh giằng co, quần chúng hết sức kinh ngạc.Một người lĩnh ngộ kiếm ý, một người lĩnh ngộ đao ý.Trong mắt bọn họ, đây đều là những nhân vật cấp bậc thiên tài.Mà sự cách biệt cảnh giới tu vi của hai người là một cảnh giới lớn và bốn cảnh giới nhỏ.Chắc không thể nào đánh nhau đâu nhỉ.“Trần Hùng phải không, có dám đấu một trận không?” Lâm Tiêu trực tiếp đưa ra lời khiêu chiến.“Lâm Tiêu sư đệ, thứ hạng của chúng ta không đủ, không khiêu chiến được với Trần Hùng đâu.” Ngô Tông Thừa ở bên cạnh nhắc nhở.“Ta vừa khéo muốn dạy ngươi chút đạo lý, kiếm không thể quá phô trương, kiếm sắc bén quá dễ gãy. Yên tâm, ta không bắt nạt ngươi đâu, ta sẽ áp chế tu vi xuống bằng ngươi.”“Còn về vấn đề thứ tự, nếu ngươi có thể đánh bại ta, ta nhất định sẽ đi tìm trưởng lão để giải quyết.”Trần Hùng nhìn Lâm Tiêu gắt gao nói, trên người lộ ra ý chí chiến đấu.Thấy Trần Hùng đã nói vậy rồi.Những người khác cũng không cách nào phản đối.Đám đông nhường ra một khoảng trống cho hai người.“Mấy người cảm thấy ai sẽ thắng?”
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 106“Lâm Tiêu sư đệ, người này là Trần Hùng đứng thứ tư trên bảng tinh anh, tu vi đạt tới Luân Hải Cảnh tầng thứ tư, là một đệ tử tu đao, hơn nữa…đã lĩnh ngộ được hình thức sơ khai của đao ý.” Ngô Tông Thừa vội vàng nói nhỏ.Đao tu?Hạng thứ tư bảng tinh anh?Lĩnh ngộ hình thức sơ khai của đao ý?Cũng là một đối thủ không tồi đấy, Lâm Tiêu nhìn Trần Hùng, trên người phát ra một tầng kiếm thế.Trần Hùng vốn dĩ coi thường Lâm Tiêu, bây giờ cảm nhận được kiếm thế, đôi mắt khẽ nheo lại.Kiếm thế ở trình độ này, chẳng trách mà ngươi ngông cuồng như vậy, chắc ngươi đã lĩnh ngộ được hình thức sơ khai của kiếm ý nhỉ.” Trần Hùng nhìn hắn với ánh mắt sáng rực.“Thế nào, ngươi muốn thử không?” Lâm Tiêu lạnh nhạt nói.“Đáng tiếc là tu vi quá thấp.” Trần Hùng tỏ vẻ chê bai.“Nhưng cũng đủ đánh bại ngươi đấy.” Lâm Tiêu chọc lại.“Ngươi!!!” Sắc mặt Trần Hùng trầm xuống.Ngô Tông Thừa: “….”Đám quần chúng hóng hớt: “….”Bọn họ bây giờ đã không thốt nên lời nữa rồi.Bọn họ vốn tưởng Lâm Tiêu là thể tu, không ngờ lại là thiên tài kiếm tu đã lĩnh ngộ hình dáng sơ khai của kiếm ý.Trời ơiiiiiiiii!Mới Tụ Linh Cảnh mà đã lĩnh ngộ kiếm ý, ngộ tính này sao mà đáng sợ vậy trời!Giờ bọn họ mới biết tại sao Lâm Tiêu lại có thể ngông cuồng đến vậy.Mà bây giờ thấy Lâm Tiêu cùng Trần Hùng hạng 4 bảng tinh anh giằng co, quần chúng hết sức kinh ngạc.Một người lĩnh ngộ kiếm ý, một người lĩnh ngộ đao ý.Trong mắt bọn họ, đây đều là những nhân vật cấp bậc thiên tài.Mà sự cách biệt cảnh giới tu vi của hai người là một cảnh giới lớn và bốn cảnh giới nhỏ.Chắc không thể nào đánh nhau đâu nhỉ.“Trần Hùng phải không, có dám đấu một trận không?” Lâm Tiêu trực tiếp đưa ra lời khiêu chiến.“Lâm Tiêu sư đệ, thứ hạng của chúng ta không đủ, không khiêu chiến được với Trần Hùng đâu.” Ngô Tông Thừa ở bên cạnh nhắc nhở.“Ta vừa khéo muốn dạy ngươi chút đạo lý, kiếm không thể quá phô trương, kiếm sắc bén quá dễ gãy. Yên tâm, ta không bắt nạt ngươi đâu, ta sẽ áp chế tu vi xuống bằng ngươi.”“Còn về vấn đề thứ tự, nếu ngươi có thể đánh bại ta, ta nhất định sẽ đi tìm trưởng lão để giải quyết.”Trần Hùng nhìn Lâm Tiêu gắt gao nói, trên người lộ ra ý chí chiến đấu.Thấy Trần Hùng đã nói vậy rồi.Những người khác cũng không cách nào phản đối.Đám đông nhường ra một khoảng trống cho hai người.“Mấy người cảm thấy ai sẽ thắng?”