Tác giả:

Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…

Chương 191

Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 192Chỉ trong chốc lát, nơi hắn đứng liền biến thành một sơn động cực lớn.Cách đó không xa, dung nham cuồn cuộn, sôi sục.Luồng nhiệt nóng rát táp vào mặt hắn, giống như là muốn đốt cháy hết lông tóc trên người hắn.Trận pháp, ảo cảnh?Lâm Tiêu nhanh chóng hiểu ra.Xem ra đây chính là khảo nghiệm của mộ kiếm Vô Cực.Hắn sờ hòn đá bên cạnh, cảm xúc y hệt như thật vậy.Tiếp đó, hắn lại đi tới dung nham bên cạnh, sau đó nhúng một ngón tay vào trong dung nham.Nóng!!Lâm Tiêu lập tức rút ngón tay ra.Nhưng ngón tay hoàn toàn không hề hấn gì.Không phải màng phòng ngự của hắn ngăn lại dung nham.Mà cảm giác bỏng rát mà dung nham mang lại, là đánh thẳng vào linh hồn, hoặc nói cách khác, là tác động tới tinh thần.Lại thử thêm mấy lần, Lâm Tiêu đại khái đã hiểu.Xem ra ảo cảnh nơi này sẽ không gây ra tổn thương cho thân thể, mà là tạo thành tổn thương đối với tinh thần, linh hồn.Thế thì càng kinh khủng hơn, tinh thần và linh hồn mà bị hủy diệt, cũng tương tương với người chết rồi.Thế chẳng thà chết luôn đi cho xong.Lâm Tiêu cau mày, sắc mặt hơi khó xử.Vừa rồi hắn cũng đã thử thi triển kiếm khí, kiếm ý, hoàn toàn không tạo thành tồn hại gì cho ảo cảnh.Cho nên cần phải phá trận.Nhưng hắn đối với trận pháp thì lại hoàn toàn không hiểu gì.Sớm biết vậy, lúc ở Kiếm Ma tông nên đi học một chút về trận pháp.Với ngộ tính đỉnh cao của hắn, học trận pháp tới tiểu thành chắc cũng chỉ dễ như trở bàn tay thôi.Nếu như vậy, chí ít thì cũng biết được trận pháp ở đây hóa giải như thế nào, chứ không phải lơ ngơ như bò đội nón, chả biết cái quái gì như bây giờ.Sao bây giờ?Lâm Tiêu buồn bực.Suy nghĩ hồi lâu, hắn cũng coi như nghĩ ra một cách, tuy cũng chẳng phải cách gì hay ho.Lâm Tiêu bắt đầu đi mò khắp động, gặp cái gì cũng sờ.Trông như đang tìm kiếm gì đó.Cứ mò như kẻ mù vậy hết nửa tiếng.Cuối cùng cũng mò tới một góc động, Lâm Tiêu mỉm cười.Không dễ dàng gì, cuối cùng cũng tìm thấy.Lúc sờ những nơi khác, cảm nhận của hắn đều chỉ là cảm xúc khi sờ vào đá thông thường.Mà khi sờ tới chỗ này, lại cảm nhận được một loại cảm ngộ trận pháp.

Chương 192

Chỉ trong chốc lát, nơi hắn đứng liền biến thành một sơn động cực lớn.

Cách đó không xa, dung nham cuồn cuộn, sôi sục.

Luồng nhiệt nóng rát táp vào mặt hắn, giống như là muốn đốt cháy hết lông tóc trên người hắn.

Trận pháp, ảo cảnh?

Lâm Tiêu nhanh chóng hiểu ra.

Xem ra đây chính là khảo nghiệm của mộ kiếm Vô Cực.

Hắn sờ hòn đá bên cạnh, cảm xúc y hệt như thật vậy.

Tiếp đó, hắn lại đi tới dung nham bên cạnh, sau đó nhúng một ngón tay vào trong dung nham.

Nóng!!

Lâm Tiêu lập tức rút ngón tay ra.

Nhưng ngón tay hoàn toàn không hề hấn gì.

Không phải màng phòng ngự của hắn ngăn lại dung nham.

Mà cảm giác bỏng rát mà dung nham mang lại, là đánh thẳng vào linh hồn, hoặc nói cách khác, là tác động tới tinh thần.

Lại thử thêm mấy lần, Lâm Tiêu đại khái đã hiểu.

Xem ra ảo cảnh nơi này sẽ không gây ra tổn thương cho thân thể, mà là tạo thành tổn thương đối với tinh thần, linh hồn.

Thế thì càng kinh khủng hơn, tinh thần và linh hồn mà bị hủy diệt, cũng tương tương với người chết rồi.

Thế chẳng thà chết luôn đi cho xong.

Lâm Tiêu cau mày, sắc mặt hơi khó xử.

Vừa rồi hắn cũng đã thử thi triển kiếm khí, kiếm ý, hoàn toàn không tạo thành tồn hại gì cho ảo cảnh.

Cho nên cần phải phá trận.

Nhưng hắn đối với trận pháp thì lại hoàn toàn không hiểu gì.

Sớm biết vậy, lúc ở Kiếm Ma tông nên đi học một chút về trận pháp.

Với ngộ tính đỉnh cao của hắn, học trận pháp tới tiểu thành chắc cũng chỉ dễ như trở bàn tay thôi.

Nếu như vậy, chí ít thì cũng biết được trận pháp ở đây hóa giải như thế nào, chứ không phải lơ ngơ như bò đội nón, chả biết cái quái gì như bây giờ.

Sao bây giờ?

Lâm Tiêu buồn bực.

Suy nghĩ hồi lâu, hắn cũng coi như nghĩ ra một cách, tuy cũng chẳng phải cách gì hay ho.

Lâm Tiêu bắt đầu đi mò khắp động, gặp cái gì cũng sờ.

Trông như đang tìm kiếm gì đó.

Cứ mò như kẻ mù vậy hết nửa tiếng.

Cuối cùng cũng mò tới một góc động, Lâm Tiêu mỉm cười.

Không dễ dàng gì, cuối cùng cũng tìm thấy.

Lúc sờ những nơi khác, cảm nhận của hắn đều chỉ là cảm xúc khi sờ vào đá thông thường.

Mà khi sờ tới chỗ này, lại cảm nhận được một loại cảm ngộ trận pháp.

Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 192Chỉ trong chốc lát, nơi hắn đứng liền biến thành một sơn động cực lớn.Cách đó không xa, dung nham cuồn cuộn, sôi sục.Luồng nhiệt nóng rát táp vào mặt hắn, giống như là muốn đốt cháy hết lông tóc trên người hắn.Trận pháp, ảo cảnh?Lâm Tiêu nhanh chóng hiểu ra.Xem ra đây chính là khảo nghiệm của mộ kiếm Vô Cực.Hắn sờ hòn đá bên cạnh, cảm xúc y hệt như thật vậy.Tiếp đó, hắn lại đi tới dung nham bên cạnh, sau đó nhúng một ngón tay vào trong dung nham.Nóng!!Lâm Tiêu lập tức rút ngón tay ra.Nhưng ngón tay hoàn toàn không hề hấn gì.Không phải màng phòng ngự của hắn ngăn lại dung nham.Mà cảm giác bỏng rát mà dung nham mang lại, là đánh thẳng vào linh hồn, hoặc nói cách khác, là tác động tới tinh thần.Lại thử thêm mấy lần, Lâm Tiêu đại khái đã hiểu.Xem ra ảo cảnh nơi này sẽ không gây ra tổn thương cho thân thể, mà là tạo thành tổn thương đối với tinh thần, linh hồn.Thế thì càng kinh khủng hơn, tinh thần và linh hồn mà bị hủy diệt, cũng tương tương với người chết rồi.Thế chẳng thà chết luôn đi cho xong.Lâm Tiêu cau mày, sắc mặt hơi khó xử.Vừa rồi hắn cũng đã thử thi triển kiếm khí, kiếm ý, hoàn toàn không tạo thành tồn hại gì cho ảo cảnh.Cho nên cần phải phá trận.Nhưng hắn đối với trận pháp thì lại hoàn toàn không hiểu gì.Sớm biết vậy, lúc ở Kiếm Ma tông nên đi học một chút về trận pháp.Với ngộ tính đỉnh cao của hắn, học trận pháp tới tiểu thành chắc cũng chỉ dễ như trở bàn tay thôi.Nếu như vậy, chí ít thì cũng biết được trận pháp ở đây hóa giải như thế nào, chứ không phải lơ ngơ như bò đội nón, chả biết cái quái gì như bây giờ.Sao bây giờ?Lâm Tiêu buồn bực.Suy nghĩ hồi lâu, hắn cũng coi như nghĩ ra một cách, tuy cũng chẳng phải cách gì hay ho.Lâm Tiêu bắt đầu đi mò khắp động, gặp cái gì cũng sờ.Trông như đang tìm kiếm gì đó.Cứ mò như kẻ mù vậy hết nửa tiếng.Cuối cùng cũng mò tới một góc động, Lâm Tiêu mỉm cười.Không dễ dàng gì, cuối cùng cũng tìm thấy.Lúc sờ những nơi khác, cảm nhận của hắn đều chỉ là cảm xúc khi sờ vào đá thông thường.Mà khi sờ tới chỗ này, lại cảm nhận được một loại cảm ngộ trận pháp.

Chương 191