Tác giả:

Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…

Chương 192

Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 193Đây chắc hẳn là điểm kết cấu quan trọng của huyễn trận rồi.Lâm Tiêu không nghĩ nhiều nữa, chạm tay lên vách đá, chuyên tâm cảm ngộ.Sau vài phút, Lâm Tiêu đã cảm ngộ và hiểu rõ trận pháp trên vách đá này rồi.Hắn không dừng lại, bước thẳng tới một góc khác.Lần này hắn không mò bừa nữa, mà vươn tay ấn thẳng vào một nơi trên vách đá.Cảm ngộ trận pháp, tiếp tục lĩnh ngộ.Bởi vì trận pháp liên kết với nhau làm một, nên sau khi Lâm Tiêu lĩnh ngộ được một điểm trong đó, huyễn trận này đã không còn thần bí đối với hắn nữa.Tuy rằng vẫn không có cách nào phá trận, nhưng muốn tìm mấy vị trí quan trọng thì vẫn rất nhẹ nhàng, giản đơn.Cứ như vậy.Tu vi trận pháp của Lâm Tiêu bắt đầu tăng nhanh.Một tiếng sau.Hắn thở dài một hơi.Trường kiếm trong tay.Xoẹt xoẹt xoẹt.Lâm Tiêu chém mấy luồng kiếm khí vào vài điểm.Chỉ nghe vài tiếng bang bang, huyễn trận đã bị phá vỡ triệt để.Ảo cảnh xung quanh bắt đầu tan rã, lộ ra dáng vẻ vốn có.Lâm Tiêu nhanh chóng tìm thấy một cửa động thông xuống bên dưới.Đây chắc hẳn là lối đi xuống tầng dưới.Không hề có bất cứ do dự nào, Lâm Tiêu nhảy thẳng xuống.Hắn đang gấp lắm rồi.Vì từ lúc hắn bước vào huyễn trận ở tầng này, cho tới khi phá được trận cũng vẫn chưa nhìn thấy đội ngũ của tam hoàng tử.Điều này chứng tỏ đối phương chắc chắn đã sớm có chuẩn bị.Huyễn trận căn bản không ngăn được bọn họ.Tầng hai của mộ kiếm Vô Cực rộng rãi hơn nhiều.Lâm Tiêu tiến vào tầng thứ hai, chợt nghe thấy âm thanh đánh nhau cách đó không xa truyền tới.Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng tò mò.Tiến vào mộ kiếm Vô Cực này, chẳng phải chỉ có đội ngũ của tam hoàng tử hay sao?Lẽ nào xảy ra nội chiến?Ngẫm lại cũng không đúng lắm.Lâm Tiêu vội vàng qua đó.Rất nhanh sau đó, hắn đã thấy rõ chân tướng sự việc.Không phải nội chiến, mà là một đệ tử hoàng thất Đại Ngụy Luân Hải Cảnh hậu kỳ, đang đánh nhau với bóng trắng.

Chương 193

Đây chắc hẳn là điểm kết cấu quan trọng của huyễn trận rồi.

Lâm Tiêu không nghĩ nhiều nữa, chạm tay lên vách đá, chuyên tâm cảm ngộ.

Sau vài phút, Lâm Tiêu đã cảm ngộ và hiểu rõ trận pháp trên vách đá này rồi.

Hắn không dừng lại, bước thẳng tới một góc khác.

Lần này hắn không mò bừa nữa, mà vươn tay ấn thẳng vào một nơi trên vách đá.

Cảm ngộ trận pháp, tiếp tục lĩnh ngộ.

Bởi vì trận pháp liên kết với nhau làm một, nên sau khi Lâm Tiêu lĩnh ngộ được một điểm trong đó, huyễn trận này đã không còn thần bí đối với hắn nữa.

Tuy rằng vẫn không có cách nào phá trận, nhưng muốn tìm mấy vị trí quan trọng thì vẫn rất nhẹ nhàng, giản đơn.

Cứ như vậy.

Tu vi trận pháp của Lâm Tiêu bắt đầu tăng nhanh.

Một tiếng sau.

Hắn thở dài một hơi.

Trường kiếm trong tay.

Xoẹt xoẹt xoẹt.

Lâm Tiêu chém mấy luồng kiếm khí vào vài điểm.

Chỉ nghe vài tiếng bang bang, huyễn trận đã bị phá vỡ triệt để.

Ảo cảnh xung quanh bắt đầu tan rã, lộ ra dáng vẻ vốn có.

Lâm Tiêu nhanh chóng tìm thấy một cửa động thông xuống bên dưới.

Đây chắc hẳn là lối đi xuống tầng dưới.

Không hề có bất cứ do dự nào, Lâm Tiêu nhảy thẳng xuống.

Hắn đang gấp lắm rồi.

Vì từ lúc hắn bước vào huyễn trận ở tầng này, cho tới khi phá được trận cũng vẫn chưa nhìn thấy đội ngũ của tam hoàng tử.

Điều này chứng tỏ đối phương chắc chắn đã sớm có chuẩn bị.

Huyễn trận căn bản không ngăn được bọn họ.

Tầng hai của mộ kiếm Vô Cực rộng rãi hơn nhiều.

Lâm Tiêu tiến vào tầng thứ hai, chợt nghe thấy âm thanh đánh nhau cách đó không xa truyền tới.

Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng tò mò.

Tiến vào mộ kiếm Vô Cực này, chẳng phải chỉ có đội ngũ của tam hoàng tử hay sao?

Lẽ nào xảy ra nội chiến?

Ngẫm lại cũng không đúng lắm.

Lâm Tiêu vội vàng qua đó.

Rất nhanh sau đó, hắn đã thấy rõ chân tướng sự việc.

Không phải nội chiến, mà là một đệ tử hoàng thất Đại Ngụy Luân Hải Cảnh hậu kỳ, đang đánh nhau với bóng trắng.

Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 193Đây chắc hẳn là điểm kết cấu quan trọng của huyễn trận rồi.Lâm Tiêu không nghĩ nhiều nữa, chạm tay lên vách đá, chuyên tâm cảm ngộ.Sau vài phút, Lâm Tiêu đã cảm ngộ và hiểu rõ trận pháp trên vách đá này rồi.Hắn không dừng lại, bước thẳng tới một góc khác.Lần này hắn không mò bừa nữa, mà vươn tay ấn thẳng vào một nơi trên vách đá.Cảm ngộ trận pháp, tiếp tục lĩnh ngộ.Bởi vì trận pháp liên kết với nhau làm một, nên sau khi Lâm Tiêu lĩnh ngộ được một điểm trong đó, huyễn trận này đã không còn thần bí đối với hắn nữa.Tuy rằng vẫn không có cách nào phá trận, nhưng muốn tìm mấy vị trí quan trọng thì vẫn rất nhẹ nhàng, giản đơn.Cứ như vậy.Tu vi trận pháp của Lâm Tiêu bắt đầu tăng nhanh.Một tiếng sau.Hắn thở dài một hơi.Trường kiếm trong tay.Xoẹt xoẹt xoẹt.Lâm Tiêu chém mấy luồng kiếm khí vào vài điểm.Chỉ nghe vài tiếng bang bang, huyễn trận đã bị phá vỡ triệt để.Ảo cảnh xung quanh bắt đầu tan rã, lộ ra dáng vẻ vốn có.Lâm Tiêu nhanh chóng tìm thấy một cửa động thông xuống bên dưới.Đây chắc hẳn là lối đi xuống tầng dưới.Không hề có bất cứ do dự nào, Lâm Tiêu nhảy thẳng xuống.Hắn đang gấp lắm rồi.Vì từ lúc hắn bước vào huyễn trận ở tầng này, cho tới khi phá được trận cũng vẫn chưa nhìn thấy đội ngũ của tam hoàng tử.Điều này chứng tỏ đối phương chắc chắn đã sớm có chuẩn bị.Huyễn trận căn bản không ngăn được bọn họ.Tầng hai của mộ kiếm Vô Cực rộng rãi hơn nhiều.Lâm Tiêu tiến vào tầng thứ hai, chợt nghe thấy âm thanh đánh nhau cách đó không xa truyền tới.Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng tò mò.Tiến vào mộ kiếm Vô Cực này, chẳng phải chỉ có đội ngũ của tam hoàng tử hay sao?Lẽ nào xảy ra nội chiến?Ngẫm lại cũng không đúng lắm.Lâm Tiêu vội vàng qua đó.Rất nhanh sau đó, hắn đã thấy rõ chân tướng sự việc.Không phải nội chiến, mà là một đệ tử hoàng thất Đại Ngụy Luân Hải Cảnh hậu kỳ, đang đánh nhau với bóng trắng.

Chương 192