Tác giả:

Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…

Chương 210

Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 211Nơi này vừa hay lại phù hợp.Lâm Tiêu chọn đại mấy ngôi mộ kiếm bên cạnh mình để thăm dò, cấp bậc cơ bản đều là Luân Hải Cảnh hậu kì, Luân Hải Cảnh viên mãn.Phải biết rằng nơi hắn đứng chính là ngoài rìa xa nhất.Vậy tiến vào trong thì sao??Toàn Đan Cảnh? Hay còn trên cả Toàn Đan Cảnh?Nơi này đối với hắn mà nói, tuyệt đối là bảo địa trong số các bảo địa.Truyền thừa thà không có cũng được, nơi này thì bắt buộc phải có được.Làm việc, làm việc, làm việc thôi.Lâm Tiêu bước tới một ngôi mộ gần nhất, rút thanh trường kiếm bên trên ra.Bỗng chốc.Một mảnh ký ức cực kỳ vụn vặt, một luồng kiếm khí, một loại cảm ngộ kiếm đạo bị hắn hấp thu.Nhưng đã qua quá lâu rồi, ký ức rất mơ hồ, nhưng cảm ngộ kiếm đạo vẫn rất tốt.Chỉ là không lĩnh ngộ được kiếm pháp gì.Đây đều là các động tác thông thường, Lâm Tiêu không cảm thấy có gì bất ngờ cả.Tiếp đó, hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra ‘công cụ lau kiếm chuyên dụng’.Cái thứ này, hắn lúc nào cũng mang theo bên người, vừa hay lúc này lại dùng tới.Lâm Tiêu cực kỳ thuần thục mà lau chùi thanh trường kiếm.Ngay khi hắn lau được năm giây.Xoẹt!Một luồng linh lực cực kỳ thuần khiết từ trên thân kiếm chui vào trong cơ thể hắn.Lượng linh lực còn không hề ít.Ủa?Vụ gì vậy???Còn có thể như thế nữa sao?Lau một thanh kiếm mà thôi, còn tặng kèm một đợt linh lực cho hắn nữa.Linh lực này đã tương đương với linh lực mà một viên Hồi Nguyên Đan thượng phẩm mang lại rồi.Mộ…mộ kiếm của kiếm phái Vô Cực này có chút kỳ lạ rồi đây.Lâm Tiêu kinh ngạc cảm thán một câu, rồi cắm thanh kiếm trở lại ngôi mộ, chuẩn bị lau thanh tiếp theo.Lúc này, trong hư không, âm thanh kia lại phát lên một lần nữa.“Chúc mừng ngươi, người hữu duyên, thành công lau xong một thanh kiếm. Có lẽ ngươi đã phải thử cả trăm ngàn lần mới thành công, nhưng ta tin rằng ngươi cũng hiểu rõ, chỉ khi thành tâm cảm nhận một thanh kiếm, mới có thể thu hoạch được thứ vượt mức tưởng tượng.”“Ta có thể nói cho ngươi biết, ở đây tổng cộng có mười bảy vạn tám nghìn chín trăm mười hai thanh kiếm.”“Sau khi ngươi gác mộ được trăm năm, lau xong toàn bộ kiếm, ngươi ở thế giới này mới coi như là đủ lớn mạnh.”

Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 211Nơi này vừa hay lại phù hợp.Lâm Tiêu chọn đại mấy ngôi mộ kiếm bên cạnh mình để thăm dò, cấp bậc cơ bản đều là Luân Hải Cảnh hậu kì, Luân Hải Cảnh viên mãn.Phải biết rằng nơi hắn đứng chính là ngoài rìa xa nhất.Vậy tiến vào trong thì sao??Toàn Đan Cảnh? Hay còn trên cả Toàn Đan Cảnh?Nơi này đối với hắn mà nói, tuyệt đối là bảo địa trong số các bảo địa.Truyền thừa thà không có cũng được, nơi này thì bắt buộc phải có được.Làm việc, làm việc, làm việc thôi.Lâm Tiêu bước tới một ngôi mộ gần nhất, rút thanh trường kiếm bên trên ra.Bỗng chốc.Một mảnh ký ức cực kỳ vụn vặt, một luồng kiếm khí, một loại cảm ngộ kiếm đạo bị hắn hấp thu.Nhưng đã qua quá lâu rồi, ký ức rất mơ hồ, nhưng cảm ngộ kiếm đạo vẫn rất tốt.Chỉ là không lĩnh ngộ được kiếm pháp gì.Đây đều là các động tác thông thường, Lâm Tiêu không cảm thấy có gì bất ngờ cả.Tiếp đó, hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra ‘công cụ lau kiếm chuyên dụng’.Cái thứ này, hắn lúc nào cũng mang theo bên người, vừa hay lúc này lại dùng tới.Lâm Tiêu cực kỳ thuần thục mà lau chùi thanh trường kiếm.Ngay khi hắn lau được năm giây.Xoẹt!Một luồng linh lực cực kỳ thuần khiết từ trên thân kiếm chui vào trong cơ thể hắn.Lượng linh lực còn không hề ít.Ủa?Vụ gì vậy???Còn có thể như thế nữa sao?Lau một thanh kiếm mà thôi, còn tặng kèm một đợt linh lực cho hắn nữa.Linh lực này đã tương đương với linh lực mà một viên Hồi Nguyên Đan thượng phẩm mang lại rồi.Mộ…mộ kiếm của kiếm phái Vô Cực này có chút kỳ lạ rồi đây.Lâm Tiêu kinh ngạc cảm thán một câu, rồi cắm thanh kiếm trở lại ngôi mộ, chuẩn bị lau thanh tiếp theo.Lúc này, trong hư không, âm thanh kia lại phát lên một lần nữa.“Chúc mừng ngươi, người hữu duyên, thành công lau xong một thanh kiếm. Có lẽ ngươi đã phải thử cả trăm ngàn lần mới thành công, nhưng ta tin rằng ngươi cũng hiểu rõ, chỉ khi thành tâm cảm nhận một thanh kiếm, mới có thể thu hoạch được thứ vượt mức tưởng tượng.”“Ta có thể nói cho ngươi biết, ở đây tổng cộng có mười bảy vạn tám nghìn chín trăm mười hai thanh kiếm.”“Sau khi ngươi gác mộ được trăm năm, lau xong toàn bộ kiếm, ngươi ở thế giới này mới coi như là đủ lớn mạnh.”

Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 211Nơi này vừa hay lại phù hợp.Lâm Tiêu chọn đại mấy ngôi mộ kiếm bên cạnh mình để thăm dò, cấp bậc cơ bản đều là Luân Hải Cảnh hậu kì, Luân Hải Cảnh viên mãn.Phải biết rằng nơi hắn đứng chính là ngoài rìa xa nhất.Vậy tiến vào trong thì sao??Toàn Đan Cảnh? Hay còn trên cả Toàn Đan Cảnh?Nơi này đối với hắn mà nói, tuyệt đối là bảo địa trong số các bảo địa.Truyền thừa thà không có cũng được, nơi này thì bắt buộc phải có được.Làm việc, làm việc, làm việc thôi.Lâm Tiêu bước tới một ngôi mộ gần nhất, rút thanh trường kiếm bên trên ra.Bỗng chốc.Một mảnh ký ức cực kỳ vụn vặt, một luồng kiếm khí, một loại cảm ngộ kiếm đạo bị hắn hấp thu.Nhưng đã qua quá lâu rồi, ký ức rất mơ hồ, nhưng cảm ngộ kiếm đạo vẫn rất tốt.Chỉ là không lĩnh ngộ được kiếm pháp gì.Đây đều là các động tác thông thường, Lâm Tiêu không cảm thấy có gì bất ngờ cả.Tiếp đó, hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra ‘công cụ lau kiếm chuyên dụng’.Cái thứ này, hắn lúc nào cũng mang theo bên người, vừa hay lúc này lại dùng tới.Lâm Tiêu cực kỳ thuần thục mà lau chùi thanh trường kiếm.Ngay khi hắn lau được năm giây.Xoẹt!Một luồng linh lực cực kỳ thuần khiết từ trên thân kiếm chui vào trong cơ thể hắn.Lượng linh lực còn không hề ít.Ủa?Vụ gì vậy???Còn có thể như thế nữa sao?Lau một thanh kiếm mà thôi, còn tặng kèm một đợt linh lực cho hắn nữa.Linh lực này đã tương đương với linh lực mà một viên Hồi Nguyên Đan thượng phẩm mang lại rồi.Mộ…mộ kiếm của kiếm phái Vô Cực này có chút kỳ lạ rồi đây.Lâm Tiêu kinh ngạc cảm thán một câu, rồi cắm thanh kiếm trở lại ngôi mộ, chuẩn bị lau thanh tiếp theo.Lúc này, trong hư không, âm thanh kia lại phát lên một lần nữa.“Chúc mừng ngươi, người hữu duyên, thành công lau xong một thanh kiếm. Có lẽ ngươi đã phải thử cả trăm ngàn lần mới thành công, nhưng ta tin rằng ngươi cũng hiểu rõ, chỉ khi thành tâm cảm nhận một thanh kiếm, mới có thể thu hoạch được thứ vượt mức tưởng tượng.”“Ta có thể nói cho ngươi biết, ở đây tổng cộng có mười bảy vạn tám nghìn chín trăm mười hai thanh kiếm.”“Sau khi ngươi gác mộ được trăm năm, lau xong toàn bộ kiếm, ngươi ở thế giới này mới coi như là đủ lớn mạnh.”

Chương 210