Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…
Chương 223
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 224Sau đó, một ông lão cao và gầy xuất hiện trước mặt Can Anh Túc.“Bà cô nhỏ ơi, đây đều là chuyện của nhà người ta, ngươi góp vui làm cái gì?” Ông lão cao gầy bất lực than thở.Bùm! ! !Ấn chưởng mà người hộ đạo của tam hoàng tử thi triển đã đánh trúng người ông ta.Nhưng điều đáng ngạc nhiên là, ông lão cao gầy không bị đánh bay, cũng không hét lên, ông ta không có phản ứng gì cả.Thậm chí đến cơ thể cũng không có chút chuyển động nhỏ nào.Đòn đánh vào người ông ta giống như không phải là võ công thần thông mà là một cục bông gòn.Người này, người này là ai?Có thể dễ dàng đỡ được một đòn của cường giả bán bộ Hoá Đỉnh.Chẳng lẽ ông lão cao gầy này chính là người hộ đạo của yêu nữ đó sao? !“Lộc Trường Chung?! Ngươi là Lộc Trường Chung của vương triều Đại Can, ngươi không những không chết mà còn đột phá đến Hóa Đỉnh cảnh sao???” Người hộ đạo của tam hoàng tử lui về phía sau mấy bước, trong mắt đầy vẻ kinh hãi, kêu lên.Hoá Đỉnh cảnh? !Cái gì! Ông già cao gầy này là Hóa Đỉnh Cảnh sao? !Không thể nào, bọn họ căn bản không cảm nhận được bất kỳ dao động linh lực nào trên cơ thể người này.Đây là cường giả siêu cấp của Hoá Đỉnh cảnh sao?Những người có mặt xong nghe lời này đều như chết lặng.Ông già cao gầy được gọi là Lộc Trường Chung nghi ngờ liếc nhìn người hộ đạo Đại Nguỵ đó.“Ngươi còn biết ta, ngươi là ai?” Lộc Trường Chung không xem trọng nói.“Năm đó ta và ngươi cùng xếp vào bảng Chân Long, ngươi đứng thứ ba, ta đứng thứ chín.” Người hộ đạo Đại Ngụy trầm giọng nói.“Ồ! Thứ chín à, chẳng trách không quen.” Mặt Lộc Trường Chung không biểu cảm liếc hắn một cái, sau đó quay đầu không để ý tới hắn nữa.Người hộ đạo Đại Ngụy: “…”“Bà cô nhỏ ơi, làm loạn thì cũng đã làm rồi, chơi cũng chơi rồi, chúng ta trở về Đại Can đi.” Khi Lộc Trường Chung nhìn Can Anh Túc, ánh mắt trở nên ôn tồn và bất lực.“Được thôi!” Can Anh Túc nở nụ cười và đồng ý.“Hả???” Thấy đối phương dễ dàng đồng ý như vậy, Lộc Trường Chung nhíu mày.Có gì đó không đúng. Bà cô nhỏ này đã vui vẻ như vậy từ khi nào.Quả nhiên.Can Anh Túc nhìn người hộ đạo Đại Ngụy đó, trong mắt hiện lên sát khí nồng đậm.Nàng ta nhẹ giọng nói: “Giết hắn, ta sẽ lập tức rời đi.”Người hộ đạo Đại Ngụy cảm nhận được ánh mắt của Can Anh Túc, toàn thân trở nên run rẩy.Toàn thân hắn giống như bị con rắn độc nhìn chằm chằm.“Bà cô nhỏ, dù sao đối phương cũng là người hộ đạo của hoàng thất Đại Ngụy, chuyện này. . . ” Lộc Trường Chung có chút khó xử.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 224Sau đó, một ông lão cao và gầy xuất hiện trước mặt Can Anh Túc.“Bà cô nhỏ ơi, đây đều là chuyện của nhà người ta, ngươi góp vui làm cái gì?” Ông lão cao gầy bất lực than thở.Bùm! ! !Ấn chưởng mà người hộ đạo của tam hoàng tử thi triển đã đánh trúng người ông ta.Nhưng điều đáng ngạc nhiên là, ông lão cao gầy không bị đánh bay, cũng không hét lên, ông ta không có phản ứng gì cả.Thậm chí đến cơ thể cũng không có chút chuyển động nhỏ nào.Đòn đánh vào người ông ta giống như không phải là võ công thần thông mà là một cục bông gòn.Người này, người này là ai?Có thể dễ dàng đỡ được một đòn của cường giả bán bộ Hoá Đỉnh.Chẳng lẽ ông lão cao gầy này chính là người hộ đạo của yêu nữ đó sao? !“Lộc Trường Chung?! Ngươi là Lộc Trường Chung của vương triều Đại Can, ngươi không những không chết mà còn đột phá đến Hóa Đỉnh cảnh sao???” Người hộ đạo của tam hoàng tử lui về phía sau mấy bước, trong mắt đầy vẻ kinh hãi, kêu lên.Hoá Đỉnh cảnh? !Cái gì! Ông già cao gầy này là Hóa Đỉnh Cảnh sao? !Không thể nào, bọn họ căn bản không cảm nhận được bất kỳ dao động linh lực nào trên cơ thể người này.Đây là cường giả siêu cấp của Hoá Đỉnh cảnh sao?Những người có mặt xong nghe lời này đều như chết lặng.Ông già cao gầy được gọi là Lộc Trường Chung nghi ngờ liếc nhìn người hộ đạo Đại Nguỵ đó.“Ngươi còn biết ta, ngươi là ai?” Lộc Trường Chung không xem trọng nói.“Năm đó ta và ngươi cùng xếp vào bảng Chân Long, ngươi đứng thứ ba, ta đứng thứ chín.” Người hộ đạo Đại Ngụy trầm giọng nói.“Ồ! Thứ chín à, chẳng trách không quen.” Mặt Lộc Trường Chung không biểu cảm liếc hắn một cái, sau đó quay đầu không để ý tới hắn nữa.Người hộ đạo Đại Ngụy: “…”“Bà cô nhỏ ơi, làm loạn thì cũng đã làm rồi, chơi cũng chơi rồi, chúng ta trở về Đại Can đi.” Khi Lộc Trường Chung nhìn Can Anh Túc, ánh mắt trở nên ôn tồn và bất lực.“Được thôi!” Can Anh Túc nở nụ cười và đồng ý.“Hả???” Thấy đối phương dễ dàng đồng ý như vậy, Lộc Trường Chung nhíu mày.Có gì đó không đúng. Bà cô nhỏ này đã vui vẻ như vậy từ khi nào.Quả nhiên.Can Anh Túc nhìn người hộ đạo Đại Ngụy đó, trong mắt hiện lên sát khí nồng đậm.Nàng ta nhẹ giọng nói: “Giết hắn, ta sẽ lập tức rời đi.”Người hộ đạo Đại Ngụy cảm nhận được ánh mắt của Can Anh Túc, toàn thân trở nên run rẩy.Toàn thân hắn giống như bị con rắn độc nhìn chằm chằm.“Bà cô nhỏ, dù sao đối phương cũng là người hộ đạo của hoàng thất Đại Ngụy, chuyện này. . . ” Lộc Trường Chung có chút khó xử.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 224Sau đó, một ông lão cao và gầy xuất hiện trước mặt Can Anh Túc.“Bà cô nhỏ ơi, đây đều là chuyện của nhà người ta, ngươi góp vui làm cái gì?” Ông lão cao gầy bất lực than thở.Bùm! ! !Ấn chưởng mà người hộ đạo của tam hoàng tử thi triển đã đánh trúng người ông ta.Nhưng điều đáng ngạc nhiên là, ông lão cao gầy không bị đánh bay, cũng không hét lên, ông ta không có phản ứng gì cả.Thậm chí đến cơ thể cũng không có chút chuyển động nhỏ nào.Đòn đánh vào người ông ta giống như không phải là võ công thần thông mà là một cục bông gòn.Người này, người này là ai?Có thể dễ dàng đỡ được một đòn của cường giả bán bộ Hoá Đỉnh.Chẳng lẽ ông lão cao gầy này chính là người hộ đạo của yêu nữ đó sao? !“Lộc Trường Chung?! Ngươi là Lộc Trường Chung của vương triều Đại Can, ngươi không những không chết mà còn đột phá đến Hóa Đỉnh cảnh sao???” Người hộ đạo của tam hoàng tử lui về phía sau mấy bước, trong mắt đầy vẻ kinh hãi, kêu lên.Hoá Đỉnh cảnh? !Cái gì! Ông già cao gầy này là Hóa Đỉnh Cảnh sao? !Không thể nào, bọn họ căn bản không cảm nhận được bất kỳ dao động linh lực nào trên cơ thể người này.Đây là cường giả siêu cấp của Hoá Đỉnh cảnh sao?Những người có mặt xong nghe lời này đều như chết lặng.Ông già cao gầy được gọi là Lộc Trường Chung nghi ngờ liếc nhìn người hộ đạo Đại Nguỵ đó.“Ngươi còn biết ta, ngươi là ai?” Lộc Trường Chung không xem trọng nói.“Năm đó ta và ngươi cùng xếp vào bảng Chân Long, ngươi đứng thứ ba, ta đứng thứ chín.” Người hộ đạo Đại Ngụy trầm giọng nói.“Ồ! Thứ chín à, chẳng trách không quen.” Mặt Lộc Trường Chung không biểu cảm liếc hắn một cái, sau đó quay đầu không để ý tới hắn nữa.Người hộ đạo Đại Ngụy: “…”“Bà cô nhỏ ơi, làm loạn thì cũng đã làm rồi, chơi cũng chơi rồi, chúng ta trở về Đại Can đi.” Khi Lộc Trường Chung nhìn Can Anh Túc, ánh mắt trở nên ôn tồn và bất lực.“Được thôi!” Can Anh Túc nở nụ cười và đồng ý.“Hả???” Thấy đối phương dễ dàng đồng ý như vậy, Lộc Trường Chung nhíu mày.Có gì đó không đúng. Bà cô nhỏ này đã vui vẻ như vậy từ khi nào.Quả nhiên.Can Anh Túc nhìn người hộ đạo Đại Ngụy đó, trong mắt hiện lên sát khí nồng đậm.Nàng ta nhẹ giọng nói: “Giết hắn, ta sẽ lập tức rời đi.”Người hộ đạo Đại Ngụy cảm nhận được ánh mắt của Can Anh Túc, toàn thân trở nên run rẩy.Toàn thân hắn giống như bị con rắn độc nhìn chằm chằm.“Bà cô nhỏ, dù sao đối phương cũng là người hộ đạo của hoàng thất Đại Ngụy, chuyện này. . . ” Lộc Trường Chung có chút khó xử.