Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…
Chương 476
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 477Vốn cho rằng đã kết thúc rồi, nhưng lát sau, trong đầu lại một lần nữa xuất hiện một khung cảnh khác.Khi nhìn thấy khung cảnh này, Lâm Tiêu cả người sững lại.Bởi vì….Cảnh tượng này, hắn quá quen thuộc mà.Đó là……trái đất.Đó là quê hương thật sự, là nơi mà sau khi hắn sinh ra, đã sống hai mươi năm ở nơi đó.Điều khiến Lâm Tiêu kinh ngạc nhất, vẫn chưa phải là cái này.Mà là bóng dáng quen thuộc trong khung hình kia, không phải là bản thân hắn thì là ai!Lúc này, khung cảnh thay đổi.Một luồng kim quang đem hắn từ trái đất nuốt vào, sau đó biến mất giữa hư không.Hả?Đây là…..Lâm Tiêu chau mày.Đây là cảnh tượng khi hắn xuyên không???Tại sao tháp Chân Long lại chiếu ra ký ức của chính hắn?Nhưng sau đó, chuyện khiến Lâm Tiêu kinh hãi còn chưa kết thúc.Sau khi ‘hắn’ trên trái đất biến mất, cảnh tượng vẫn chưa dừng lại.Tầm nhìn được nâng lên cao, có thể nhìn thấy toàn bộ trái đất.Lâm Tiêu bất ngờ phát hiện, ngoại trừ hắn, những nơi khác nhau trên toàn quốc, toàn thế giới, đều liên tục sáng lên các luồng kim quang cắn nuốt.Có tới hàng trăm luồng như vậy.Chỉ là, những người kia sau khi bị nuốt vào kim quang, thì phương hướng biến mất trong không trung lại không giống nhau.Và cùng với sự xuất hiện của kim quang, còn có không ít hắc quang.Những hắc quang đó xé ra một lỗ thủng trong hư không.Không ít bóng đen ở bên trong tranh đấu một lúc, sau đó tràn ra ngoài.Mắt Lâm Tiêu híp lại.Thứ, thứ này….nó gần giống thứ sinh vật ma tính ngoại vực ở thời kỳ thượng cổ, nhưng mà nhỏ và yếu hơn nhiều.Đồng thời, vô số năng lượng linh khí huyền ảo từ trong vết nứt tuôn ra, chảy xuống trái đất.Thời khắc này, thời gian bỗng trôi nhanh hơn.Trong tầm mắt của Lâm Tiêu, trái đất dường như bị ấn vào nút tua nhanh gấp trăm lần.Toàn bộ trái đất giống như được thứ gì đó chăm bón, bắt đầu khuếch trương, nở ra với tốc độ nhanh tới mức có thể nhìn rõ mồn một.Gấp đôi.Gấp năm.Gấp mười.Sau khi trái đất trải qua ba năm, kích thước của trái đất đã tăng lên gấp trăm lần, hiện tượng biến dị mới dừng lại.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 477Vốn cho rằng đã kết thúc rồi, nhưng lát sau, trong đầu lại một lần nữa xuất hiện một khung cảnh khác.Khi nhìn thấy khung cảnh này, Lâm Tiêu cả người sững lại.Bởi vì….Cảnh tượng này, hắn quá quen thuộc mà.Đó là……trái đất.Đó là quê hương thật sự, là nơi mà sau khi hắn sinh ra, đã sống hai mươi năm ở nơi đó.Điều khiến Lâm Tiêu kinh ngạc nhất, vẫn chưa phải là cái này.Mà là bóng dáng quen thuộc trong khung hình kia, không phải là bản thân hắn thì là ai!Lúc này, khung cảnh thay đổi.Một luồng kim quang đem hắn từ trái đất nuốt vào, sau đó biến mất giữa hư không.Hả?Đây là…..Lâm Tiêu chau mày.Đây là cảnh tượng khi hắn xuyên không???Tại sao tháp Chân Long lại chiếu ra ký ức của chính hắn?Nhưng sau đó, chuyện khiến Lâm Tiêu kinh hãi còn chưa kết thúc.Sau khi ‘hắn’ trên trái đất biến mất, cảnh tượng vẫn chưa dừng lại.Tầm nhìn được nâng lên cao, có thể nhìn thấy toàn bộ trái đất.Lâm Tiêu bất ngờ phát hiện, ngoại trừ hắn, những nơi khác nhau trên toàn quốc, toàn thế giới, đều liên tục sáng lên các luồng kim quang cắn nuốt.Có tới hàng trăm luồng như vậy.Chỉ là, những người kia sau khi bị nuốt vào kim quang, thì phương hướng biến mất trong không trung lại không giống nhau.Và cùng với sự xuất hiện của kim quang, còn có không ít hắc quang.Những hắc quang đó xé ra một lỗ thủng trong hư không.Không ít bóng đen ở bên trong tranh đấu một lúc, sau đó tràn ra ngoài.Mắt Lâm Tiêu híp lại.Thứ, thứ này….nó gần giống thứ sinh vật ma tính ngoại vực ở thời kỳ thượng cổ, nhưng mà nhỏ và yếu hơn nhiều.Đồng thời, vô số năng lượng linh khí huyền ảo từ trong vết nứt tuôn ra, chảy xuống trái đất.Thời khắc này, thời gian bỗng trôi nhanh hơn.Trong tầm mắt của Lâm Tiêu, trái đất dường như bị ấn vào nút tua nhanh gấp trăm lần.Toàn bộ trái đất giống như được thứ gì đó chăm bón, bắt đầu khuếch trương, nở ra với tốc độ nhanh tới mức có thể nhìn rõ mồn một.Gấp đôi.Gấp năm.Gấp mười.Sau khi trái đất trải qua ba năm, kích thước của trái đất đã tăng lên gấp trăm lần, hiện tượng biến dị mới dừng lại.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 477Vốn cho rằng đã kết thúc rồi, nhưng lát sau, trong đầu lại một lần nữa xuất hiện một khung cảnh khác.Khi nhìn thấy khung cảnh này, Lâm Tiêu cả người sững lại.Bởi vì….Cảnh tượng này, hắn quá quen thuộc mà.Đó là……trái đất.Đó là quê hương thật sự, là nơi mà sau khi hắn sinh ra, đã sống hai mươi năm ở nơi đó.Điều khiến Lâm Tiêu kinh ngạc nhất, vẫn chưa phải là cái này.Mà là bóng dáng quen thuộc trong khung hình kia, không phải là bản thân hắn thì là ai!Lúc này, khung cảnh thay đổi.Một luồng kim quang đem hắn từ trái đất nuốt vào, sau đó biến mất giữa hư không.Hả?Đây là…..Lâm Tiêu chau mày.Đây là cảnh tượng khi hắn xuyên không???Tại sao tháp Chân Long lại chiếu ra ký ức của chính hắn?Nhưng sau đó, chuyện khiến Lâm Tiêu kinh hãi còn chưa kết thúc.Sau khi ‘hắn’ trên trái đất biến mất, cảnh tượng vẫn chưa dừng lại.Tầm nhìn được nâng lên cao, có thể nhìn thấy toàn bộ trái đất.Lâm Tiêu bất ngờ phát hiện, ngoại trừ hắn, những nơi khác nhau trên toàn quốc, toàn thế giới, đều liên tục sáng lên các luồng kim quang cắn nuốt.Có tới hàng trăm luồng như vậy.Chỉ là, những người kia sau khi bị nuốt vào kim quang, thì phương hướng biến mất trong không trung lại không giống nhau.Và cùng với sự xuất hiện của kim quang, còn có không ít hắc quang.Những hắc quang đó xé ra một lỗ thủng trong hư không.Không ít bóng đen ở bên trong tranh đấu một lúc, sau đó tràn ra ngoài.Mắt Lâm Tiêu híp lại.Thứ, thứ này….nó gần giống thứ sinh vật ma tính ngoại vực ở thời kỳ thượng cổ, nhưng mà nhỏ và yếu hơn nhiều.Đồng thời, vô số năng lượng linh khí huyền ảo từ trong vết nứt tuôn ra, chảy xuống trái đất.Thời khắc này, thời gian bỗng trôi nhanh hơn.Trong tầm mắt của Lâm Tiêu, trái đất dường như bị ấn vào nút tua nhanh gấp trăm lần.Toàn bộ trái đất giống như được thứ gì đó chăm bón, bắt đầu khuếch trương, nở ra với tốc độ nhanh tới mức có thể nhìn rõ mồn một.Gấp đôi.Gấp năm.Gấp mười.Sau khi trái đất trải qua ba năm, kích thước của trái đất đã tăng lên gấp trăm lần, hiện tượng biến dị mới dừng lại.