Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…
Chương 477
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 478Trên trái đất lúc này, mọi trật tự đều bị đảo loạn. Thứ tràn ra từ trong vết nứt, không chỉ có bóng đen ma tính, còn có một vài ma vật, hung thú không biết tên.Địa vị thống trị của loài người trong nháy mắt bị sụp đổ.Vũ khí nóng ở trước mặt đám quái vật này không chịu nổi một đòn.Cho dù là vũ khí hạt nhân cũng chỉ có thể đẩy lui được đám ma vật, chứ không thể diệt trừ hoàn toàn.Điều may mắn duy nhất là, nhân loại ở trong hoàn cảnh đặc biệt này, cũng bắt đầu biến dị, xuất hiện một vài người khác thường.Nhưng nhiêu đó còn lâu mới đủ. Những vết nứt trong không gian kia ngày một lớn, không một ai biết được một giây sau sẽ có thứ gì từ trong đó chui ra.Cảnh tượng này dần dần biến mất.Soạt!Lâm Tiêu chợt mở mắt, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng.Hiện giờ hắn vẫn còn ở trong đại điện tầng thứ chín của tháp Chân Long Thiên Mệnh.Nhưng mà, Can Anh Túc và hai người khác đều không thấy đâu nữa.Lâm Tiêu nhíu chặt mày.Là mơ?Hay là thật?Hiện tại đã trôi qua bao lâu rồi?Lâm Tiêu hít thở mấy cái, dần dần bình tĩnh lại.Những cảnh tượng thời thượng cổ kia tuyệt đối là thật.Bởi vì loại cảnh tượng hùng vĩ oanh liệt kia hắn chưa từng thấy bao giờ, căn bản không thể nào dựa vào trí tưởng tượng của hắn mà có thể tạo ra được.Còn về cảnh tượng của trái đất sau đó.Nếu như cảnh tượng của thời kỳ thượng cổ là thật. Vậy thì cảnh tượng trên trái đất kia….cũng rất có khả năng là thật.Sau khi hắn biến mất, trái đất đã tiến vào giai đoạn khôi phục linh khí sao?Vậy người nhà và bạn bè của hắn hiện giờ sao rồi?Hắn tới thế giới huyền huyễn này cũng gần một năm rồi, mà trái đất bên kia đã trôi qua ba năm rồi sao???Những bóng đen ma tính kia rốt cuộc là thứ gì?Nếu như thật sự giống với ma vật ngoại vực thời thượng cổ, thế thì trái đất thật sự lâm nguy rồi.Còn có những người cũng bị nuốt vào kim quang cùng thời điểm với hắn, bọn họ đã đi đâu?Là không gian song song khác sao? Hay là dị giới khác?Vô số câu hỏi hiện ra trong đầu Lâm Tiêu.Điều này khiến sắc mặt hắn trở nên rất khó coi.Trái đất gặp nguy hiểm là điều mà hắn không muốn nhìn thấy.Nhưng mà, trong mơ hồ, hắn dường như hiểu ra được sứ mệnh trong âm thầm của hắn.Đồng thời, chính vì những cảnh tượng này, trong lòng Lâm Tiêu âm thầm tuôn ra một cảm xúc mãnh liệt.Bản thân hắn, còn có thể trở về sao?
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 478Trên trái đất lúc này, mọi trật tự đều bị đảo loạn. Thứ tràn ra từ trong vết nứt, không chỉ có bóng đen ma tính, còn có một vài ma vật, hung thú không biết tên.Địa vị thống trị của loài người trong nháy mắt bị sụp đổ.Vũ khí nóng ở trước mặt đám quái vật này không chịu nổi một đòn.Cho dù là vũ khí hạt nhân cũng chỉ có thể đẩy lui được đám ma vật, chứ không thể diệt trừ hoàn toàn.Điều may mắn duy nhất là, nhân loại ở trong hoàn cảnh đặc biệt này, cũng bắt đầu biến dị, xuất hiện một vài người khác thường.Nhưng nhiêu đó còn lâu mới đủ. Những vết nứt trong không gian kia ngày một lớn, không một ai biết được một giây sau sẽ có thứ gì từ trong đó chui ra.Cảnh tượng này dần dần biến mất.Soạt!Lâm Tiêu chợt mở mắt, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng.Hiện giờ hắn vẫn còn ở trong đại điện tầng thứ chín của tháp Chân Long Thiên Mệnh.Nhưng mà, Can Anh Túc và hai người khác đều không thấy đâu nữa.Lâm Tiêu nhíu chặt mày.Là mơ?Hay là thật?Hiện tại đã trôi qua bao lâu rồi?Lâm Tiêu hít thở mấy cái, dần dần bình tĩnh lại.Những cảnh tượng thời thượng cổ kia tuyệt đối là thật.Bởi vì loại cảnh tượng hùng vĩ oanh liệt kia hắn chưa từng thấy bao giờ, căn bản không thể nào dựa vào trí tưởng tượng của hắn mà có thể tạo ra được.Còn về cảnh tượng của trái đất sau đó.Nếu như cảnh tượng của thời kỳ thượng cổ là thật. Vậy thì cảnh tượng trên trái đất kia….cũng rất có khả năng là thật.Sau khi hắn biến mất, trái đất đã tiến vào giai đoạn khôi phục linh khí sao?Vậy người nhà và bạn bè của hắn hiện giờ sao rồi?Hắn tới thế giới huyền huyễn này cũng gần một năm rồi, mà trái đất bên kia đã trôi qua ba năm rồi sao???Những bóng đen ma tính kia rốt cuộc là thứ gì?Nếu như thật sự giống với ma vật ngoại vực thời thượng cổ, thế thì trái đất thật sự lâm nguy rồi.Còn có những người cũng bị nuốt vào kim quang cùng thời điểm với hắn, bọn họ đã đi đâu?Là không gian song song khác sao? Hay là dị giới khác?Vô số câu hỏi hiện ra trong đầu Lâm Tiêu.Điều này khiến sắc mặt hắn trở nên rất khó coi.Trái đất gặp nguy hiểm là điều mà hắn không muốn nhìn thấy.Nhưng mà, trong mơ hồ, hắn dường như hiểu ra được sứ mệnh trong âm thầm của hắn.Đồng thời, chính vì những cảnh tượng này, trong lòng Lâm Tiêu âm thầm tuôn ra một cảm xúc mãnh liệt.Bản thân hắn, còn có thể trở về sao?
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 478Trên trái đất lúc này, mọi trật tự đều bị đảo loạn. Thứ tràn ra từ trong vết nứt, không chỉ có bóng đen ma tính, còn có một vài ma vật, hung thú không biết tên.Địa vị thống trị của loài người trong nháy mắt bị sụp đổ.Vũ khí nóng ở trước mặt đám quái vật này không chịu nổi một đòn.Cho dù là vũ khí hạt nhân cũng chỉ có thể đẩy lui được đám ma vật, chứ không thể diệt trừ hoàn toàn.Điều may mắn duy nhất là, nhân loại ở trong hoàn cảnh đặc biệt này, cũng bắt đầu biến dị, xuất hiện một vài người khác thường.Nhưng nhiêu đó còn lâu mới đủ. Những vết nứt trong không gian kia ngày một lớn, không một ai biết được một giây sau sẽ có thứ gì từ trong đó chui ra.Cảnh tượng này dần dần biến mất.Soạt!Lâm Tiêu chợt mở mắt, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng.Hiện giờ hắn vẫn còn ở trong đại điện tầng thứ chín của tháp Chân Long Thiên Mệnh.Nhưng mà, Can Anh Túc và hai người khác đều không thấy đâu nữa.Lâm Tiêu nhíu chặt mày.Là mơ?Hay là thật?Hiện tại đã trôi qua bao lâu rồi?Lâm Tiêu hít thở mấy cái, dần dần bình tĩnh lại.Những cảnh tượng thời thượng cổ kia tuyệt đối là thật.Bởi vì loại cảnh tượng hùng vĩ oanh liệt kia hắn chưa từng thấy bao giờ, căn bản không thể nào dựa vào trí tưởng tượng của hắn mà có thể tạo ra được.Còn về cảnh tượng của trái đất sau đó.Nếu như cảnh tượng của thời kỳ thượng cổ là thật. Vậy thì cảnh tượng trên trái đất kia….cũng rất có khả năng là thật.Sau khi hắn biến mất, trái đất đã tiến vào giai đoạn khôi phục linh khí sao?Vậy người nhà và bạn bè của hắn hiện giờ sao rồi?Hắn tới thế giới huyền huyễn này cũng gần một năm rồi, mà trái đất bên kia đã trôi qua ba năm rồi sao???Những bóng đen ma tính kia rốt cuộc là thứ gì?Nếu như thật sự giống với ma vật ngoại vực thời thượng cổ, thế thì trái đất thật sự lâm nguy rồi.Còn có những người cũng bị nuốt vào kim quang cùng thời điểm với hắn, bọn họ đã đi đâu?Là không gian song song khác sao? Hay là dị giới khác?Vô số câu hỏi hiện ra trong đầu Lâm Tiêu.Điều này khiến sắc mặt hắn trở nên rất khó coi.Trái đất gặp nguy hiểm là điều mà hắn không muốn nhìn thấy.Nhưng mà, trong mơ hồ, hắn dường như hiểu ra được sứ mệnh trong âm thầm của hắn.Đồng thời, chính vì những cảnh tượng này, trong lòng Lâm Tiêu âm thầm tuôn ra một cảm xúc mãnh liệt.Bản thân hắn, còn có thể trở về sao?