Tác giả:

Một lão giả râu tóc bạc phơ mặc trường bào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhìn một thanh niên mặc trường sam bằng vải thô bên cạnh. “Tiếu Phàm đừng nghe nhị sư phụ của con, cái chức minh chủ Vũ Minh kia chẳng có tác dụng gì hết, chỉ là hư danh thôi, không bằng làm cốc chủ Quỷ Cốc của ta. Quỷ Cốc của ta có ba nghìn đệ tử, tùy con sai bảo!” Lúc này, một lão giả đế tóc dài xõa vai, mặc áo bào đen nói với thanh niên. “Tiểu Phàm à, sau khi xuống núi con làm sát thủ đi, đế cái tẽn Sát Thần Tu La uy chấn giới sát thủ một lần nữa!” Một người đàn ông mặc bộ đồ dính máu, sắc mặt lạnh lẽo, tỏa ra khí thế sát phạt đi tới, lạnh lùng nói VỚI thanh niên. “Đừng nghe tứ sư phụ của con nói linh tinh. Làm sát thủ gì chứ, tốn sức còn không được cảm ơn. Vị trí điện chủ điện Long Vương của ta vẫn luôn bỏ trống vì con đó, nếu con trở thành long vương mới thì có thế nắm quyền thiên hạ, say giấc bên mỹ nhân!1′ Lúc này, một lão giả tóc bạc mál đầu, thân hình mập mạp, trông như phật Di Lặc nhìn thanh niên, cười…

Chương 462: C462: Không lẽ cô yêu tôi rồi

Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)Tác giả: Nhị TiểuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpMột lão giả râu tóc bạc phơ mặc trường bào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhìn một thanh niên mặc trường sam bằng vải thô bên cạnh. “Tiếu Phàm đừng nghe nhị sư phụ của con, cái chức minh chủ Vũ Minh kia chẳng có tác dụng gì hết, chỉ là hư danh thôi, không bằng làm cốc chủ Quỷ Cốc của ta. Quỷ Cốc của ta có ba nghìn đệ tử, tùy con sai bảo!” Lúc này, một lão giả đế tóc dài xõa vai, mặc áo bào đen nói với thanh niên. “Tiểu Phàm à, sau khi xuống núi con làm sát thủ đi, đế cái tẽn Sát Thần Tu La uy chấn giới sát thủ một lần nữa!” Một người đàn ông mặc bộ đồ dính máu, sắc mặt lạnh lẽo, tỏa ra khí thế sát phạt đi tới, lạnh lùng nói VỚI thanh niên. “Đừng nghe tứ sư phụ của con nói linh tinh. Làm sát thủ gì chứ, tốn sức còn không được cảm ơn. Vị trí điện chủ điện Long Vương của ta vẫn luôn bỏ trống vì con đó, nếu con trở thành long vương mới thì có thế nắm quyền thiên hạ, say giấc bên mỹ nhân!1′ Lúc này, một lão giả tóc bạc mál đầu, thân hình mập mạp, trông như phật Di Lặc nhìn thanh niên, cười… “Cha, tên Diệp Phàm này rất mạnh!” Xích Lân nói với người đàn ông trung niên.Ông ta chính là quân chủ quân Kỳ Lân - Xích Tiêu, một trong tứ đại chiến thần của Long Quốc!“Có thể giết liên tiếp hai vị quân chỉ chỉ trong nháy mắt, quả thật là rất mạnh, hơn nữa ta nhận được tin tức, ở nước ngoài hắn ta giết chết mấy tên cường giả của thế lực nhất lưu, ngay cả người của quân đoàn Ma Vương cũng chết trong tay hắn!”“Trong thế hệ trẻ của Long Quốc, thực lực của người này sợ là chẳng có mấy người có thể so sánh!”Xích Tiêu nhấp một ngụm trà nói.Nghe cha mình nói vậy, hai mắt Xích Lân híp lại, tràn đầy ý chí chiến đấu!“Sao nào? Bị kích thích?”Xích Tiêu bật cười nhìn con trai.“Cha, con sẽ đánh bại hắn ta”Xích Lân trầm giọng nói.“Không sao, thắng bại là chuyện thường của người dùng binh, năm đó cha cũng thua bởi Tiêu Thiên Sách, bây giờ con không bằng đệ tử của ông ta cũng là chuyện dễ hiểu!”“Nhưng lần này cậu ta giết chết Dương Thiên Hổ, sợ là chọc phải phiền phức lớn rồi, cứ để xem Tiêu Thiên Sách có bảo vệ được người đệ tử này của ông ta hay không!”Xích Tiêu nói, ánh mắt ông ta lóe lên. Trong một sân nhà khác ở Đế Đô.Không biết đại trưởng lão của nội các đang xem cái gì.Lúc này, một bóng người mặc đồ đen xuất hiện phía sau đại trưởng lão.“Cậu tới đây vì Lãnh Quân?” Đại trưởng lão lên tiếng.“Lãnh quân là người của tôi, hắn chết rồi, tôi nhất định phải cho người của tổ Long một câu trả lời!”Giọng nói của người đàn ông lạnh đến thấu xương! “Sau lưng cậu ta là minh chủ Võ Minh!”Đại trưởng lão nội các nói.“Vậy thì sao?”“Long Quốc cũng không phải do ông ta định đoạt!”“Cho dù ông ta là võ thần, nhưng ông ta dám ra tay không? Nếu ra tay thì tất sẽ có người đối phó!”Người đối diện lạnh nhạt đáp.“Không diệt được người này thì quả là một mối tai họa, nhưng ngươi không được ra tay!”“Ta tự có cách, ngươi không cần quan tâm, điều mà ngươi cần làm là hoàn thành nhiệm vụ mà ta giao chol”Đại trưởng lão nội các xoay người nhìn đối phương nói.“Rõ” Người kia gật đầu, bóng người cũng biến mất!Ánh mắt đại trưởng lão lóe lên tia sáng, không biết đang suy nghĩ điều gì.Một trong những nguyên lão của thương hội Thiên Long - Nhan Hòa đàn ở trong một gian biệt thự tại Đế Đô, sau khi biết được những chuyện đã xảy ra ở chiến khu trung bộ, trên mặt ông đầy ý cười.“Quả nhiên, không hổ là...” Nhan Hòa còn chưa nói xong, một người đàn ông mặc âu phục đã bước nhanh tới: “Chủ nhân, có chuyện rồi"“Tình huống gì?”Nhan Hòa hỏi ngay lập tức.“Hứa Tài Thần đã triệu tập các thần tài, ngày mai sẽ tổ chức hội nghị!”“Nội dung hội nghị là gì thì tạm thời vẫn chưa rõ!” Người đàn ông mặc âu phục nhanh chóng nói.“Xem ra, người này đã không kiên nhẫn được nữa rồi!"“Nếu đã vậy thì không thể trách ta được!”“Đã tới lúc phải chỉnh đốn lại thương hội Thương. Long rồi!”Nhan Hòa híp mắt lạnh giọng nói, trên người ông ta tản ra hơi thở vô cùng uy áp!Chớp mắt, ngày mới đã đến!Diệp Phàm vừa thức dậy thì Đường Sở Sở đã dùng xong bữa sáng.“Sở Sở, sao em dậy sớm vậy?” Diệp Phàm nói.“Hôm nay là ngày sản phẩm mới của Đường thị được đưa ra thị trường, em phải dậy sớm đến công ty!”“Anh Tiểu Phàm, tạm biệt!”Đường Sở Sở nói rồi đứng dậy rời đi. “Nào, hôn một cái!”Diệp Phàm bước lên ôm lấy cô hôn một cái, Đường Sở Sở mang theo vẻ mặt thẹn thùng rời khỏi biệt thự!Mà vẻ mặt Diệp Phàm cũng thỏa mãn, chuẩn bị trở về phòng điều dưỡng thân thể.Tối qua hắn đã sử dụng gốc hỏa linh chỉ, nhờ có hỏa linh chỉ ngàn năm kia, vết thương trong cơ thể hắn đã hồi phục được bảy - tám phần, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình phục, hắn định điều hòa lại một lần!Nhưng hắn vừa xoay người đã thấy Huyết Cơ đứng ở phía sau.“Cô đứng đây làm gì? Dọa chết tôi rồi!” Diệp Phàm ngạc nhiên nhìn Huyết Cơ.“Anh thích cái gì ở Đường Sở Sở?”Huyết Cơ nhìn chằm chằm Diệp Phàm hỏi. “Gô hỏi cái này làm gì? Liên quan gì tới cô?” Diệp Phàm khó hiểu.“Tôi muốn xem, tôi có chỗ nào kém cô ta”Huyết Cơ nói.“Không lẽ cô yêu tôi rồi?”Diệp Phàm bật cười nhìn Huyết Cơi “Muốn tôi yêu anh, không dễ như vậy!”“Hơn nữa nếu tôi yêu anh, vậy thì ngày chết của anh sắp tới rồi!”Huyết Cơ lạnh lùng nói.

“Cha, tên Diệp Phàm này rất mạnh!” Xích Lân nói với người đàn ông trung niên.

Ông ta chính là quân chủ quân Kỳ Lân - Xích Tiêu, một trong tứ đại chiến thần của Long Quốc!

“Có thể giết liên tiếp hai vị quân chỉ chỉ trong nháy mắt, quả thật là rất mạnh, hơn nữa ta nhận được tin tức, ở nước ngoài hắn ta giết chết mấy tên cường giả của thế lực nhất lưu, ngay cả người của quân đoàn Ma Vương cũng chết trong tay hắn!”

“Trong thế hệ trẻ của Long Quốc, thực lực của người này sợ là chẳng có mấy người có thể so sánh!”

Xích Tiêu nhấp một ngụm trà nói.

Nghe cha mình nói vậy, hai mắt Xích Lân híp lại, tràn đầy ý chí chiến đấu!

“Sao nào? Bị kích thích?”

Xích Tiêu bật cười nhìn con trai.

“Cha, con sẽ đánh bại hắn ta”

Xích Lân trầm giọng nói.

“Không sao, thắng bại là chuyện thường của người dùng binh, năm đó cha cũng thua bởi Tiêu Thiên Sách, bây giờ con không bằng đệ tử của ông ta cũng là chuyện dễ hiểu!”

“Nhưng lần này cậu ta giết chết Dương Thiên Hổ, sợ là chọc phải phiền phức lớn rồi, cứ để xem Tiêu Thiên Sách có bảo vệ được người đệ tử này của ông ta hay không!”

Xích Tiêu nói, ánh mắt ông ta lóe lên. Trong một sân nhà khác ở Đế Đô.

Không biết đại trưởng lão của nội các đang xem cái gì.

Lúc này, một bóng người mặc đồ đen xuất hiện phía sau đại trưởng lão.

“Cậu tới đây vì Lãnh Quân?” Đại trưởng lão lên tiếng.

“Lãnh quân là người của tôi, hắn chết rồi, tôi nhất định phải cho người của tổ Long một câu trả lời!”

Giọng nói của người đàn ông lạnh đến thấu xương! “Sau lưng cậu ta là minh chủ Võ Minh!”

Đại trưởng lão nội các nói.

“Vậy thì sao?”

“Long Quốc cũng không phải do ông ta định đoạt!”

“Cho dù ông ta là võ thần, nhưng ông ta dám ra tay không? Nếu ra tay thì tất sẽ có người đối phó!”

Người đối diện lạnh nhạt đáp.

“Không diệt được người này thì quả là một mối tai họa, nhưng ngươi không được ra tay!”

“Ta tự có cách, ngươi không cần quan tâm, điều mà ngươi cần làm là hoàn thành nhiệm vụ mà ta giao chol”

Đại trưởng lão nội các xoay người nhìn đối phương nói.

“Rõ” Người kia gật đầu, bóng người cũng biến mất!

Ánh mắt đại trưởng lão lóe lên tia sáng, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Một trong những nguyên lão của thương hội Thiên Long - Nhan Hòa đàn ở trong một gian biệt thự tại Đế Đô, sau khi biết được những chuyện đã xảy ra ở chiến khu trung bộ, trên mặt ông đầy ý cười.

“Quả nhiên, không hổ là...” Nhan Hòa còn chưa nói xong, một người đàn ông mặc âu phục đã bước nhanh tới: “Chủ nhân, có chuyện rồi"

“Tình huống gì?”

Nhan Hòa hỏi ngay lập tức.

“Hứa Tài Thần đã triệu tập các thần tài, ngày mai sẽ tổ chức hội nghị!”

“Nội dung hội nghị là gì thì tạm thời vẫn chưa rõ!” Người đàn ông mặc âu phục nhanh chóng nói.

“Xem ra, người này đã không kiên nhẫn được nữa rồi!"

“Nếu đã vậy thì không thể trách ta được!”

“Đã tới lúc phải chỉnh đốn lại thương hội Thương. Long rồi!”

Nhan Hòa híp mắt lạnh giọng nói, trên người ông ta tản ra hơi thở vô cùng uy áp!

Chớp mắt, ngày mới đã đến!

Diệp Phàm vừa thức dậy thì Đường Sở Sở đã dùng xong bữa sáng.

“Sở Sở, sao em dậy sớm vậy?” Diệp Phàm nói.

“Hôm nay là ngày sản phẩm mới của Đường thị được đưa ra thị trường, em phải dậy sớm đến công ty!”

“Anh Tiểu Phàm, tạm biệt!”

Đường Sở Sở nói rồi đứng dậy rời đi. “Nào, hôn một cái!”

Diệp Phàm bước lên ôm lấy cô hôn một cái, Đường Sở Sở mang theo vẻ mặt thẹn thùng rời khỏi biệt thự!

Mà vẻ mặt Diệp Phàm cũng thỏa mãn, chuẩn bị trở về phòng điều dưỡng thân thể.

Tối qua hắn đã sử dụng gốc hỏa linh chỉ, nhờ có hỏa linh chỉ ngàn năm kia, vết thương trong cơ thể hắn đã hồi phục được bảy - tám phần, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình phục, hắn định điều hòa lại một lần!

Nhưng hắn vừa xoay người đã thấy Huyết Cơ đứng ở phía sau.

“Cô đứng đây làm gì? Dọa chết tôi rồi!” Diệp Phàm ngạc nhiên nhìn Huyết Cơ.

“Anh thích cái gì ở Đường Sở Sở?”

Huyết Cơ nhìn chằm chằm Diệp Phàm hỏi. “Gô hỏi cái này làm gì? Liên quan gì tới cô?” Diệp Phàm khó hiểu.

“Tôi muốn xem, tôi có chỗ nào kém cô ta”

Huyết Cơ nói.

“Không lẽ cô yêu tôi rồi?”

Diệp Phàm bật cười nhìn Huyết Cơi “Muốn tôi yêu anh, không dễ như vậy!”

“Hơn nữa nếu tôi yêu anh, vậy thì ngày chết của anh sắp tới rồi!”

Huyết Cơ lạnh lùng nói.

Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)Tác giả: Nhị TiểuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpMột lão giả râu tóc bạc phơ mặc trường bào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhìn một thanh niên mặc trường sam bằng vải thô bên cạnh. “Tiếu Phàm đừng nghe nhị sư phụ của con, cái chức minh chủ Vũ Minh kia chẳng có tác dụng gì hết, chỉ là hư danh thôi, không bằng làm cốc chủ Quỷ Cốc của ta. Quỷ Cốc của ta có ba nghìn đệ tử, tùy con sai bảo!” Lúc này, một lão giả đế tóc dài xõa vai, mặc áo bào đen nói với thanh niên. “Tiểu Phàm à, sau khi xuống núi con làm sát thủ đi, đế cái tẽn Sát Thần Tu La uy chấn giới sát thủ một lần nữa!” Một người đàn ông mặc bộ đồ dính máu, sắc mặt lạnh lẽo, tỏa ra khí thế sát phạt đi tới, lạnh lùng nói VỚI thanh niên. “Đừng nghe tứ sư phụ của con nói linh tinh. Làm sát thủ gì chứ, tốn sức còn không được cảm ơn. Vị trí điện chủ điện Long Vương của ta vẫn luôn bỏ trống vì con đó, nếu con trở thành long vương mới thì có thế nắm quyền thiên hạ, say giấc bên mỹ nhân!1′ Lúc này, một lão giả tóc bạc mál đầu, thân hình mập mạp, trông như phật Di Lặc nhìn thanh niên, cười… “Cha, tên Diệp Phàm này rất mạnh!” Xích Lân nói với người đàn ông trung niên.Ông ta chính là quân chủ quân Kỳ Lân - Xích Tiêu, một trong tứ đại chiến thần của Long Quốc!“Có thể giết liên tiếp hai vị quân chỉ chỉ trong nháy mắt, quả thật là rất mạnh, hơn nữa ta nhận được tin tức, ở nước ngoài hắn ta giết chết mấy tên cường giả của thế lực nhất lưu, ngay cả người của quân đoàn Ma Vương cũng chết trong tay hắn!”“Trong thế hệ trẻ của Long Quốc, thực lực của người này sợ là chẳng có mấy người có thể so sánh!”Xích Tiêu nhấp một ngụm trà nói.Nghe cha mình nói vậy, hai mắt Xích Lân híp lại, tràn đầy ý chí chiến đấu!“Sao nào? Bị kích thích?”Xích Tiêu bật cười nhìn con trai.“Cha, con sẽ đánh bại hắn ta”Xích Lân trầm giọng nói.“Không sao, thắng bại là chuyện thường của người dùng binh, năm đó cha cũng thua bởi Tiêu Thiên Sách, bây giờ con không bằng đệ tử của ông ta cũng là chuyện dễ hiểu!”“Nhưng lần này cậu ta giết chết Dương Thiên Hổ, sợ là chọc phải phiền phức lớn rồi, cứ để xem Tiêu Thiên Sách có bảo vệ được người đệ tử này của ông ta hay không!”Xích Tiêu nói, ánh mắt ông ta lóe lên. Trong một sân nhà khác ở Đế Đô.Không biết đại trưởng lão của nội các đang xem cái gì.Lúc này, một bóng người mặc đồ đen xuất hiện phía sau đại trưởng lão.“Cậu tới đây vì Lãnh Quân?” Đại trưởng lão lên tiếng.“Lãnh quân là người của tôi, hắn chết rồi, tôi nhất định phải cho người của tổ Long một câu trả lời!”Giọng nói của người đàn ông lạnh đến thấu xương! “Sau lưng cậu ta là minh chủ Võ Minh!”Đại trưởng lão nội các nói.“Vậy thì sao?”“Long Quốc cũng không phải do ông ta định đoạt!”“Cho dù ông ta là võ thần, nhưng ông ta dám ra tay không? Nếu ra tay thì tất sẽ có người đối phó!”Người đối diện lạnh nhạt đáp.“Không diệt được người này thì quả là một mối tai họa, nhưng ngươi không được ra tay!”“Ta tự có cách, ngươi không cần quan tâm, điều mà ngươi cần làm là hoàn thành nhiệm vụ mà ta giao chol”Đại trưởng lão nội các xoay người nhìn đối phương nói.“Rõ” Người kia gật đầu, bóng người cũng biến mất!Ánh mắt đại trưởng lão lóe lên tia sáng, không biết đang suy nghĩ điều gì.Một trong những nguyên lão của thương hội Thiên Long - Nhan Hòa đàn ở trong một gian biệt thự tại Đế Đô, sau khi biết được những chuyện đã xảy ra ở chiến khu trung bộ, trên mặt ông đầy ý cười.“Quả nhiên, không hổ là...” Nhan Hòa còn chưa nói xong, một người đàn ông mặc âu phục đã bước nhanh tới: “Chủ nhân, có chuyện rồi"“Tình huống gì?”Nhan Hòa hỏi ngay lập tức.“Hứa Tài Thần đã triệu tập các thần tài, ngày mai sẽ tổ chức hội nghị!”“Nội dung hội nghị là gì thì tạm thời vẫn chưa rõ!” Người đàn ông mặc âu phục nhanh chóng nói.“Xem ra, người này đã không kiên nhẫn được nữa rồi!"“Nếu đã vậy thì không thể trách ta được!”“Đã tới lúc phải chỉnh đốn lại thương hội Thương. Long rồi!”Nhan Hòa híp mắt lạnh giọng nói, trên người ông ta tản ra hơi thở vô cùng uy áp!Chớp mắt, ngày mới đã đến!Diệp Phàm vừa thức dậy thì Đường Sở Sở đã dùng xong bữa sáng.“Sở Sở, sao em dậy sớm vậy?” Diệp Phàm nói.“Hôm nay là ngày sản phẩm mới của Đường thị được đưa ra thị trường, em phải dậy sớm đến công ty!”“Anh Tiểu Phàm, tạm biệt!”Đường Sở Sở nói rồi đứng dậy rời đi. “Nào, hôn một cái!”Diệp Phàm bước lên ôm lấy cô hôn một cái, Đường Sở Sở mang theo vẻ mặt thẹn thùng rời khỏi biệt thự!Mà vẻ mặt Diệp Phàm cũng thỏa mãn, chuẩn bị trở về phòng điều dưỡng thân thể.Tối qua hắn đã sử dụng gốc hỏa linh chỉ, nhờ có hỏa linh chỉ ngàn năm kia, vết thương trong cơ thể hắn đã hồi phục được bảy - tám phần, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình phục, hắn định điều hòa lại một lần!Nhưng hắn vừa xoay người đã thấy Huyết Cơ đứng ở phía sau.“Cô đứng đây làm gì? Dọa chết tôi rồi!” Diệp Phàm ngạc nhiên nhìn Huyết Cơ.“Anh thích cái gì ở Đường Sở Sở?”Huyết Cơ nhìn chằm chằm Diệp Phàm hỏi. “Gô hỏi cái này làm gì? Liên quan gì tới cô?” Diệp Phàm khó hiểu.“Tôi muốn xem, tôi có chỗ nào kém cô ta”Huyết Cơ nói.“Không lẽ cô yêu tôi rồi?”Diệp Phàm bật cười nhìn Huyết Cơi “Muốn tôi yêu anh, không dễ như vậy!”“Hơn nữa nếu tôi yêu anh, vậy thì ngày chết của anh sắp tới rồi!”Huyết Cơ lạnh lùng nói.

Chương 462: C462: Không lẽ cô yêu tôi rồi