Một lão giả râu tóc bạc phơ mặc trường bào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhìn một thanh niên mặc trường sam bằng vải thô bên cạnh. “Tiếu Phàm đừng nghe nhị sư phụ của con, cái chức minh chủ Vũ Minh kia chẳng có tác dụng gì hết, chỉ là hư danh thôi, không bằng làm cốc chủ Quỷ Cốc của ta. Quỷ Cốc của ta có ba nghìn đệ tử, tùy con sai bảo!” Lúc này, một lão giả đế tóc dài xõa vai, mặc áo bào đen nói với thanh niên. “Tiểu Phàm à, sau khi xuống núi con làm sát thủ đi, đế cái tẽn Sát Thần Tu La uy chấn giới sát thủ một lần nữa!” Một người đàn ông mặc bộ đồ dính máu, sắc mặt lạnh lẽo, tỏa ra khí thế sát phạt đi tới, lạnh lùng nói VỚI thanh niên. “Đừng nghe tứ sư phụ của con nói linh tinh. Làm sát thủ gì chứ, tốn sức còn không được cảm ơn. Vị trí điện chủ điện Long Vương của ta vẫn luôn bỏ trống vì con đó, nếu con trở thành long vương mới thì có thế nắm quyền thiên hạ, say giấc bên mỹ nhân!1′ Lúc này, một lão giả tóc bạc mál đầu, thân hình mập mạp, trông như phật Di Lặc nhìn thanh niên, cười…
Chương 691: C691: Sao vậy
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)Tác giả: Nhị TiểuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpMột lão giả râu tóc bạc phơ mặc trường bào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhìn một thanh niên mặc trường sam bằng vải thô bên cạnh. “Tiếu Phàm đừng nghe nhị sư phụ của con, cái chức minh chủ Vũ Minh kia chẳng có tác dụng gì hết, chỉ là hư danh thôi, không bằng làm cốc chủ Quỷ Cốc của ta. Quỷ Cốc của ta có ba nghìn đệ tử, tùy con sai bảo!” Lúc này, một lão giả đế tóc dài xõa vai, mặc áo bào đen nói với thanh niên. “Tiểu Phàm à, sau khi xuống núi con làm sát thủ đi, đế cái tẽn Sát Thần Tu La uy chấn giới sát thủ một lần nữa!” Một người đàn ông mặc bộ đồ dính máu, sắc mặt lạnh lẽo, tỏa ra khí thế sát phạt đi tới, lạnh lùng nói VỚI thanh niên. “Đừng nghe tứ sư phụ của con nói linh tinh. Làm sát thủ gì chứ, tốn sức còn không được cảm ơn. Vị trí điện chủ điện Long Vương của ta vẫn luôn bỏ trống vì con đó, nếu con trở thành long vương mới thì có thế nắm quyền thiên hạ, say giấc bên mỹ nhân!1′ Lúc này, một lão giả tóc bạc mál đầu, thân hình mập mạp, trông như phật Di Lặc nhìn thanh niên, cười… Ngay lập tức, hàng trăm thiên kiêu có mặt đã lao về phía mười võ đài.Hầu hết mọi người đều đổ xô về phía võ đài đại diện cho vị trí số một trên Thanh Bảng!Rầm, rầm, rầm!Trong phút chốc, bọn họ bắt đầu chiến đấu, mỗi người sử dụng võ kỹ và chiến đấu bằng vũ khí của mình, rất nhiều người vì chênh lệch thực lực mà bị đánh bay ra ngoài, điên cuồng nôn ra máu!Cảnh này trông không giống một giải đấu mà giống cuộc chiến giữa mấy bọn lưu manh ngoài đường, chỉ là thực lực của những người này mạnh hơn bọn lưu manh!"Dữ dội vậy sao?"Tạ Hạo rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này."Sao vậy, sợ à?"Tạ Thiên Bá liếc nhìn Tạ Hạo."Sao phải sợi""Con đi chăm sóc bọn họ đây!"Tạ Hạo hét lên, lao thẳng ra ngoài.Thực lực của Tạ Hạo quả thực rất mạnh, anh ta nhanh chóng chiếm được võ đài số 6, đá hết tất cả những kẻ muốn chiếm võ đài này xuống đài!Nhưng Diệp Phàm vẫn chưa ra tay, bình tĩnh đứng ở nơi đó.Sau một trận giao tranh ác liệt, hơn một nửa trong số hàng trăm người tham gia đã rút lui khỏi giải đấu, nhiều người còn lại cũng bị thương.Hai mươi phút đã trôi qua, giải đấu này chỉ còn lại khoảng một trăm người tham gia, đây đều thiên chỉ kiêu tử của thế hệ trẻ toàn Long Quốc!Trong số đó, những người đến từ gia tộc và tông môn võ thuật hàng đầu đều ra tay, với thực lực của bọn họ đã nhanh chóng chiếm được một võ đài cho riêng mình!"Thiếu chủ, ngài không định tiến lên sao?"Cơ Như Yên nhìn Diệp Phàm dò hỏi."Đừng vội, nhân vật chính là người xuất hiện cuối cùng!”Diệp Phàm mỉm cười."Đông Phương Hạo Thiên, không ngờ anh lại xuất hiện ở đây, sao? Anh cũng muốn đứng đầu Thanh Bảng à?”Lúc này, chàng trai trẻ đi theo bên cạnh Đông Phương Hách bước tới, nhìn Đông Phương Hạo Thiên chế nhạo.Đông Phương Hạo Thiên liếc nhìn đối phương nói: "Đông Phương Lăng, cậu muốn gì?""Anh có gan đấu với tôi một trận không?” Đông Phương Lăng nhìn Đông Phương Hạo Thiên, trực tiếp khiêu khích.“Muốn đấu với tôi?"Đông Phương Hạo Thiên nhíu mày nhìn đối phương."Đúng vậy, tôi muốn cha tôi và người của Đông Phương Phiệt biết ai mới thiên tài số một của Đông Phương Phiệt!"Đông Phương Lăng lạnh lùng hét lên. "Được, tôi chấp nhận lời thách đấu của cậu!" Đông Phương Hạo Thiên nói thẳng.Sau đó hai người lao tới một võ đài, những người khác trên võ đài đang đánh nhau, thấy hai người bọn họ tiến lên thì muốn tấn công bọn họ.Đông Phương Lăng tung ra một chưởng khiến những người khác trên võ đài đều bay ra ngoài."Hôm nay tôi muốn cho cha tôi biết, Đông Phương Lăng này không hề thua kém gì Đông Phương Hạo Thiên!"Đông Phương Lăng nhìn Đông Phương Hạo Thiên, lạnh lùng hét lên. Nói xong hắn ta tấn công về phía đối phương. "Phiệt chủ, bọn họ..."Đông Phương Chiến nhìn hai người bọn họ đánh nhau, sắc mặt thay đổi, nhìn Đông Phương Hách.Còn Phiệt chủ của Đông Phương Phiệt chỉ lặng yên nhìn hai người chiến đấu!
Ngay lập tức, hàng trăm thiên kiêu có mặt đã lao về phía mười võ đài.
Hầu hết mọi người đều đổ xô về phía võ đài đại diện cho vị trí số một trên Thanh Bảng!
Rầm, rầm, rầm!
Trong phút chốc, bọn họ bắt đầu chiến đấu, mỗi người sử dụng võ kỹ và chiến đấu bằng vũ khí của mình, rất nhiều người vì chênh lệch thực lực mà bị đánh bay ra ngoài, điên cuồng nôn ra máu!
Cảnh này trông không giống một giải đấu mà giống cuộc chiến giữa mấy bọn lưu manh ngoài đường, chỉ là thực lực của những người này mạnh hơn bọn lưu manh!
"Dữ dội vậy sao?"
Tạ Hạo rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này.
"Sao vậy, sợ à?"
Tạ Thiên Bá liếc nhìn Tạ Hạo.
"Sao phải sợi"
"Con đi chăm sóc bọn họ đây!"
Tạ Hạo hét lên, lao thẳng ra ngoài.
Thực lực của Tạ Hạo quả thực rất mạnh, anh ta nhanh chóng chiếm được võ đài số 6, đá hết tất cả những kẻ muốn chiếm võ đài này xuống đài!
Nhưng Diệp Phàm vẫn chưa ra tay, bình tĩnh đứng ở nơi đó.
Sau một trận giao tranh ác liệt, hơn một nửa trong số hàng trăm người tham gia đã rút lui khỏi giải đấu, nhiều người còn lại cũng bị thương.
Hai mươi phút đã trôi qua, giải đấu này chỉ còn lại khoảng một trăm người tham gia, đây đều thiên chỉ kiêu tử của thế hệ trẻ toàn Long Quốc!
Trong số đó, những người đến từ gia tộc và tông môn võ thuật hàng đầu đều ra tay, với thực lực của bọn họ đã nhanh chóng chiếm được một võ đài cho riêng mình!
"Thiếu chủ, ngài không định tiến lên sao?"
Cơ Như Yên nhìn Diệp Phàm dò hỏi.
"Đừng vội, nhân vật chính là người xuất hiện cuối cùng!”
Diệp Phàm mỉm cười.
"Đông Phương Hạo Thiên, không ngờ anh lại xuất hiện ở đây, sao? Anh cũng muốn đứng đầu Thanh Bảng à?”
Lúc này, chàng trai trẻ đi theo bên cạnh Đông Phương Hách bước tới, nhìn Đông Phương Hạo Thiên chế nhạo.
Đông Phương Hạo Thiên liếc nhìn đối phương nói: "Đông Phương Lăng, cậu muốn gì?"
"Anh có gan đấu với tôi một trận không?” Đông Phương Lăng nhìn Đông Phương Hạo Thiên, trực tiếp khiêu khích.
“Muốn đấu với tôi?"
Đông Phương Hạo Thiên nhíu mày nhìn đối phương.
"Đúng vậy, tôi muốn cha tôi và người của Đông Phương Phiệt biết ai mới thiên tài số một của Đông Phương Phiệt!"
Đông Phương Lăng lạnh lùng hét lên. "Được, tôi chấp nhận lời thách đấu của cậu!" Đông Phương Hạo Thiên nói thẳng.
Sau đó hai người lao tới một võ đài, những người khác trên võ đài đang đánh nhau, thấy hai người bọn họ tiến lên thì muốn tấn công bọn họ.
Đông Phương Lăng tung ra một chưởng khiến những người khác trên võ đài đều bay ra ngoài.
"Hôm nay tôi muốn cho cha tôi biết, Đông Phương Lăng này không hề thua kém gì Đông Phương Hạo Thiên!"
Đông Phương Lăng nhìn Đông Phương Hạo Thiên, lạnh lùng hét lên. Nói xong hắn ta tấn công về phía đối phương. "Phiệt chủ, bọn họ..."
Đông Phương Chiến nhìn hai người bọn họ đánh nhau, sắc mặt thay đổi, nhìn Đông Phương Hách.
Còn Phiệt chủ của Đông Phương Phiệt chỉ lặng yên nhìn hai người chiến đấu!
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)Tác giả: Nhị TiểuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpMột lão giả râu tóc bạc phơ mặc trường bào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhìn một thanh niên mặc trường sam bằng vải thô bên cạnh. “Tiếu Phàm đừng nghe nhị sư phụ của con, cái chức minh chủ Vũ Minh kia chẳng có tác dụng gì hết, chỉ là hư danh thôi, không bằng làm cốc chủ Quỷ Cốc của ta. Quỷ Cốc của ta có ba nghìn đệ tử, tùy con sai bảo!” Lúc này, một lão giả đế tóc dài xõa vai, mặc áo bào đen nói với thanh niên. “Tiểu Phàm à, sau khi xuống núi con làm sát thủ đi, đế cái tẽn Sát Thần Tu La uy chấn giới sát thủ một lần nữa!” Một người đàn ông mặc bộ đồ dính máu, sắc mặt lạnh lẽo, tỏa ra khí thế sát phạt đi tới, lạnh lùng nói VỚI thanh niên. “Đừng nghe tứ sư phụ của con nói linh tinh. Làm sát thủ gì chứ, tốn sức còn không được cảm ơn. Vị trí điện chủ điện Long Vương của ta vẫn luôn bỏ trống vì con đó, nếu con trở thành long vương mới thì có thế nắm quyền thiên hạ, say giấc bên mỹ nhân!1′ Lúc này, một lão giả tóc bạc mál đầu, thân hình mập mạp, trông như phật Di Lặc nhìn thanh niên, cười… Ngay lập tức, hàng trăm thiên kiêu có mặt đã lao về phía mười võ đài.Hầu hết mọi người đều đổ xô về phía võ đài đại diện cho vị trí số một trên Thanh Bảng!Rầm, rầm, rầm!Trong phút chốc, bọn họ bắt đầu chiến đấu, mỗi người sử dụng võ kỹ và chiến đấu bằng vũ khí của mình, rất nhiều người vì chênh lệch thực lực mà bị đánh bay ra ngoài, điên cuồng nôn ra máu!Cảnh này trông không giống một giải đấu mà giống cuộc chiến giữa mấy bọn lưu manh ngoài đường, chỉ là thực lực của những người này mạnh hơn bọn lưu manh!"Dữ dội vậy sao?"Tạ Hạo rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này."Sao vậy, sợ à?"Tạ Thiên Bá liếc nhìn Tạ Hạo."Sao phải sợi""Con đi chăm sóc bọn họ đây!"Tạ Hạo hét lên, lao thẳng ra ngoài.Thực lực của Tạ Hạo quả thực rất mạnh, anh ta nhanh chóng chiếm được võ đài số 6, đá hết tất cả những kẻ muốn chiếm võ đài này xuống đài!Nhưng Diệp Phàm vẫn chưa ra tay, bình tĩnh đứng ở nơi đó.Sau một trận giao tranh ác liệt, hơn một nửa trong số hàng trăm người tham gia đã rút lui khỏi giải đấu, nhiều người còn lại cũng bị thương.Hai mươi phút đã trôi qua, giải đấu này chỉ còn lại khoảng một trăm người tham gia, đây đều thiên chỉ kiêu tử của thế hệ trẻ toàn Long Quốc!Trong số đó, những người đến từ gia tộc và tông môn võ thuật hàng đầu đều ra tay, với thực lực của bọn họ đã nhanh chóng chiếm được một võ đài cho riêng mình!"Thiếu chủ, ngài không định tiến lên sao?"Cơ Như Yên nhìn Diệp Phàm dò hỏi."Đừng vội, nhân vật chính là người xuất hiện cuối cùng!”Diệp Phàm mỉm cười."Đông Phương Hạo Thiên, không ngờ anh lại xuất hiện ở đây, sao? Anh cũng muốn đứng đầu Thanh Bảng à?”Lúc này, chàng trai trẻ đi theo bên cạnh Đông Phương Hách bước tới, nhìn Đông Phương Hạo Thiên chế nhạo.Đông Phương Hạo Thiên liếc nhìn đối phương nói: "Đông Phương Lăng, cậu muốn gì?""Anh có gan đấu với tôi một trận không?” Đông Phương Lăng nhìn Đông Phương Hạo Thiên, trực tiếp khiêu khích.“Muốn đấu với tôi?"Đông Phương Hạo Thiên nhíu mày nhìn đối phương."Đúng vậy, tôi muốn cha tôi và người của Đông Phương Phiệt biết ai mới thiên tài số một của Đông Phương Phiệt!"Đông Phương Lăng lạnh lùng hét lên. "Được, tôi chấp nhận lời thách đấu của cậu!" Đông Phương Hạo Thiên nói thẳng.Sau đó hai người lao tới một võ đài, những người khác trên võ đài đang đánh nhau, thấy hai người bọn họ tiến lên thì muốn tấn công bọn họ.Đông Phương Lăng tung ra một chưởng khiến những người khác trên võ đài đều bay ra ngoài."Hôm nay tôi muốn cho cha tôi biết, Đông Phương Lăng này không hề thua kém gì Đông Phương Hạo Thiên!"Đông Phương Lăng nhìn Đông Phương Hạo Thiên, lạnh lùng hét lên. Nói xong hắn ta tấn công về phía đối phương. "Phiệt chủ, bọn họ..."Đông Phương Chiến nhìn hai người bọn họ đánh nhau, sắc mặt thay đổi, nhìn Đông Phương Hách.Còn Phiệt chủ của Đông Phương Phiệt chỉ lặng yên nhìn hai người chiến đấu!