Tác giả:

Diệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế…

Chương 3910

Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Lúc này, Chiêu Võ Đạo Đế kia chậm rãi siết chặt tay phải, đương nhiên ông ta sẽ không để đối thủ của mình đột phá vào lúc này.Oanh!Khí thế của Ung Đế lại tăng vọt một lần nữa.Sắp đột phá!Mà Tam điện chủ Ác Đạo ở phía xa chợt trở nên hư ảo.Mọi người đều thấy nghi ngờ.“A!”Ung Đế chợt ngẩng đầu gào thét, những khí thế đáng sợ liên tục dâng trào từ trong cơ thể ông ta như núi lửa bùng nổ.Lúc này khí thế của ông ta đã đạt tới đỉnh cao.Rắc!Vào thời khắc mấu chốt này, Tam điện chủ kia đột nhiên biến mất như một lát khói xanh, sau đó thời không nứt ra, một cô gái mặc váy đỏ chậm rãi bước tới!Bản thể đến rồi!Lý Toại Phong không chút do dự lập tức thiêu đốt linh hồn, sau đó biến thành một tia kiếm quang bay lên cao, chém thẳng về phía Tam điện chủ!Trong mắt Tam điện chủ Ác Đạo lộ vẻ khinh thường, cô ta vung tay áo.Oanh!Một vùng kiếm quang vỡ tan, Lý Toại Phong bị đánh bay tận mấy chục vạn trượng!Vừa dừng lại, cơ thể của ông ta đã trở nên hư ảo và trong suốt.Nếu không nhờ kiếm Thanh Huyên bảo vệ linh hồn thì thần hồn của ông ta đã bị đánh tan, dù thần hồn không tan biến, nhưng lúc này ông ta đã mất hoàn toàn khả năng chiến đấu rồi.Mà Tam điện chủ Ác Đạo ở phía xa đột nhiên biến mất, sau đó một thanh trường kiếm màu đỏ như máu đâm thẳng về phía lồ ng ngực của Ung Đế, Ung Đế trợn tròn mắt, khí thế quanh người lập tức hỗn loạn.Tam điện chủ nhìn chằm chằm Ung Đế bằng ánh mắt không chút cảm xúc: “Ngươi xứng làm kẻ thù của Ác Đạo Minh ta hay sao?”Dứt lời, tay phải cầm kiếm của cô ta xoay một vòng, Ung Đế bị kiếm nâng lên, sau đó bị kiếm ghim lơ lửng trên không trung.Ung Đế chậm rãi nhắm mắt lại: “Diệp tiểu hữu… Xin lỗi, ta đã cố hết sức rồi”.Dứt lời, ông ta siết chặt tay phải, thân thể và linh hồn vốn đang cháy chợt căng lên.Muốn tự phát nổ!Thấy thế, Diệp Quân ở phía xa hoảng hốt, hắn vội hét lên: “Cha!”“Cha?”Lúc này, Thiên Võ Tân kia châm chọc: “Bây giờ gọi cha làm gì? Gọi ông nội cũng vô dụng!”Diệp Quân như đang phát điên, lại gào thét một lần nữa: “Ông nội!”Rắc!Rắc!Hai tiếng thời không nứt ra chợt vang lên.

Lúc này, Chiêu Võ Đạo Đế kia chậm rãi siết chặt tay phải, đương nhiên ông ta sẽ không để đối thủ của mình đột phá vào lúc này.

Oanh!

Khí thế của Ung Đế lại tăng vọt một lần nữa.

Sắp đột phá!

Mà Tam điện chủ Ác Đạo ở phía xa chợt trở nên hư ảo.

Mọi người đều thấy nghi ngờ.

“A!”

Ung Đế chợt ngẩng đầu gào thét, những khí thế đáng sợ liên tục dâng trào từ trong cơ thể ông ta như núi lửa bùng nổ.

Lúc này khí thế của ông ta đã đạt tới đỉnh cao.

Rắc!

Vào thời khắc mấu chốt này, Tam điện chủ kia đột nhiên biến mất như một lát khói xanh, sau đó thời không nứt ra, một cô gái mặc váy đỏ chậm rãi bước tới!

Bản thể đến rồi!

Lý Toại Phong không chút do dự lập tức thiêu đốt linh hồn, sau đó biến thành một tia kiếm quang bay lên cao, chém thẳng về phía Tam điện chủ!

Trong mắt Tam điện chủ Ác Đạo lộ vẻ khinh thường, cô ta vung tay áo.

Oanh!

Một vùng kiếm quang vỡ tan, Lý Toại Phong bị đánh bay tận mấy chục vạn trượng!

Vừa dừng lại, cơ thể của ông ta đã trở nên hư ảo và trong suốt.

Nếu không nhờ kiếm Thanh Huyên bảo vệ linh hồn thì thần hồn của ông ta đã bị đánh tan, dù thần hồn không tan biến, nhưng lúc này ông ta đã mất hoàn toàn khả năng chiến đấu rồi.

Mà Tam điện chủ Ác Đạo ở phía xa đột nhiên biến mất, sau đó một thanh trường kiếm màu đỏ như máu đâm thẳng về phía lồ ng ngực của Ung Đế, Ung Đế trợn tròn mắt, khí thế quanh người lập tức hỗn loạn.

Tam điện chủ nhìn chằm chằm Ung Đế bằng ánh mắt không chút cảm xúc: “Ngươi xứng làm kẻ thù của Ác Đạo Minh ta hay sao?”

Dứt lời, tay phải cầm kiếm của cô ta xoay một vòng, Ung Đế bị kiếm nâng lên, sau đó bị kiếm ghim lơ lửng trên không trung.

Ung Đế chậm rãi nhắm mắt lại: “Diệp tiểu hữu… Xin lỗi, ta đã cố hết sức rồi”.

Dứt lời, ông ta siết chặt tay phải, thân thể và linh hồn vốn đang cháy chợt căng lên.

Muốn tự phát nổ!

Thấy thế, Diệp Quân ở phía xa hoảng hốt, hắn vội hét lên: “Cha!”

“Cha?”

Lúc này, Thiên Võ Tân kia châm chọc: “Bây giờ gọi cha làm gì? Gọi ông nội cũng vô dụng!”

Diệp Quân như đang phát điên, lại gào thét một lần nữa: “Ông nội!”

Rắc!

Rắc!

Hai tiếng thời không nứt ra chợt vang lên.

Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Lúc này, Chiêu Võ Đạo Đế kia chậm rãi siết chặt tay phải, đương nhiên ông ta sẽ không để đối thủ của mình đột phá vào lúc này.Oanh!Khí thế của Ung Đế lại tăng vọt một lần nữa.Sắp đột phá!Mà Tam điện chủ Ác Đạo ở phía xa chợt trở nên hư ảo.Mọi người đều thấy nghi ngờ.“A!”Ung Đế chợt ngẩng đầu gào thét, những khí thế đáng sợ liên tục dâng trào từ trong cơ thể ông ta như núi lửa bùng nổ.Lúc này khí thế của ông ta đã đạt tới đỉnh cao.Rắc!Vào thời khắc mấu chốt này, Tam điện chủ kia đột nhiên biến mất như một lát khói xanh, sau đó thời không nứt ra, một cô gái mặc váy đỏ chậm rãi bước tới!Bản thể đến rồi!Lý Toại Phong không chút do dự lập tức thiêu đốt linh hồn, sau đó biến thành một tia kiếm quang bay lên cao, chém thẳng về phía Tam điện chủ!Trong mắt Tam điện chủ Ác Đạo lộ vẻ khinh thường, cô ta vung tay áo.Oanh!Một vùng kiếm quang vỡ tan, Lý Toại Phong bị đánh bay tận mấy chục vạn trượng!Vừa dừng lại, cơ thể của ông ta đã trở nên hư ảo và trong suốt.Nếu không nhờ kiếm Thanh Huyên bảo vệ linh hồn thì thần hồn của ông ta đã bị đánh tan, dù thần hồn không tan biến, nhưng lúc này ông ta đã mất hoàn toàn khả năng chiến đấu rồi.Mà Tam điện chủ Ác Đạo ở phía xa đột nhiên biến mất, sau đó một thanh trường kiếm màu đỏ như máu đâm thẳng về phía lồ ng ngực của Ung Đế, Ung Đế trợn tròn mắt, khí thế quanh người lập tức hỗn loạn.Tam điện chủ nhìn chằm chằm Ung Đế bằng ánh mắt không chút cảm xúc: “Ngươi xứng làm kẻ thù của Ác Đạo Minh ta hay sao?”Dứt lời, tay phải cầm kiếm của cô ta xoay một vòng, Ung Đế bị kiếm nâng lên, sau đó bị kiếm ghim lơ lửng trên không trung.Ung Đế chậm rãi nhắm mắt lại: “Diệp tiểu hữu… Xin lỗi, ta đã cố hết sức rồi”.Dứt lời, ông ta siết chặt tay phải, thân thể và linh hồn vốn đang cháy chợt căng lên.Muốn tự phát nổ!Thấy thế, Diệp Quân ở phía xa hoảng hốt, hắn vội hét lên: “Cha!”“Cha?”Lúc này, Thiên Võ Tân kia châm chọc: “Bây giờ gọi cha làm gì? Gọi ông nội cũng vô dụng!”Diệp Quân như đang phát điên, lại gào thét một lần nữa: “Ông nội!”Rắc!Rắc!Hai tiếng thời không nứt ra chợt vang lên.

Chương 3910