Tác giả:

Diệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế…

Chương 3937

Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Diệp Quân nghĩ một hồi, đưa cho ông ta ba quả Đạo Linh. Lý Toại Phong vội từ chối: “Ta đã có rất nhiều, sao có thể đòi hỏi thêm?”Hắn chỉ cười: “Đây là tấm lòng của ta, tiền bối nhận đi”.Lý Toại Phong chần chừ: “Vậy thì cảm ơn”.Rồi cất quả Đạo Linh vào.Rồi ôm quyền nói: “Diệp thiếu, sau này gặp lại”.Rồi ngự kiếm biến mất.Đến lượt Nho Uyên nói: “Ta sẽ đến vũ trụ Quan Huyên”.Diệp Quân ngạc nhiên: “Vũ trụ Quan Huyên?”Nho Uyên gật đầu: “Ta muốn đến đó mở một viện truyền đạo. Dù sao ta chỉ thích dạy học mà thôi”.Diệp Quân cười: “Cầu còn không được”.Thấy hắn lại lấy ra ba quả Đạo Linh, Nho Uyên lắc đầu cười: “Diệp thiếu không cần phải vậy. Chúng ta đã nhận ân huệ từ cậu rất nhiều, sao có thể vô liêm sỉ mà…”Diệp Quân chỉ nói: “Tiền bối đừng nghĩ thế. Ta cũng có tư tâm trong lòng. Ông đến thư viện Quan Huyên giáo dục ra ai thì sau này người đó là của thư viện, là kiếm của ta. Quả Đạo Linh này chỉ là vật ngoài thân, xem như bổng lộc ta gửi tiền bối vậy”.Nho Uyên nghe vậy thì do dự, sau đó nói: “Vậy thì cảm ơn”.Rồi cất quả Đạo Linh vào.Ông ta không khỏi cảm động. Vốn giữa ông ta và Diệp Quân chỉ là quan hệ đổi chác, nhưng trong thời gian vừa qua, ông ta cảm thấy đối phương là người tốt, tuy là con ông cháu cha nhưng luôn khiêm tốn không màu mè, đúng là hiếm gặp.Sở dĩ lựa chọn thư viện Quan Huyên, ngoại trừ nguyên nhân trên ra còn là vì mục tiêu của thư viện là thống nhất vũ trụ.Ông ta của trước kia sẽ cho rằng đây là nằm mơ giữa ban ngày.Nhưng sau trận chiến ở Đăng Thiên Vực, ông ta thay đổi suy nghĩ.Lưu danh muôn thuở là ước mơ của kẻ trí.Nho Uyên đi rồi, đến Thiên Khải nói: “Ta bị nhốt lâu lắm rồi, muốn đi đây đó làm màu… À không, khuây khỏa một phen, xem vũ trụ còn cảnh gì đẹp”.Diệp Quân cười: “Được”.Cũng đưa ba quả Đạo Linh sang.Thiên Khải không từ chối mà cất vào: “Ta đi dạo xong rồi sẽ trở về thư viện Quan Huyên. Ta đã hứa với cậu một trăm năm thì sẽ làm theo”.Diệp Quân gật đầu: “Được”.Thiên Khải chắp tay: “Sau này gặp lại”.Rồi biến mất.Sau đó, Diệp Quân đi tìm Nhất Niệm và Tịnh An, thấy cả hai đang nghiên cứu Thiên Khải.Nhất Niệm thấy hắn đến thì dừng tay, chạy tới nói: “Nướng dê đi”.Diệp Quân cười: “Được”.Tịnh An hỏi ngay: “Dê làm gì cơ?”Diệp Quân: “…”

Diệp Quân nghĩ một hồi, đưa cho ông ta ba quả Đạo Linh. Lý Toại Phong vội từ chối: “Ta đã có rất nhiều, sao có thể đòi hỏi thêm?”

Hắn chỉ cười: “Đây là tấm lòng của ta, tiền bối nhận đi”.

Lý Toại Phong chần chừ: “Vậy thì cảm ơn”.

Rồi cất quả Đạo Linh vào.

Rồi ôm quyền nói: “Diệp thiếu, sau này gặp lại”.

Rồi ngự kiếm biến mất.

Đến lượt Nho Uyên nói: “Ta sẽ đến vũ trụ Quan Huyên”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Vũ trụ Quan Huyên?”

Nho Uyên gật đầu: “Ta muốn đến đó mở một viện truyền đạo. Dù sao ta chỉ thích dạy học mà thôi”.

Diệp Quân cười: “Cầu còn không được”.

Thấy hắn lại lấy ra ba quả Đạo Linh, Nho Uyên lắc đầu cười: “Diệp thiếu không cần phải vậy. Chúng ta đã nhận ân huệ từ cậu rất nhiều, sao có thể vô liêm sỉ mà…”

Diệp Quân chỉ nói: “Tiền bối đừng nghĩ thế. Ta cũng có tư tâm trong lòng. Ông đến thư viện Quan Huyên giáo dục ra ai thì sau này người đó là của thư viện, là kiếm của ta. Quả Đạo Linh này chỉ là vật ngoài thân, xem như bổng lộc ta gửi tiền bối vậy”.

Nho Uyên nghe vậy thì do dự, sau đó nói: “Vậy thì cảm ơn”.

Rồi cất quả Đạo Linh vào.

Ông ta không khỏi cảm động. Vốn giữa ông ta và Diệp Quân chỉ là quan hệ đổi chác, nhưng trong thời gian vừa qua, ông ta cảm thấy đối phương là người tốt, tuy là con ông cháu cha nhưng luôn khiêm tốn không màu mè, đúng là hiếm gặp.

Sở dĩ lựa chọn thư viện Quan Huyên, ngoại trừ nguyên nhân trên ra còn là vì mục tiêu của thư viện là thống nhất vũ trụ.

Ông ta của trước kia sẽ cho rằng đây là nằm mơ giữa ban ngày.

Nhưng sau trận chiến ở Đăng Thiên Vực, ông ta thay đổi suy nghĩ.

Lưu danh muôn thuở là ước mơ của kẻ trí.

Nho Uyên đi rồi, đến Thiên Khải nói: “Ta bị nhốt lâu lắm rồi, muốn đi đây đó làm màu… À không, khuây khỏa một phen, xem vũ trụ còn cảnh gì đẹp”.

Diệp Quân cười: “Được”.

Cũng đưa ba quả Đạo Linh sang.

Thiên Khải không từ chối mà cất vào: “Ta đi dạo xong rồi sẽ trở về thư viện Quan Huyên. Ta đã hứa với cậu một trăm năm thì sẽ làm theo”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Thiên Khải chắp tay: “Sau này gặp lại”.

Rồi biến mất.

Sau đó, Diệp Quân đi tìm Nhất Niệm và Tịnh An, thấy cả hai đang nghiên cứu Thiên Khải.

Nhất Niệm thấy hắn đến thì dừng tay, chạy tới nói: “Nướng dê đi”.

Diệp Quân cười: “Được”.

Tịnh An hỏi ngay: “Dê làm gì cơ?”

Diệp Quân: “…”

Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Diệp Quân nghĩ một hồi, đưa cho ông ta ba quả Đạo Linh. Lý Toại Phong vội từ chối: “Ta đã có rất nhiều, sao có thể đòi hỏi thêm?”Hắn chỉ cười: “Đây là tấm lòng của ta, tiền bối nhận đi”.Lý Toại Phong chần chừ: “Vậy thì cảm ơn”.Rồi cất quả Đạo Linh vào.Rồi ôm quyền nói: “Diệp thiếu, sau này gặp lại”.Rồi ngự kiếm biến mất.Đến lượt Nho Uyên nói: “Ta sẽ đến vũ trụ Quan Huyên”.Diệp Quân ngạc nhiên: “Vũ trụ Quan Huyên?”Nho Uyên gật đầu: “Ta muốn đến đó mở một viện truyền đạo. Dù sao ta chỉ thích dạy học mà thôi”.Diệp Quân cười: “Cầu còn không được”.Thấy hắn lại lấy ra ba quả Đạo Linh, Nho Uyên lắc đầu cười: “Diệp thiếu không cần phải vậy. Chúng ta đã nhận ân huệ từ cậu rất nhiều, sao có thể vô liêm sỉ mà…”Diệp Quân chỉ nói: “Tiền bối đừng nghĩ thế. Ta cũng có tư tâm trong lòng. Ông đến thư viện Quan Huyên giáo dục ra ai thì sau này người đó là của thư viện, là kiếm của ta. Quả Đạo Linh này chỉ là vật ngoài thân, xem như bổng lộc ta gửi tiền bối vậy”.Nho Uyên nghe vậy thì do dự, sau đó nói: “Vậy thì cảm ơn”.Rồi cất quả Đạo Linh vào.Ông ta không khỏi cảm động. Vốn giữa ông ta và Diệp Quân chỉ là quan hệ đổi chác, nhưng trong thời gian vừa qua, ông ta cảm thấy đối phương là người tốt, tuy là con ông cháu cha nhưng luôn khiêm tốn không màu mè, đúng là hiếm gặp.Sở dĩ lựa chọn thư viện Quan Huyên, ngoại trừ nguyên nhân trên ra còn là vì mục tiêu của thư viện là thống nhất vũ trụ.Ông ta của trước kia sẽ cho rằng đây là nằm mơ giữa ban ngày.Nhưng sau trận chiến ở Đăng Thiên Vực, ông ta thay đổi suy nghĩ.Lưu danh muôn thuở là ước mơ của kẻ trí.Nho Uyên đi rồi, đến Thiên Khải nói: “Ta bị nhốt lâu lắm rồi, muốn đi đây đó làm màu… À không, khuây khỏa một phen, xem vũ trụ còn cảnh gì đẹp”.Diệp Quân cười: “Được”.Cũng đưa ba quả Đạo Linh sang.Thiên Khải không từ chối mà cất vào: “Ta đi dạo xong rồi sẽ trở về thư viện Quan Huyên. Ta đã hứa với cậu một trăm năm thì sẽ làm theo”.Diệp Quân gật đầu: “Được”.Thiên Khải chắp tay: “Sau này gặp lại”.Rồi biến mất.Sau đó, Diệp Quân đi tìm Nhất Niệm và Tịnh An, thấy cả hai đang nghiên cứu Thiên Khải.Nhất Niệm thấy hắn đến thì dừng tay, chạy tới nói: “Nướng dê đi”.Diệp Quân cười: “Được”.Tịnh An hỏi ngay: “Dê làm gì cơ?”Diệp Quân: “…”

Chương 3937