Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 3824: Ai nói không ai cần tiểu tử này?
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Vậy thì lên đây đi! Không ai cần ngươi, Thánh Minh có thể thu lưu ngươi ba tháng”, người trên bảo châu khẽ thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói.Lâm Nhất cắn răng, từ từ đứng dậy. Hắn hướng mắt về phía trưởng lão của các tông phái siêu cấp ở đằng kia, nhưng đám người này lại vội vã né tránh ánh mắt hắn.Buồn cười!Lâm Nhất liếc nhìn rồi dời mắt đi.“Ai nói không ai cần tiểu tử này? Kiếm Tông ta cần!”Ngay khi Lâm Nhất chuẩn bị thi triển bộ pháp, một âm thanh tựa như kiếm ngân vang vọng khắp trời đất.Mọi người sững sờ, rồi chợt hoảng sợ, cả bọn đều bị chấn kinh. Trưởng lão của rất nhiều tông phái siêu cấp đã không lựa chọn Lâm Nhất giật mình, lộ vẻ không dám tin. Kim Tuyệt những tưởng ba tháng sau có thể giết chết Lâm Nhất cũng đờ mặt ra, ông ta bị biến cố bất ngờ này làm bối rối, không thể tưởng tượng nổi.Việc này… Sao có thể?Kiếm Tông vậy mà đến Thiên Lộ chọn đồ đệ, lại còn tuyển trúng Lâm Nhất.Người của Thánh Minh trên bảo châu cũng lộ vẻ khiếp sợ không thôi, cả đám vội xoay người hướng về phía người vừa lên tiếng.Đế Vũ vốn từ từ khép mắt lại, chuẩn bị nghênh đón cái chết cũng mở bừng mắt ra, hai tròng mắt hắn ta suýt trừng ra ngoài. Nếu không phải thân thể đã cứng ngắc, sớm chết hơn phân nửa thì với chấn động bực này, có khi hắn ta đã bị doạ nhảy dựng lên rồi.Hắn ta đã sắp nhắm mắt, vậy mà Kiếm Tông lại đến!Kiếm Tông!Lâm Nhất đang chuẩn bị bay lên bảo châu lơ lửng giữa trời, nghe vậy, không khỏi lộ vẻ nghi hoặc. Kiếm Tông này và Kiếm Tông bị diệt tại Huyền Hoàng Giới có liên quan gì nhau không?Nếu nói có liên quan thì cũng không có gì kỳ quái. Năm đó Kiếm Tông hùng bá Nam Vực, chính là một con quái vật khổng lồ, nếu nói nó không có truyền thừa tại Côn Luân thì thật sự… rất kỳ lạ.Tuy nhiên, ba ngàn năm trước, Kiếm Tông tại Nam Vực đã bị diệt, tiền bối Kiếm Vô Danh đạt được phần lớn truyền thừa nên đã thành lập Lăng Tiêu Kiếm Các tại Đại Tần. Lại nói, hắn và Kiếm Tông cũng có nhân quả không nhỏ, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cả hai phải có liên quan.Kiếm Tông tại Huyền Hoàng Giới và Kiếm Tông ở Côn Luân cũng chưa chắc có liên quan.Lâm Nhất còn đang suy nghĩ thì một bóng người từ xa mà đến, tựa như một lưỡi kiếm sắc bén đâm thủng trời sao, nhoáng cái đã đến trước mặt mọi người.Đó là một người thanh niên ăn mặc vô cùng giản dị, thoạt nhìn thì tuổi không lớn lắm, nhưng trong mắt người này lại ánh lên nét tang thương. Hiển nhiên, niên kỷ bên ngoài cũng hắn ta cũng không phải niên kỷ chân thật.Phong Giác!Dưới bảo kính Thông Thiên, rất nhiều trưởng lão của các tông phái siêu cấp nhận ra người này, vẻ khiếp sợ trong mắt bọn họ càng thêm đậm. Cả bọn nhíu mày, lộ vẻ khó hiểu. Kiếm Tông phái người đến thì cũng thôi đi, nhưng lại phái… Phong Giác.Kiếm Tông có tên tuổi rất lớn, thời kỳ đỉnh cao, danh tiếng của môn phái này đã vang vọng khắp Côn Luân, vượt xa các tông phái siêu cấp khác tại Hoang Cổ Vực. Nó quá mức cổ xưa, trải qua năm tháng đằng đẵng, dù hiện tại đã xuống dốc nhưng tại Hoang Cổ Vực vẫn là bá chủ có uy danh hiển hách.Tuy nhiên, Kiếm Tông chưa bao giờ tham dự chọn đồ đệ tại Thiên Lộ, cũng không phải bọn họ chướng mắt nhân tài kiệt xuất ở Thiên Lộ, mà là vì có mâu thuẫn với Thánh Minh.Còn cụ thể là mâu thuẫn như thế nào thì đã không còn người biết được, thậm chí rất nhiều nhân vật chủ chốt của Kiếm Tông cũng không nắm rõ. Người ngoài càng khó tưởng tượng ra được rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra việc gì, dù sao thì Thánh Minh cũng là một thế lực trung lập, chưa từng tham gia vào các sự kiện tranh chấp lợi ích giữa các thế lực lớn.Nếu không phải bởi địa vị đặc thù như vậy, Thánh Minh cũng không cách nào chủ trì trận tranh tài giữa vạn giới mà ngay cả các thế lực siêu cấp của Côn Luân cũng phải đến chọn đồ.
“Vậy thì lên đây đi! Không ai cần ngươi, Thánh Minh có thể thu lưu ngươi ba tháng”, người trên bảo châu khẽ thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói.
Lâm Nhất cắn răng, từ từ đứng dậy. Hắn hướng mắt về phía trưởng lão của các tông phái siêu cấp ở đằng kia, nhưng đám người này lại vội vã né tránh ánh mắt hắn.
Buồn cười!
Lâm Nhất liếc nhìn rồi dời mắt đi.
“Ai nói không ai cần tiểu tử này? Kiếm Tông ta cần!”
Ngay khi Lâm Nhất chuẩn bị thi triển bộ pháp, một âm thanh tựa như kiếm ngân vang vọng khắp trời đất.
Mọi người sững sờ, rồi chợt hoảng sợ, cả bọn đều bị chấn kinh. Trưởng lão của rất nhiều tông phái siêu cấp đã không lựa chọn Lâm Nhất giật mình, lộ vẻ không dám tin. Kim Tuyệt những tưởng ba tháng sau có thể giết chết Lâm Nhất cũng đờ mặt ra, ông ta bị biến cố bất ngờ này làm bối rối, không thể tưởng tượng nổi.
Việc này… Sao có thể?
Kiếm Tông vậy mà đến Thiên Lộ chọn đồ đệ, lại còn tuyển trúng Lâm Nhất.
Người của Thánh Minh trên bảo châu cũng lộ vẻ khiếp sợ không thôi, cả đám vội xoay người hướng về phía người vừa lên tiếng.
Đế Vũ vốn từ từ khép mắt lại, chuẩn bị nghênh đón cái chết cũng mở bừng mắt ra, hai tròng mắt hắn ta suýt trừng ra ngoài. Nếu không phải thân thể đã cứng ngắc, sớm chết hơn phân nửa thì với chấn động bực này, có khi hắn ta đã bị doạ nhảy dựng lên rồi.
Hắn ta đã sắp nhắm mắt, vậy mà Kiếm Tông lại đến!
Kiếm Tông!
Lâm Nhất đang chuẩn bị bay lên bảo châu lơ lửng giữa trời, nghe vậy, không khỏi lộ vẻ nghi hoặc. Kiếm Tông này và Kiếm Tông bị diệt tại Huyền Hoàng Giới có liên quan gì nhau không?
Nếu nói có liên quan thì cũng không có gì kỳ quái. Năm đó Kiếm Tông hùng bá Nam Vực, chính là một con quái vật khổng lồ, nếu nói nó không có truyền thừa tại Côn Luân thì thật sự… rất kỳ lạ.
Tuy nhiên, ba ngàn năm trước, Kiếm Tông tại Nam Vực đã bị diệt, tiền bối Kiếm Vô Danh đạt được phần lớn truyền thừa nên đã thành lập Lăng Tiêu Kiếm Các tại Đại Tần. Lại nói, hắn và Kiếm Tông cũng có nhân quả không nhỏ, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cả hai phải có liên quan.
Kiếm Tông tại Huyền Hoàng Giới và Kiếm Tông ở Côn Luân cũng chưa chắc có liên quan.
Lâm Nhất còn đang suy nghĩ thì một bóng người từ xa mà đến, tựa như một lưỡi kiếm sắc bén đâm thủng trời sao, nhoáng cái đã đến trước mặt mọi người.
Đó là một người thanh niên ăn mặc vô cùng giản dị, thoạt nhìn thì tuổi không lớn lắm, nhưng trong mắt người này lại ánh lên nét tang thương. Hiển nhiên, niên kỷ bên ngoài cũng hắn ta cũng không phải niên kỷ chân thật.
Phong Giác!
Dưới bảo kính Thông Thiên, rất nhiều trưởng lão của các tông phái siêu cấp nhận ra người này, vẻ khiếp sợ trong mắt bọn họ càng thêm đậm. Cả bọn nhíu mày, lộ vẻ khó hiểu. Kiếm Tông phái người đến thì cũng thôi đi, nhưng lại phái… Phong Giác.
Kiếm Tông có tên tuổi rất lớn, thời kỳ đỉnh cao, danh tiếng của môn phái này đã vang vọng khắp Côn Luân, vượt xa các tông phái siêu cấp khác tại Hoang Cổ Vực. Nó quá mức cổ xưa, trải qua năm tháng đằng đẵng, dù hiện tại đã xuống dốc nhưng tại Hoang Cổ Vực vẫn là bá chủ có uy danh hiển hách.
Tuy nhiên, Kiếm Tông chưa bao giờ tham dự chọn đồ đệ tại Thiên Lộ, cũng không phải bọn họ chướng mắt nhân tài kiệt xuất ở Thiên Lộ, mà là vì có mâu thuẫn với Thánh Minh.
Còn cụ thể là mâu thuẫn như thế nào thì đã không còn người biết được, thậm chí rất nhiều nhân vật chủ chốt của Kiếm Tông cũng không nắm rõ. Người ngoài càng khó tưởng tượng ra được rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra việc gì, dù sao thì Thánh Minh cũng là một thế lực trung lập, chưa từng tham gia vào các sự kiện tranh chấp lợi ích giữa các thế lực lớn.
Nếu không phải bởi địa vị đặc thù như vậy, Thánh Minh cũng không cách nào chủ trì trận tranh tài giữa vạn giới mà ngay cả các thế lực siêu cấp của Côn Luân cũng phải đến chọn đồ.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Vậy thì lên đây đi! Không ai cần ngươi, Thánh Minh có thể thu lưu ngươi ba tháng”, người trên bảo châu khẽ thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói.Lâm Nhất cắn răng, từ từ đứng dậy. Hắn hướng mắt về phía trưởng lão của các tông phái siêu cấp ở đằng kia, nhưng đám người này lại vội vã né tránh ánh mắt hắn.Buồn cười!Lâm Nhất liếc nhìn rồi dời mắt đi.“Ai nói không ai cần tiểu tử này? Kiếm Tông ta cần!”Ngay khi Lâm Nhất chuẩn bị thi triển bộ pháp, một âm thanh tựa như kiếm ngân vang vọng khắp trời đất.Mọi người sững sờ, rồi chợt hoảng sợ, cả bọn đều bị chấn kinh. Trưởng lão của rất nhiều tông phái siêu cấp đã không lựa chọn Lâm Nhất giật mình, lộ vẻ không dám tin. Kim Tuyệt những tưởng ba tháng sau có thể giết chết Lâm Nhất cũng đờ mặt ra, ông ta bị biến cố bất ngờ này làm bối rối, không thể tưởng tượng nổi.Việc này… Sao có thể?Kiếm Tông vậy mà đến Thiên Lộ chọn đồ đệ, lại còn tuyển trúng Lâm Nhất.Người của Thánh Minh trên bảo châu cũng lộ vẻ khiếp sợ không thôi, cả đám vội xoay người hướng về phía người vừa lên tiếng.Đế Vũ vốn từ từ khép mắt lại, chuẩn bị nghênh đón cái chết cũng mở bừng mắt ra, hai tròng mắt hắn ta suýt trừng ra ngoài. Nếu không phải thân thể đã cứng ngắc, sớm chết hơn phân nửa thì với chấn động bực này, có khi hắn ta đã bị doạ nhảy dựng lên rồi.Hắn ta đã sắp nhắm mắt, vậy mà Kiếm Tông lại đến!Kiếm Tông!Lâm Nhất đang chuẩn bị bay lên bảo châu lơ lửng giữa trời, nghe vậy, không khỏi lộ vẻ nghi hoặc. Kiếm Tông này và Kiếm Tông bị diệt tại Huyền Hoàng Giới có liên quan gì nhau không?Nếu nói có liên quan thì cũng không có gì kỳ quái. Năm đó Kiếm Tông hùng bá Nam Vực, chính là một con quái vật khổng lồ, nếu nói nó không có truyền thừa tại Côn Luân thì thật sự… rất kỳ lạ.Tuy nhiên, ba ngàn năm trước, Kiếm Tông tại Nam Vực đã bị diệt, tiền bối Kiếm Vô Danh đạt được phần lớn truyền thừa nên đã thành lập Lăng Tiêu Kiếm Các tại Đại Tần. Lại nói, hắn và Kiếm Tông cũng có nhân quả không nhỏ, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cả hai phải có liên quan.Kiếm Tông tại Huyền Hoàng Giới và Kiếm Tông ở Côn Luân cũng chưa chắc có liên quan.Lâm Nhất còn đang suy nghĩ thì một bóng người từ xa mà đến, tựa như một lưỡi kiếm sắc bén đâm thủng trời sao, nhoáng cái đã đến trước mặt mọi người.Đó là một người thanh niên ăn mặc vô cùng giản dị, thoạt nhìn thì tuổi không lớn lắm, nhưng trong mắt người này lại ánh lên nét tang thương. Hiển nhiên, niên kỷ bên ngoài cũng hắn ta cũng không phải niên kỷ chân thật.Phong Giác!Dưới bảo kính Thông Thiên, rất nhiều trưởng lão của các tông phái siêu cấp nhận ra người này, vẻ khiếp sợ trong mắt bọn họ càng thêm đậm. Cả bọn nhíu mày, lộ vẻ khó hiểu. Kiếm Tông phái người đến thì cũng thôi đi, nhưng lại phái… Phong Giác.Kiếm Tông có tên tuổi rất lớn, thời kỳ đỉnh cao, danh tiếng của môn phái này đã vang vọng khắp Côn Luân, vượt xa các tông phái siêu cấp khác tại Hoang Cổ Vực. Nó quá mức cổ xưa, trải qua năm tháng đằng đẵng, dù hiện tại đã xuống dốc nhưng tại Hoang Cổ Vực vẫn là bá chủ có uy danh hiển hách.Tuy nhiên, Kiếm Tông chưa bao giờ tham dự chọn đồ đệ tại Thiên Lộ, cũng không phải bọn họ chướng mắt nhân tài kiệt xuất ở Thiên Lộ, mà là vì có mâu thuẫn với Thánh Minh.Còn cụ thể là mâu thuẫn như thế nào thì đã không còn người biết được, thậm chí rất nhiều nhân vật chủ chốt của Kiếm Tông cũng không nắm rõ. Người ngoài càng khó tưởng tượng ra được rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra việc gì, dù sao thì Thánh Minh cũng là một thế lực trung lập, chưa từng tham gia vào các sự kiện tranh chấp lợi ích giữa các thế lực lớn.Nếu không phải bởi địa vị đặc thù như vậy, Thánh Minh cũng không cách nào chủ trì trận tranh tài giữa vạn giới mà ngay cả các thế lực siêu cấp của Côn Luân cũng phải đến chọn đồ.