Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 3832: Trái tim Viêm Long!
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Lâm Nhất duỗi tay nhận lấy ngọc tiêu, khẽ nói: “Có ống tiêu này hay không thì ta cũng sẽ không quên cô, giữa ta và cô không cần nói quá nhiều. Ta từng nói, trên Thiên Lộ, ai là địch với cô thì cũng là địch với ta. Trong suốt quãng đời còn lại, lời hứa này cũng sẽ không thay đổi”.“Ta hiểu rồi, Lâm ca ca, chúng ta gặp lại ở Côn Luân”, Nguyệt Vi Vi nở nụ cười xán lạn, trong mắt có tia sáng lóe lên. Trần Tầm liếc nhìn khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của nàng ta, thầm lắc đầu, cô nhóc này trúng độc quá sâu rồi, không có thuốc nào cứu chữa được.Một tên nhóc cảnh giới Thiên Phách, dù có chút phong thái thì sao có thể so với tiểu thư nhà hắn ta được.Dõi mắt nhìn hai người đi xa, Lâm Nhất thầm thở dài.Có thật sự hiểu không?Hắn nghĩ đến lời mình vừa nói, nếu có kiếp sau, xin chớ lụy tình. Nhưng thế gian này, một chữ tình… mấy ai có thể hiểu?“Nhóc con, đi theo ta được rồi chứ?”, chẳng biết từ lúc nào, Phong Giác đã xuất hiện bên cạnh hắn, mỉm cười nói.“Ừm”.Lâm Nhất nhìn ngọc tiêu trong tay, sau khi cất kỹ, hắn khẽ gật đầu, lòng thầm nói: Gặp lại ở Côn Luân.Nhìn Lâm Nhất và Phong Giác rời đi, trưởng lão của các tông phái siêu cấp khác cũng cảm thấy trong lòng có gì đó rất khó tả. Đầu bảng Thiên Lộ thứ chín đã bị Kiếm Tông mang đi, nếu không chết, tương lai ắt sẽ tỏa sáng.Mà trước đó, bọn họ cũng có cơ hội… có được yêu nghiệt siêu phàm bực này.“Không cần tiếc, hắn gây họa lớn, dù là Kiếm Tông cũng chưa chắc có thể che chở được”.“Nói không sai, với tính tình của Kim Tuyệt, há có thể từ bỏ ý đồ. Vừa rồi hắn đứng trước mọi người, ngông cuồng nói muốn giết Kim Tuyệt. Với tính cách như vậy, có đến Côn Luân cũng khó mà sống lâu được, sớm muộn gì cũng chết mà thôi”.“Hắn có thiên phú kiếm đạo trác tuyệt, có thể nói là kỳ tài. Nhưng ngoài thứ đó ra, so với rất nhiều yêu nghiệt ở Côn Luân thì cũng không quá nổi bật. Đến Côn Luân, nói không chừng cũng sẽ trở nên mờ nhạt”.Những trưởng lão kia đều không cam lòng, không khỏi nhỏ giọng nói thầm để bày tỏ cảm xúc trong lòng mình, đồng thời cũng để an ủi bản thân.Phong Giác dẫn theo Lâm Nhất, không quay đầu lại mà cười híp mắt nói: “Nhóc con, ngươi có nghe bọn họ nói không, dù ngươi không vì mình thì cũng phải vì Kiếm Tông mà tranh một hơi đấy”.“Một ngày nào đó, những người này sẽ phải hối hận”, mặt Lâm Nhất không chút cảm xúc, nhưng trong lòng hắn đã dậy sóng, những tông phái Hoang Cổ Vực này cứ chờ mà xem đi.Đợi đến khi Lâm Nhất rời đi, mấy tông môn siêu cấp vẫn tiếp tục chọn đệ tử, những người còn lại không có ai nổi trội như Lâm Nhất. Dù họ được chọn thì cùng lắm cũng chỉ là đệ tử ngoại môn, cũng có riêng vài người mai sau có thể trở thành đệ tử trung tâm và có thành tựu đầy triển vọng.Nhưng hiển nhiên nhiêu đó hoàn toàn không đủ, nếu chỉ tuyển chọn những đệ tử trung tâm cho mai sau thì không cần phải tốn nhiều công sức như vậy.Những anh tài kiệt xuất như thế có vô vàn ở Côn Luân.Trưởng lão của các tông môn siêu cấp kia cũng không nán lại lâu, lần lượt rời đi, giao chuyện còn lại cho chấp sự trong môn phái xử lý.Con đường thông thiên kéo dài một năm nay cuối cùng cũng coi như kết thúc.Đám La Chấn không được các tông môn siêu cấp chọn lựa, họ giống với số đông, cũng không chọn quay về hạ giới. Tất cả đều đi lên bảo thuyền, chuẩn bị tu luyện ba tháng ở Thánh Minh. Dù không thể gia nhập vào tông môn siêu cấp thì cũng phải xông pha một phen ở Côn Luân.Sau khi họ lên bảo thuyền đã được người trong Thánh Minh tiếp đón, dẫn đến trước mặt Lạc Thanh Hư.Mấy người nhìn thấy Lạc Thanh Hư thì vẻ mặt có hơi câu nệ, trước đó họ đều đã được chứng kiến thủ đoạn khủng bố của người này. Đến cả kẻ tàn nhẫn như Kim Tuyệt cũng bị đánh cho ngoan ngoãn, mặt xám mày tro, không dám tiếp tục lượn lờ ở trước mặt hắn ta.Không ngờ đối phương lại tự mình gặp bọn họ, quả thật khiến họ có chút khó hiểu, song cũng lo lắng không thôi."La Chấn".Lạc Thanh Hư nhìn người có cùng họ với mình, lấy trái tim Viêm Long ra nhỏ giọng nói: "Cầm lấy đi, đây là Lâm Nhất nói ta giao cho ngươi, dung hợp thứ này cực kỳ nguy hiểm, nhưng thành tựu cũng vô cùng kinh người. Lựa chọn thế nào là quyền do ngươi, ta không xen vào".Trái tim Viêm Long!Đám La Chấn và Tần Lâm thoáng chốc sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Lâm Nhất sẽ để trái tim Viêm Long lại.
Lâm Nhất duỗi tay nhận lấy ngọc tiêu, khẽ nói: “Có ống tiêu này hay không thì ta cũng sẽ không quên cô, giữa ta và cô không cần nói quá nhiều. Ta từng nói, trên Thiên Lộ, ai là địch với cô thì cũng là địch với ta. Trong suốt quãng đời còn lại, lời hứa này cũng sẽ không thay đổi”.
“Ta hiểu rồi, Lâm ca ca, chúng ta gặp lại ở Côn Luân”, Nguyệt Vi Vi nở nụ cười xán lạn, trong mắt có tia sáng lóe lên. Trần Tầm liếc nhìn khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của nàng ta, thầm lắc đầu, cô nhóc này trúng độc quá sâu rồi, không có thuốc nào cứu chữa được.
Một tên nhóc cảnh giới Thiên Phách, dù có chút phong thái thì sao có thể so với tiểu thư nhà hắn ta được.
Dõi mắt nhìn hai người đi xa, Lâm Nhất thầm thở dài.
Có thật sự hiểu không?
Hắn nghĩ đến lời mình vừa nói, nếu có kiếp sau, xin chớ lụy tình. Nhưng thế gian này, một chữ tình… mấy ai có thể hiểu?
“Nhóc con, đi theo ta được rồi chứ?”, chẳng biết từ lúc nào, Phong Giác đã xuất hiện bên cạnh hắn, mỉm cười nói.
“Ừm”.
Lâm Nhất nhìn ngọc tiêu trong tay, sau khi cất kỹ, hắn khẽ gật đầu, lòng thầm nói: Gặp lại ở Côn Luân.
Nhìn Lâm Nhất và Phong Giác rời đi, trưởng lão của các tông phái siêu cấp khác cũng cảm thấy trong lòng có gì đó rất khó tả. Đầu bảng Thiên Lộ thứ chín đã bị Kiếm Tông mang đi, nếu không chết, tương lai ắt sẽ tỏa sáng.
Mà trước đó, bọn họ cũng có cơ hội… có được yêu nghiệt siêu phàm bực này.
“Không cần tiếc, hắn gây họa lớn, dù là Kiếm Tông cũng chưa chắc có thể che chở được”.
“Nói không sai, với tính tình của Kim Tuyệt, há có thể từ bỏ ý đồ. Vừa rồi hắn đứng trước mọi người, ngông cuồng nói muốn giết Kim Tuyệt. Với tính cách như vậy, có đến Côn Luân cũng khó mà sống lâu được, sớm muộn gì cũng chết mà thôi”.
“Hắn có thiên phú kiếm đạo trác tuyệt, có thể nói là kỳ tài. Nhưng ngoài thứ đó ra, so với rất nhiều yêu nghiệt ở Côn Luân thì cũng không quá nổi bật. Đến Côn Luân, nói không chừng cũng sẽ trở nên mờ nhạt”.
Những trưởng lão kia đều không cam lòng, không khỏi nhỏ giọng nói thầm để bày tỏ cảm xúc trong lòng mình, đồng thời cũng để an ủi bản thân.
Phong Giác dẫn theo Lâm Nhất, không quay đầu lại mà cười híp mắt nói: “Nhóc con, ngươi có nghe bọn họ nói không, dù ngươi không vì mình thì cũng phải vì Kiếm Tông mà tranh một hơi đấy”.
“Một ngày nào đó, những người này sẽ phải hối hận”, mặt Lâm Nhất không chút cảm xúc, nhưng trong lòng hắn đã dậy sóng, những tông phái Hoang Cổ Vực này cứ chờ mà xem đi.
Đợi đến khi Lâm Nhất rời đi, mấy tông môn siêu cấp vẫn tiếp tục chọn đệ tử, những người còn lại không có ai nổi trội như Lâm Nhất. Dù họ được chọn thì cùng lắm cũng chỉ là đệ tử ngoại môn, cũng có riêng vài người mai sau có thể trở thành đệ tử trung tâm và có thành tựu đầy triển vọng.
Nhưng hiển nhiên nhiêu đó hoàn toàn không đủ, nếu chỉ tuyển chọn những đệ tử trung tâm cho mai sau thì không cần phải tốn nhiều công sức như vậy.
Những anh tài kiệt xuất như thế có vô vàn ở Côn Luân.
Trưởng lão của các tông môn siêu cấp kia cũng không nán lại lâu, lần lượt rời đi, giao chuyện còn lại cho chấp sự trong môn phái xử lý.
Con đường thông thiên kéo dài một năm nay cuối cùng cũng coi như kết thúc.
Đám La Chấn không được các tông môn siêu cấp chọn lựa, họ giống với số đông, cũng không chọn quay về hạ giới. Tất cả đều đi lên bảo thuyền, chuẩn bị tu luyện ba tháng ở Thánh Minh. Dù không thể gia nhập vào tông môn siêu cấp thì cũng phải xông pha một phen ở Côn Luân.
Sau khi họ lên bảo thuyền đã được người trong Thánh Minh tiếp đón, dẫn đến trước mặt Lạc Thanh Hư.
Mấy người nhìn thấy Lạc Thanh Hư thì vẻ mặt có hơi câu nệ, trước đó họ đều đã được chứng kiến thủ đoạn khủng bố của người này. Đến cả kẻ tàn nhẫn như Kim Tuyệt cũng bị đánh cho ngoan ngoãn, mặt xám mày tro, không dám tiếp tục lượn lờ ở trước mặt hắn ta.
Không ngờ đối phương lại tự mình gặp bọn họ, quả thật khiến họ có chút khó hiểu, song cũng lo lắng không thôi.
"La Chấn".
Lạc Thanh Hư nhìn người có cùng họ với mình, lấy trái tim Viêm Long ra nhỏ giọng nói: "Cầm lấy đi, đây là Lâm Nhất nói ta giao cho ngươi, dung hợp thứ này cực kỳ nguy hiểm, nhưng thành tựu cũng vô cùng kinh người. Lựa chọn thế nào là quyền do ngươi, ta không xen vào".
Trái tim Viêm Long!
Đám La Chấn và Tần Lâm thoáng chốc sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Lâm Nhất sẽ để trái tim Viêm Long lại.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Lâm Nhất duỗi tay nhận lấy ngọc tiêu, khẽ nói: “Có ống tiêu này hay không thì ta cũng sẽ không quên cô, giữa ta và cô không cần nói quá nhiều. Ta từng nói, trên Thiên Lộ, ai là địch với cô thì cũng là địch với ta. Trong suốt quãng đời còn lại, lời hứa này cũng sẽ không thay đổi”.“Ta hiểu rồi, Lâm ca ca, chúng ta gặp lại ở Côn Luân”, Nguyệt Vi Vi nở nụ cười xán lạn, trong mắt có tia sáng lóe lên. Trần Tầm liếc nhìn khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của nàng ta, thầm lắc đầu, cô nhóc này trúng độc quá sâu rồi, không có thuốc nào cứu chữa được.Một tên nhóc cảnh giới Thiên Phách, dù có chút phong thái thì sao có thể so với tiểu thư nhà hắn ta được.Dõi mắt nhìn hai người đi xa, Lâm Nhất thầm thở dài.Có thật sự hiểu không?Hắn nghĩ đến lời mình vừa nói, nếu có kiếp sau, xin chớ lụy tình. Nhưng thế gian này, một chữ tình… mấy ai có thể hiểu?“Nhóc con, đi theo ta được rồi chứ?”, chẳng biết từ lúc nào, Phong Giác đã xuất hiện bên cạnh hắn, mỉm cười nói.“Ừm”.Lâm Nhất nhìn ngọc tiêu trong tay, sau khi cất kỹ, hắn khẽ gật đầu, lòng thầm nói: Gặp lại ở Côn Luân.Nhìn Lâm Nhất và Phong Giác rời đi, trưởng lão của các tông phái siêu cấp khác cũng cảm thấy trong lòng có gì đó rất khó tả. Đầu bảng Thiên Lộ thứ chín đã bị Kiếm Tông mang đi, nếu không chết, tương lai ắt sẽ tỏa sáng.Mà trước đó, bọn họ cũng có cơ hội… có được yêu nghiệt siêu phàm bực này.“Không cần tiếc, hắn gây họa lớn, dù là Kiếm Tông cũng chưa chắc có thể che chở được”.“Nói không sai, với tính tình của Kim Tuyệt, há có thể từ bỏ ý đồ. Vừa rồi hắn đứng trước mọi người, ngông cuồng nói muốn giết Kim Tuyệt. Với tính cách như vậy, có đến Côn Luân cũng khó mà sống lâu được, sớm muộn gì cũng chết mà thôi”.“Hắn có thiên phú kiếm đạo trác tuyệt, có thể nói là kỳ tài. Nhưng ngoài thứ đó ra, so với rất nhiều yêu nghiệt ở Côn Luân thì cũng không quá nổi bật. Đến Côn Luân, nói không chừng cũng sẽ trở nên mờ nhạt”.Những trưởng lão kia đều không cam lòng, không khỏi nhỏ giọng nói thầm để bày tỏ cảm xúc trong lòng mình, đồng thời cũng để an ủi bản thân.Phong Giác dẫn theo Lâm Nhất, không quay đầu lại mà cười híp mắt nói: “Nhóc con, ngươi có nghe bọn họ nói không, dù ngươi không vì mình thì cũng phải vì Kiếm Tông mà tranh một hơi đấy”.“Một ngày nào đó, những người này sẽ phải hối hận”, mặt Lâm Nhất không chút cảm xúc, nhưng trong lòng hắn đã dậy sóng, những tông phái Hoang Cổ Vực này cứ chờ mà xem đi.Đợi đến khi Lâm Nhất rời đi, mấy tông môn siêu cấp vẫn tiếp tục chọn đệ tử, những người còn lại không có ai nổi trội như Lâm Nhất. Dù họ được chọn thì cùng lắm cũng chỉ là đệ tử ngoại môn, cũng có riêng vài người mai sau có thể trở thành đệ tử trung tâm và có thành tựu đầy triển vọng.Nhưng hiển nhiên nhiêu đó hoàn toàn không đủ, nếu chỉ tuyển chọn những đệ tử trung tâm cho mai sau thì không cần phải tốn nhiều công sức như vậy.Những anh tài kiệt xuất như thế có vô vàn ở Côn Luân.Trưởng lão của các tông môn siêu cấp kia cũng không nán lại lâu, lần lượt rời đi, giao chuyện còn lại cho chấp sự trong môn phái xử lý.Con đường thông thiên kéo dài một năm nay cuối cùng cũng coi như kết thúc.Đám La Chấn không được các tông môn siêu cấp chọn lựa, họ giống với số đông, cũng không chọn quay về hạ giới. Tất cả đều đi lên bảo thuyền, chuẩn bị tu luyện ba tháng ở Thánh Minh. Dù không thể gia nhập vào tông môn siêu cấp thì cũng phải xông pha một phen ở Côn Luân.Sau khi họ lên bảo thuyền đã được người trong Thánh Minh tiếp đón, dẫn đến trước mặt Lạc Thanh Hư.Mấy người nhìn thấy Lạc Thanh Hư thì vẻ mặt có hơi câu nệ, trước đó họ đều đã được chứng kiến thủ đoạn khủng bố của người này. Đến cả kẻ tàn nhẫn như Kim Tuyệt cũng bị đánh cho ngoan ngoãn, mặt xám mày tro, không dám tiếp tục lượn lờ ở trước mặt hắn ta.Không ngờ đối phương lại tự mình gặp bọn họ, quả thật khiến họ có chút khó hiểu, song cũng lo lắng không thôi."La Chấn".Lạc Thanh Hư nhìn người có cùng họ với mình, lấy trái tim Viêm Long ra nhỏ giọng nói: "Cầm lấy đi, đây là Lâm Nhất nói ta giao cho ngươi, dung hợp thứ này cực kỳ nguy hiểm, nhưng thành tựu cũng vô cùng kinh người. Lựa chọn thế nào là quyền do ngươi, ta không xen vào".Trái tim Viêm Long!Đám La Chấn và Tần Lâm thoáng chốc sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Lâm Nhất sẽ để trái tim Viêm Long lại.