Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 3850: Đây mới là phong cách của hắn.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Đây là kịch bản gì thế?Hắn vừa nói quý giá vừa ra tay, thật sự cho rằng hắn ta không biết nổi nóng à?Không thể nhịn được nữa.Trong lòng Phong Giác phát điên, nhưng vẫn cười nói: “Chỉ là món đồ nhỏ mà thôi, sư đệ thích là được. Cách đây không lâu sư huynh đã đột phá cảnh giới, cho nên thứ này không có tác dụng gì mấy đối với ta.”Giữ chừng mực... giữ chừng mực... giữ chừng mực. Hắn ta thầm liếc nhìn, trong lòng liên tục an ủi bản thân.Nhưng giữ chừng mực đến đâu đi chăng nữa thì trong thiên hạ cũng chỉ có một cái, hơn nữa còn do bộ tộc Mạch thị làm ra.Phong Giác khóc thầm rời đi, sau này hắn ta sẽ không bao giờ nói rằng mình nóng tính nữa. Có cái rắm ấy, hắn ta còn suýt quỳ xuống trước mặt tiểu sư đệ rồi.“Không ngờ sư huynh lại tặng một Thánh khí cho ta.”Lâm Nhất vuốt ve mặt nạ Ngân Nguyệt, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng, vẫn không nhịn được hơi khó tin.Là Thánh khí đó, hơn nữa còn do bộ tộc Mạch thị chế tạo, chỉ có một cái trong thiên hạ. Ngay cả một đòn của Vương giả cũng chưa chắc có thể đánh nát chỗ hiểm song tâm của hắn, đúng là vũ khí sắc bén tuyệt đỉnh.“Tiểu Tử, sau này không cho phép ngươi nói xấu sư huynh của ta.” Lâm Nhất căn dặn.“Chắc chắn lão già đó đang giả vờ giả vịt. Bản đế vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấu.” Tiểu Tử nói chắc nịch.“Giả vờ giả vịt ư? Vậy thì cái giá cũng quá cao rồi đó. Đây là Thánh khí của bộ tộc Mạch thị đó, trong thiên hạ chỉ có một cái mà thôi.” Lâm Nhất không tin, bởi vì Thánh khí tên là mặt nạ Ngân Nguyệt này quá quý hiếm, dù là hắn cũng không nỡ tặng cho người khác.“Hừ, có gì ghê gớm đâu chứ, bản đế còn lâu mới thèm khát...” Hiếm khi Đồ Thiên Đại Đế mất tự tin, nhỏ giọng nói. Nàng ta cũng rất thích bảo vật của bộ tộc Mạch thị.Năm đó nàng ta còn uống rượu của bộ tộc Mạch thị. Thời thượng cổ, bộ tộc Mạch thị tiếng tăm lừng lẫy.Tiêu Tử Ngọc, kiếm Táng Hoa, mặt nạ Ngân Nguyệt.Lâm Nhất nhìn mặt nạ không chớp mắt, sau này đi tới Côn Luân, chí ít cũng coi như có hành trang này.Một lúc sau, hắn đã cất kỹ mặt nạ. Lâm Nhất nói thầm vẫn nên cân nhắc chuyện trước mắt, e rằng ba ngày sau sẽ có phiền phức rất lớn.Có điều trong ba ngày này đã đủ giúp hắn tiêu hóa cảm ngộ võ đạo của con đường thông thiên, hẳn là tu vi cũng nâng cấp đến Thiên Phách tầng sáu.Sư huynh đã tặng món quà lớn như thế, không thể để hắn ta mất mặt được. Gặp chuyện là trốn không phải là phong cách của Lâm Nhất.Nếu không tương xứng, ắt sẽ bị người khác đố kị. Vậy thì phải xem ai dám đố kị.Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lộ rõ tài năng. Đây mới là phong cách của hắn.Ngoại trừ lầu các thì đằng sau Đinh Phong Cư còn có một khoảng sân rất rộng đối diện với dòng sông. Nước sông trong veo linh khí dồi dào.Đây là một linh hà. Đầu nguồn của nó đến từ ngọn núi chính của Phù Vân Tông, chắc hẳn đệ tử hoặc trưởng lão có thể ở ven sông đều có địa vị rất cao trong tông môn.Lâm Nhất có thể sống ở đây, hắn đoán hẳn là nhờ vào Phong Giác.Lúc này hắn đang ngồi xếp bằng trên đạo đài được xây dựng trong sân. Trên đạo đài khắc trận pháp, lúc nào trận pháp cũng đang hấp thụ linh khí trong trời đất.Lâm Nhất khẽ nhắm hai mắt lại, không hề gấp gáp tiến vào trạng thái tu luyện, mà hắn đang tiêu hóa lĩnh hội của cuộc chiến cuối cùng.Chủ yếu là cuộc chiến với Đế Vũ. Trong Giới tử mười phương thì thực lực của người này là mạnh nhất, nếu không có tế hội nhân duyên chưa chắc hắn đã có thể chém chết đối phương.
Đây là kịch bản gì thế?
Hắn vừa nói quý giá vừa ra tay, thật sự cho rằng hắn ta không biết nổi nóng à?
Không thể nhịn được nữa.
Trong lòng Phong Giác phát điên, nhưng vẫn cười nói: “Chỉ là món đồ nhỏ mà thôi, sư đệ thích là được. Cách đây không lâu sư huynh đã đột phá cảnh giới, cho nên thứ này không có tác dụng gì mấy đối với ta.”
Giữ chừng mực... giữ chừng mực... giữ chừng mực. Hắn ta thầm liếc nhìn, trong lòng liên tục an ủi bản thân.
Nhưng giữ chừng mực đến đâu đi chăng nữa thì trong thiên hạ cũng chỉ có một cái, hơn nữa còn do bộ tộc Mạch thị làm ra.
Phong Giác khóc thầm rời đi, sau này hắn ta sẽ không bao giờ nói rằng mình nóng tính nữa. Có cái rắm ấy, hắn ta còn suýt quỳ xuống trước mặt tiểu sư đệ rồi.
“Không ngờ sư huynh lại tặng một Thánh khí cho ta.”
Lâm Nhất vuốt ve mặt nạ Ngân Nguyệt, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng, vẫn không nhịn được hơi khó tin.
Là Thánh khí đó, hơn nữa còn do bộ tộc Mạch thị chế tạo, chỉ có một cái trong thiên hạ. Ngay cả một đòn của Vương giả cũng chưa chắc có thể đánh nát chỗ hiểm song tâm của hắn, đúng là vũ khí sắc bén tuyệt đỉnh.
“Tiểu Tử, sau này không cho phép ngươi nói xấu sư huynh của ta.” Lâm Nhất căn dặn.
“Chắc chắn lão già đó đang giả vờ giả vịt. Bản đế vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấu.” Tiểu Tử nói chắc nịch.
“Giả vờ giả vịt ư? Vậy thì cái giá cũng quá cao rồi đó. Đây là Thánh khí của bộ tộc Mạch thị đó, trong thiên hạ chỉ có một cái mà thôi.” Lâm Nhất không tin, bởi vì Thánh khí tên là mặt nạ Ngân Nguyệt này quá quý hiếm, dù là hắn cũng không nỡ tặng cho người khác.
“Hừ, có gì ghê gớm đâu chứ, bản đế còn lâu mới thèm khát...” Hiếm khi Đồ Thiên Đại Đế mất tự tin, nhỏ giọng nói. Nàng ta cũng rất thích bảo vật của bộ tộc Mạch thị.
Năm đó nàng ta còn uống rượu của bộ tộc Mạch thị. Thời thượng cổ, bộ tộc Mạch thị tiếng tăm lừng lẫy.
Tiêu Tử Ngọc, kiếm Táng Hoa, mặt nạ Ngân Nguyệt.
Lâm Nhất nhìn mặt nạ không chớp mắt, sau này đi tới Côn Luân, chí ít cũng coi như có hành trang này.
Một lúc sau, hắn đã cất kỹ mặt nạ. Lâm Nhất nói thầm vẫn nên cân nhắc chuyện trước mắt, e rằng ba ngày sau sẽ có phiền phức rất lớn.
Có điều trong ba ngày này đã đủ giúp hắn tiêu hóa cảm ngộ võ đạo của con đường thông thiên, hẳn là tu vi cũng nâng cấp đến Thiên Phách tầng sáu.
Sư huynh đã tặng món quà lớn như thế, không thể để hắn ta mất mặt được. Gặp chuyện là trốn không phải là phong cách của Lâm Nhất.
Nếu không tương xứng, ắt sẽ bị người khác đố kị. Vậy thì phải xem ai dám đố kị.
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lộ rõ tài năng. Đây mới là phong cách của hắn.
Ngoại trừ lầu các thì đằng sau Đinh Phong Cư còn có một khoảng sân rất rộng đối diện với dòng sông. Nước sông trong veo linh khí dồi dào.
Đây là một linh hà. Đầu nguồn của nó đến từ ngọn núi chính của Phù Vân Tông, chắc hẳn đệ tử hoặc trưởng lão có thể ở ven sông đều có địa vị rất cao trong tông môn.
Lâm Nhất có thể sống ở đây, hắn đoán hẳn là nhờ vào Phong Giác.
Lúc này hắn đang ngồi xếp bằng trên đạo đài được xây dựng trong sân. Trên đạo đài khắc trận pháp, lúc nào trận pháp cũng đang hấp thụ linh khí trong trời đất.
Lâm Nhất khẽ nhắm hai mắt lại, không hề gấp gáp tiến vào trạng thái tu luyện, mà hắn đang tiêu hóa lĩnh hội của cuộc chiến cuối cùng.
Chủ yếu là cuộc chiến với Đế Vũ. Trong Giới tử mười phương thì thực lực của người này là mạnh nhất, nếu không có tế hội nhân duyên chưa chắc hắn đã có thể chém chết đối phương.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Đây là kịch bản gì thế?Hắn vừa nói quý giá vừa ra tay, thật sự cho rằng hắn ta không biết nổi nóng à?Không thể nhịn được nữa.Trong lòng Phong Giác phát điên, nhưng vẫn cười nói: “Chỉ là món đồ nhỏ mà thôi, sư đệ thích là được. Cách đây không lâu sư huynh đã đột phá cảnh giới, cho nên thứ này không có tác dụng gì mấy đối với ta.”Giữ chừng mực... giữ chừng mực... giữ chừng mực. Hắn ta thầm liếc nhìn, trong lòng liên tục an ủi bản thân.Nhưng giữ chừng mực đến đâu đi chăng nữa thì trong thiên hạ cũng chỉ có một cái, hơn nữa còn do bộ tộc Mạch thị làm ra.Phong Giác khóc thầm rời đi, sau này hắn ta sẽ không bao giờ nói rằng mình nóng tính nữa. Có cái rắm ấy, hắn ta còn suýt quỳ xuống trước mặt tiểu sư đệ rồi.“Không ngờ sư huynh lại tặng một Thánh khí cho ta.”Lâm Nhất vuốt ve mặt nạ Ngân Nguyệt, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng, vẫn không nhịn được hơi khó tin.Là Thánh khí đó, hơn nữa còn do bộ tộc Mạch thị chế tạo, chỉ có một cái trong thiên hạ. Ngay cả một đòn của Vương giả cũng chưa chắc có thể đánh nát chỗ hiểm song tâm của hắn, đúng là vũ khí sắc bén tuyệt đỉnh.“Tiểu Tử, sau này không cho phép ngươi nói xấu sư huynh của ta.” Lâm Nhất căn dặn.“Chắc chắn lão già đó đang giả vờ giả vịt. Bản đế vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấu.” Tiểu Tử nói chắc nịch.“Giả vờ giả vịt ư? Vậy thì cái giá cũng quá cao rồi đó. Đây là Thánh khí của bộ tộc Mạch thị đó, trong thiên hạ chỉ có một cái mà thôi.” Lâm Nhất không tin, bởi vì Thánh khí tên là mặt nạ Ngân Nguyệt này quá quý hiếm, dù là hắn cũng không nỡ tặng cho người khác.“Hừ, có gì ghê gớm đâu chứ, bản đế còn lâu mới thèm khát...” Hiếm khi Đồ Thiên Đại Đế mất tự tin, nhỏ giọng nói. Nàng ta cũng rất thích bảo vật của bộ tộc Mạch thị.Năm đó nàng ta còn uống rượu của bộ tộc Mạch thị. Thời thượng cổ, bộ tộc Mạch thị tiếng tăm lừng lẫy.Tiêu Tử Ngọc, kiếm Táng Hoa, mặt nạ Ngân Nguyệt.Lâm Nhất nhìn mặt nạ không chớp mắt, sau này đi tới Côn Luân, chí ít cũng coi như có hành trang này.Một lúc sau, hắn đã cất kỹ mặt nạ. Lâm Nhất nói thầm vẫn nên cân nhắc chuyện trước mắt, e rằng ba ngày sau sẽ có phiền phức rất lớn.Có điều trong ba ngày này đã đủ giúp hắn tiêu hóa cảm ngộ võ đạo của con đường thông thiên, hẳn là tu vi cũng nâng cấp đến Thiên Phách tầng sáu.Sư huynh đã tặng món quà lớn như thế, không thể để hắn ta mất mặt được. Gặp chuyện là trốn không phải là phong cách của Lâm Nhất.Nếu không tương xứng, ắt sẽ bị người khác đố kị. Vậy thì phải xem ai dám đố kị.Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lộ rõ tài năng. Đây mới là phong cách của hắn.Ngoại trừ lầu các thì đằng sau Đinh Phong Cư còn có một khoảng sân rất rộng đối diện với dòng sông. Nước sông trong veo linh khí dồi dào.Đây là một linh hà. Đầu nguồn của nó đến từ ngọn núi chính của Phù Vân Tông, chắc hẳn đệ tử hoặc trưởng lão có thể ở ven sông đều có địa vị rất cao trong tông môn.Lâm Nhất có thể sống ở đây, hắn đoán hẳn là nhờ vào Phong Giác.Lúc này hắn đang ngồi xếp bằng trên đạo đài được xây dựng trong sân. Trên đạo đài khắc trận pháp, lúc nào trận pháp cũng đang hấp thụ linh khí trong trời đất.Lâm Nhất khẽ nhắm hai mắt lại, không hề gấp gáp tiến vào trạng thái tu luyện, mà hắn đang tiêu hóa lĩnh hội của cuộc chiến cuối cùng.Chủ yếu là cuộc chiến với Đế Vũ. Trong Giới tử mười phương thì thực lực của người này là mạnh nhất, nếu không có tế hội nhân duyên chưa chắc hắn đã có thể chém chết đối phương.