“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3758: C3758: Non ghê
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mọi người xung quanh lặng thỉnh.Xem ra Đại Hội Sát Yêu này chỉ là một lớp ngụy trang, cũng chỉ có mỗi mình Lâm Nhất sẽ tin và ngoan ngoãn nhảy vào.Non ghê!Người như vậy sao có thể thắng nổi tam đại giới tử, ở trước mặt chiến giới, chỉ dựa vào lòng nhiệt huyết thì quả thật là một thằng ngu, dễ bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay, không thể chạy thoát. Dù có là ngựa ô cũng sẽ trở thành một con ngựa chết mà thôi."Biết ngay mà".Giới tử Hoàng Đồ bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, cong môi cười đầy quả thế. Hắn ta nhìn về phía Bùi Tuyết bên cạnh, đặt ly rượu xuống nói như những gì ta đoán, đây là một cái bây. Giới tử Thần U hoàn toàn không muốn giết Nguyệt Vi Vi, cũng chỉ mình Lâm Nhất sẽ tin... Nếu là bất cứ ai trong chúng ta thì sẽ nhận ra ngay thôi”.Những người khác mà hắn ta nhắc đến chính là các giới tử khác.Bùi Tuyết ngẩn ngơ, nhỏ giọng nói: "Trước giờ hắn rất thông minh, chỉ là lo lắng Nguyệt Vi Vi chịu khổ, chứ cũng không có nghĩ sâu xa như vậy”."Ha ha, thế hả? Vậy chỉ có mỗi lòng nhiệt huyết thì làm ăn được gì, lát nữa cũng phải bò vào thôi”.Giới tử Hoàng Đồ không quan tâm cho lắm, ánh mắt lập lòe quan sát những giới tử khác. Giới tử bọn họ đến đây không chỉ là để xem trò hay, ai cũng có mục đích của riêng mình.Dù là quả Thần Huyết trên người Nguyệt Vi Vi hay bảo cốt Thương Long trên người Lâm Nhất thì đều khiến người ta đỏ mắt.Nếu có cơ hội thì cũng có thể thử tranh giành một chút. Nhưng hình như thời gian sáu yêu nghiệt trên Kim bảng kia rời đi có hơi lâu thì phải. Họ mà ra tay thì Lâm Nhất chắc hẳn phải bị đè bẹp ngay lập tức mới đúng.Yêu nghiệt trên Kim bảng có tài nguyên do giới tử ban tặng, Lâm Nhất còn lâu mới đấu lại bọn họ.Hắn mà dám đến thì không khác gì đi chịu chết!Trên ghế chủ tọa, giới tử Thần U lơ đễnh nhìn thoáng qua, vừa hay thấy Nguyệt Vi Vĩ đang bị trói trên cột đá ghét bỏ, lạnh lùng trừng mắt nhìn mình.Hắn ta khẽ cau mày, đến giờ mà vẫn còn cứng đầu. Đợi đến khi ta bắt Lâm Nhất quỳ xuống đất, để xem ngươi có phục hay không!Một nữ tử mà thôi, ta còn không xử được ngươi sao.Gã ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ lóe lên vẻ khác thường, sáu yêu nghiệt trên Kim bảng quả thật đã đi hơi lâu.Ong!Trong lúc mọi người ở đây đang nghỉ thần nghỉ quỷ thì bầu trời chợt xảy ra một điều kỳ lạ, vùng trời đằng xa bị một cây thần thụ Thanh Tiêu bao phủ. Trên nhánh cây điểm xuyết vô số đóa diễn vĩ lấp lánh như sao. Dị tượng kh ủng bố ấy khiến người ta nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.Dị tượng ấy khiến hào quang của kiếm ý Thông Thiên tỏa sáng chói lóa, trong lòng mọi người trên quảng trường đều chấn động không thôi.Bọn họ cách khu vực ấy khá xa, ít nhất cũng phải cách hơn năm cây số, nhưng vẫn cảm giác được kiếm ý kh ủng bố kia.Ong! Ong!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mọi người xung quanh lặng thỉnh.Xem ra Đại Hội Sát Yêu này chỉ là một lớp ngụy trang, cũng chỉ có mỗi mình Lâm Nhất sẽ tin và ngoan ngoãn nhảy vào.Non ghê!Người như vậy sao có thể thắng nổi tam đại giới tử, ở trước mặt chiến giới, chỉ dựa vào lòng nhiệt huyết thì quả thật là một thằng ngu, dễ bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay, không thể chạy thoát. Dù có là ngựa ô cũng sẽ trở thành một con ngựa chết mà thôi."Biết ngay mà".Giới tử Hoàng Đồ bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, cong môi cười đầy quả thế. Hắn ta nhìn về phía Bùi Tuyết bên cạnh, đặt ly rượu xuống nói như những gì ta đoán, đây là một cái bây. Giới tử Thần U hoàn toàn không muốn giết Nguyệt Vi Vi, cũng chỉ mình Lâm Nhất sẽ tin... Nếu là bất cứ ai trong chúng ta thì sẽ nhận ra ngay thôi”.Những người khác mà hắn ta nhắc đến chính là các giới tử khác.Bùi Tuyết ngẩn ngơ, nhỏ giọng nói: "Trước giờ hắn rất thông minh, chỉ là lo lắng Nguyệt Vi Vi chịu khổ, chứ cũng không có nghĩ sâu xa như vậy”."Ha ha, thế hả? Vậy chỉ có mỗi lòng nhiệt huyết thì làm ăn được gì, lát nữa cũng phải bò vào thôi”.Giới tử Hoàng Đồ không quan tâm cho lắm, ánh mắt lập lòe quan sát những giới tử khác. Giới tử bọn họ đến đây không chỉ là để xem trò hay, ai cũng có mục đích của riêng mình.Dù là quả Thần Huyết trên người Nguyệt Vi Vi hay bảo cốt Thương Long trên người Lâm Nhất thì đều khiến người ta đỏ mắt.Nếu có cơ hội thì cũng có thể thử tranh giành một chút. Nhưng hình như thời gian sáu yêu nghiệt trên Kim bảng kia rời đi có hơi lâu thì phải. Họ mà ra tay thì Lâm Nhất chắc hẳn phải bị đè bẹp ngay lập tức mới đúng.Yêu nghiệt trên Kim bảng có tài nguyên do giới tử ban tặng, Lâm Nhất còn lâu mới đấu lại bọn họ.Hắn mà dám đến thì không khác gì đi chịu chết!Trên ghế chủ tọa, giới tử Thần U lơ đễnh nhìn thoáng qua, vừa hay thấy Nguyệt Vi Vĩ đang bị trói trên cột đá ghét bỏ, lạnh lùng trừng mắt nhìn mình.Hắn ta khẽ cau mày, đến giờ mà vẫn còn cứng đầu. Đợi đến khi ta bắt Lâm Nhất quỳ xuống đất, để xem ngươi có phục hay không!Một nữ tử mà thôi, ta còn không xử được ngươi sao.Gã ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ lóe lên vẻ khác thường, sáu yêu nghiệt trên Kim bảng quả thật đã đi hơi lâu.Ong!Trong lúc mọi người ở đây đang nghỉ thần nghỉ quỷ thì bầu trời chợt xảy ra một điều kỳ lạ, vùng trời đằng xa bị một cây thần thụ Thanh Tiêu bao phủ. Trên nhánh cây điểm xuyết vô số đóa diễn vĩ lấp lánh như sao. Dị tượng kh ủng bố ấy khiến người ta nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.Dị tượng ấy khiến hào quang của kiếm ý Thông Thiên tỏa sáng chói lóa, trong lòng mọi người trên quảng trường đều chấn động không thôi.Bọn họ cách khu vực ấy khá xa, ít nhất cũng phải cách hơn năm cây số, nhưng vẫn cảm giác được kiếm ý kh ủng bố kia.Ong! Ong!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mọi người xung quanh lặng thỉnh.Xem ra Đại Hội Sát Yêu này chỉ là một lớp ngụy trang, cũng chỉ có mỗi mình Lâm Nhất sẽ tin và ngoan ngoãn nhảy vào.Non ghê!Người như vậy sao có thể thắng nổi tam đại giới tử, ở trước mặt chiến giới, chỉ dựa vào lòng nhiệt huyết thì quả thật là một thằng ngu, dễ bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay, không thể chạy thoát. Dù có là ngựa ô cũng sẽ trở thành một con ngựa chết mà thôi."Biết ngay mà".Giới tử Hoàng Đồ bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, cong môi cười đầy quả thế. Hắn ta nhìn về phía Bùi Tuyết bên cạnh, đặt ly rượu xuống nói như những gì ta đoán, đây là một cái bây. Giới tử Thần U hoàn toàn không muốn giết Nguyệt Vi Vi, cũng chỉ mình Lâm Nhất sẽ tin... Nếu là bất cứ ai trong chúng ta thì sẽ nhận ra ngay thôi”.Những người khác mà hắn ta nhắc đến chính là các giới tử khác.Bùi Tuyết ngẩn ngơ, nhỏ giọng nói: "Trước giờ hắn rất thông minh, chỉ là lo lắng Nguyệt Vi Vi chịu khổ, chứ cũng không có nghĩ sâu xa như vậy”."Ha ha, thế hả? Vậy chỉ có mỗi lòng nhiệt huyết thì làm ăn được gì, lát nữa cũng phải bò vào thôi”.Giới tử Hoàng Đồ không quan tâm cho lắm, ánh mắt lập lòe quan sát những giới tử khác. Giới tử bọn họ đến đây không chỉ là để xem trò hay, ai cũng có mục đích của riêng mình.Dù là quả Thần Huyết trên người Nguyệt Vi Vi hay bảo cốt Thương Long trên người Lâm Nhất thì đều khiến người ta đỏ mắt.Nếu có cơ hội thì cũng có thể thử tranh giành một chút. Nhưng hình như thời gian sáu yêu nghiệt trên Kim bảng kia rời đi có hơi lâu thì phải. Họ mà ra tay thì Lâm Nhất chắc hẳn phải bị đè bẹp ngay lập tức mới đúng.Yêu nghiệt trên Kim bảng có tài nguyên do giới tử ban tặng, Lâm Nhất còn lâu mới đấu lại bọn họ.Hắn mà dám đến thì không khác gì đi chịu chết!Trên ghế chủ tọa, giới tử Thần U lơ đễnh nhìn thoáng qua, vừa hay thấy Nguyệt Vi Vĩ đang bị trói trên cột đá ghét bỏ, lạnh lùng trừng mắt nhìn mình.Hắn ta khẽ cau mày, đến giờ mà vẫn còn cứng đầu. Đợi đến khi ta bắt Lâm Nhất quỳ xuống đất, để xem ngươi có phục hay không!Một nữ tử mà thôi, ta còn không xử được ngươi sao.Gã ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ lóe lên vẻ khác thường, sáu yêu nghiệt trên Kim bảng quả thật đã đi hơi lâu.Ong!Trong lúc mọi người ở đây đang nghỉ thần nghỉ quỷ thì bầu trời chợt xảy ra một điều kỳ lạ, vùng trời đằng xa bị một cây thần thụ Thanh Tiêu bao phủ. Trên nhánh cây điểm xuyết vô số đóa diễn vĩ lấp lánh như sao. Dị tượng kh ủng bố ấy khiến người ta nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.Dị tượng ấy khiến hào quang của kiếm ý Thông Thiên tỏa sáng chói lóa, trong lòng mọi người trên quảng trường đều chấn động không thôi.Bọn họ cách khu vực ấy khá xa, ít nhất cũng phải cách hơn năm cây số, nhưng vẫn cảm giác được kiếm ý kh ủng bố kia.Ong! Ong!