Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 3868: Các đệ tử

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Những lời chế giễu không hề có chút khách khí khiến trên dưới Phù Vân Kiếm Tông cảm thấy nghẹn uất. Trước đây, họ còn chỉ trích Lâm Nhất vô liêm sỉ.Nhưng dù thế nào đi nữa, dường như cũng không có ai vô liêm sỉ hơn Phùng Chương sư huynh, hoàn toàn không biết xấu hổ.Các đệ tử thân truyền khác thay đổi sắc mặt, lóe lên vẻ xấu hổ. Điều này thực sự hơi không thích hợp... Dù gì đi nữa, Tinh Quân cũng không nên tranh giành với Thiên Phách, quá mất mặt.Nhưng Phùng Chương hoàn toàn không ngần ngại, còn cười thoải mái: "Nếu ngươi muốn nhường suất cho ta, ta chắc chắn có thể chịu đựng được."Chỉ cần có thể lên núi Thánh Kiếm, mất chút mặt mũi thì có nghĩa lý gì, huống hồ hắn ta thực sự cảm thấy mình xứng đáng lên núi Thánh Kiếm hơn."Quá đáng lắm rồi!" Tiểu Vũ tức giận, gương mặt đỏ bừng, hai nắm đấm siết chặt.Diệp Tử Lăng cười lạnh trong lòng, không chỉ quá đáng mà thậm chí vô liêm sỉ tột cùng. Các đệ tử thân truyền khác đều lặng lẽ lùi ra xa khỏi Phùng Chương, nhưng hắn ta vẫn hoàn toàn không hay biết."Phùng Chương, ngươi có biết xấu hổ không hả?" Đột nhiên, chưởng giáo lên tiếng, cười nói. "Ta...Trong lòng Phùng Chương run lên, sợ tới mức suýt ngã nhào xuống. Nếu có thể, hắn ta thực sự muốn nói rằng mình không cần mặt mũi. So với suất lên núi Thánh Kiếm, mặt mũi hoàn toàn không đáng kể.Nhưng giọng nói của chưởng giáo rõ ràng không đúng, ẩn chứa ý cảnh cáo."Mặt mũi thực sự không quan trọng, nhưng nếu ngươi không cần, lão phu vẫn cần. Ngươi muốn suất lên núi Thánh Kiếm cũng được, miễn là khiến hắn tâm phục khẩu phục, lão phu không thể nhịn được khi hẳn khinh thường môn phái của chúng ta." Trên mặt chưởng giáo Phù Vân vẫn hiện ý cười nói.Phùng Chương xoay chuyển tròng mắt, lập tức nảy ra ý định, hắn ta nhìn Lâm Nhất: "Lâm Nhất, ta sẽ không bắt nạt ngươi. Ta sẽ áp chế tu vi xuống Thiên Phách cảnh, nếu ngươi có thể chống đỡ mười chiêu của ta, ta sẽ không tranh giành với ngươi nữa. Nếu không chịu nổi, ngươi phải nuốt giận vào trong!"Lúc đầu hắn ta muốn nói ba chiêu, nhưng nghĩ đến sức mạnh mà Lâm Nhất đã thể hiện trước đó, lập tức đổi lời, tăng lên mười chiêu."Tất nhiên, sư huynh sẽ không dùng võ học Thánh Linh để bắt nạt ngươi!" Phùng Chương mỉm cười, nhẹ giọng nói.Lâm Nhất cười nói: "Đệ tử Phù Vân Kiếm Tông đều là những người tốt, miệng luôn nói không bắt nạt ngươi. Ta có gì không muốn đâu, nếu ngươi muốn tự làm nhục mình thì ta sẽ chiều lòng ngươi!""Lời nói của sư đệ rất sắc bén đấy, nhưng ta là Tinh Quân, sẽ không để ý so đo những điều đó đâu." Phùng Chương mỉm cười tươi, hoàn toàn không để ý lời nói của Lâm Nhất, sắp có được suất lên núi Thánh Kiếm rồi nên tâm trạng rất tốt.Đã đồng ý rồi!Lâm Nhất thực sự đã đồng ý, Phùng Chương sư huynh là Tinh Quân, tu vi trong số các đệ tử thân truyền cũng được xem là đúng đầu.Tuy hắn ta hơi vô liêm sỉ, nhưng về thực lực thì mọi người vẫn rất công nhận. Không ai nghĩ rằng Lâm Nhất lại trực tiếp đồng ý ngay lập tức mà không hề do dự.Và thái độ mạnh mẽ ấy, khí thế sắc bén kia vẫn trước sau như một, dường như không hề thu lại khi đối mặt với Tinh Quân."Nhất sư đệ, Phùng sư huynh đã đạt đến Tinh Nguyên cảnh viên mãn đỉnh phong rồi, ngươi phải cẩn thận đấy, tuyệt đối không được chủ quan." Truyền âm của Tiểu Vũ vang lên bên tai Lâm Nhất, Lâm Nhất mỉm cười, cô nhóc này thực sự rất quan tâm mình.Tinh Quân có ba cảnh giới lớn: Tinh Nguyên cảnh, Tinh Hà cảnh và Tỉnh Tương cảnh.Phùng Chương đã đạt đến viên mãn đỉnh phong của Tinh Nguyên cảnh, có nghĩa là bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào Tỉnh Hà cảnh, tu vi như vậy trong số các đệ tử thân truyền thực sự rất mạnh.Nhưng đối với Lâm Nhất mà nói, nếu hắn ta dám đấu với mình ở Thiên Phách cảnh thì chỉ là tìm đường chết mà thôi.Các đệ tử Phù Vân Kiếm Tông thấy rất lạ vì sao hắn lại đồng ý, nhưng Lâm Nhất không thể nghĩ ra lý do gì để không đồng ý, huống hồ hắn cũng đã rất bực với Phùng Chương này rồi.Tỉnh Quân thì có gì ghê gớm chứ! Tại Phi Vân Điện rộng lớn, rất nhanh đã tạo ra một khoảng không gian lớn.Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất, quan điểm của nhiều đệ tử Phù Vân Kiếm Tông về hắn đã thay đổi không ít trong im lặng.Bất kể là Côn Lôn, Huyền Hoàng hay con đường Thông Thiên tàn khốc đẫm máu.Ở bất cứ nơi đâu, cường giả cũng sẽ được tôn trọng xứng đáng, rõ ràng sức. mạnh của Lâm Nhất đã chiếm được sự công nhận của một bộ phận đệ tử.Tuy người này có tính khí khá khó chịu, chỉ vài lời nói đã khiến người ta tức muốn hộc máu, nhưng hắn vẫn nhận lời thách đấu của Phùng Chương sư huynh. Dũng khí như vậy đã phần nào thể hiện khí phách của một kiếm giả, trái lại Phùng Chương sư huynh khiến mọi người có chút khó chịu.Tinh Quân ra tay với Thiên Phách cũng được, nhưng nếu không có chưởng giáo mở miệng, e rằng hắn ta sẽ trực tiếp nhận suất lên núi Thánh Kiếm.Phát huy tột đỉnh bốn chữ "không biết xấu hổi, bất cứ ai có chút khí phách cũng quyết không chấp nhận bị Lâm Nhất nhạo báng chế giễu như vậy.Dũng khí của Lâm Nhất khiến người ta khâm phục, nhưng dũng khí thì dũng khí, cuộc đối đầu này vẫn hơi thiếu công bằng.

Những lời chế giễu không hề có chút khách khí khiến trên dưới Phù Vân Kiếm Tông cảm thấy nghẹn uất. Trước đây, họ còn chỉ trích Lâm Nhất vô liêm sỉ.

Nhưng dù thế nào đi nữa, dường như cũng không có ai vô liêm sỉ hơn Phùng Chương sư huynh, hoàn toàn không biết xấu hổ.

Các đệ tử thân truyền khác thay đổi sắc mặt, lóe lên vẻ xấu hổ. Điều này thực sự hơi không thích hợp... Dù gì đi nữa, Tinh Quân cũng không nên tranh giành với Thiên Phách, quá mất mặt.

Nhưng Phùng Chương hoàn toàn không ngần ngại, còn cười thoải mái: "Nếu ngươi muốn nhường suất cho ta, ta chắc chắn có thể chịu đựng được."

Chỉ cần có thể lên núi Thánh Kiếm, mất chút mặt mũi thì có nghĩa lý gì, huống hồ hắn ta thực sự cảm thấy mình xứng đáng lên núi Thánh Kiếm hơn.

"Quá đáng lắm rồi!" Tiểu Vũ tức giận, gương mặt đỏ bừng, hai nắm đấm siết chặt.

Diệp Tử Lăng cười lạnh trong lòng, không chỉ quá đáng mà thậm chí vô liêm sỉ tột cùng. Các đệ tử thân truyền khác đều lặng lẽ lùi ra xa khỏi Phùng Chương, nhưng hắn ta vẫn hoàn toàn không hay biết.

"Phùng Chương, ngươi có biết xấu hổ không hả?" Đột nhiên, chưởng giáo lên tiếng, cười nói. "Ta...

Trong lòng Phùng Chương run lên, sợ tới mức suýt ngã nhào xuống. Nếu có thể, hắn ta thực sự muốn nói rằng mình không cần mặt mũi. So với suất lên núi Thánh Kiếm, mặt mũi hoàn toàn không đáng kể.

Nhưng giọng nói của chưởng giáo rõ ràng không đúng, ẩn chứa ý cảnh cáo.

"Mặt mũi thực sự không quan trọng, nhưng nếu ngươi không cần, lão phu vẫn cần. Ngươi muốn suất lên núi Thánh Kiếm cũng được, miễn là khiến hắn tâm phục khẩu phục, lão phu không thể nhịn được khi hẳn khinh thường môn phái của chúng ta." Trên mặt chưởng giáo Phù Vân vẫn hiện ý cười nói.

Phùng Chương xoay chuyển tròng mắt, lập tức nảy ra ý định, hắn ta nhìn Lâm Nhất: "Lâm Nhất, ta sẽ không bắt nạt ngươi. Ta sẽ áp chế tu vi xuống Thiên Phách cảnh, nếu ngươi có thể chống đỡ mười chiêu của ta, ta sẽ không tranh giành với ngươi nữa. Nếu không chịu nổi, ngươi phải nuốt giận vào trong!"

Lúc đầu hắn ta muốn nói ba chiêu, nhưng nghĩ đến sức mạnh mà Lâm Nhất đã thể hiện trước đó, lập tức đổi lời, tăng lên mười chiêu.

"Tất nhiên, sư huynh sẽ không dùng võ học Thánh Linh để bắt nạt ngươi!" Phùng Chương mỉm cười, nhẹ giọng nói.

Lâm Nhất cười nói: "Đệ tử Phù Vân Kiếm Tông đều là những người tốt, miệng luôn nói không bắt nạt ngươi. Ta có gì không muốn đâu, nếu ngươi muốn tự làm nhục mình thì ta sẽ chiều lòng ngươi!"

"Lời nói của sư đệ rất sắc bén đấy, nhưng ta là Tinh Quân, sẽ không để ý so đo những điều đó đâu." Phùng Chương mỉm cười tươi, hoàn toàn không để ý lời nói của Lâm Nhất, sắp có được suất lên núi Thánh Kiếm rồi nên tâm trạng rất tốt.

Đã đồng ý rồi!

Lâm Nhất thực sự đã đồng ý, Phùng Chương sư huynh là Tinh Quân, tu vi trong số các đệ tử thân truyền cũng được xem là đúng đầu.

Tuy hắn ta hơi vô liêm sỉ, nhưng về thực lực thì mọi người vẫn rất công nhận. Không ai nghĩ rằng Lâm Nhất lại trực tiếp đồng ý ngay lập tức mà không hề do dự.

Và thái độ mạnh mẽ ấy, khí thế sắc bén kia vẫn trước sau như một, dường như không hề thu lại khi đối mặt với Tinh Quân.

"Nhất sư đệ, Phùng sư huynh đã đạt đến Tinh Nguyên cảnh viên mãn đỉnh phong rồi, ngươi phải cẩn thận đấy, tuyệt đối không được chủ quan." Truyền âm của Tiểu Vũ vang lên bên tai Lâm Nhất, Lâm Nhất mỉm cười, cô nhóc này thực sự rất quan tâm mình.

Tinh Quân có ba cảnh giới lớn: Tinh Nguyên cảnh, Tinh Hà cảnh và Tỉnh Tương cảnh.

Phùng Chương đã đạt đến viên mãn đỉnh phong của Tinh Nguyên cảnh, có nghĩa là bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào Tỉnh Hà cảnh, tu vi như vậy trong số các đệ tử thân truyền thực sự rất mạnh.

Nhưng đối với Lâm Nhất mà nói, nếu hắn ta dám đấu với mình ở Thiên Phách cảnh thì chỉ là tìm đường chết mà thôi.

Các đệ tử Phù Vân Kiếm Tông thấy rất lạ vì sao hắn lại đồng ý, nhưng Lâm Nhất không thể nghĩ ra lý do gì để không đồng ý, huống hồ hắn cũng đã rất bực với Phùng Chương này rồi.

Tỉnh Quân thì có gì ghê gớm chứ! Tại Phi Vân Điện rộng lớn, rất nhanh đã tạo ra một khoảng không gian lớn.

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất, quan điểm của nhiều đệ tử Phù Vân Kiếm Tông về hắn đã thay đổi không ít trong im lặng.

Bất kể là Côn Lôn, Huyền Hoàng hay con đường Thông Thiên tàn khốc đẫm máu.

Ở bất cứ nơi đâu, cường giả cũng sẽ được tôn trọng xứng đáng, rõ ràng sức. mạnh của Lâm Nhất đã chiếm được sự công nhận của một bộ phận đệ tử.

Tuy người này có tính khí khá khó chịu, chỉ vài lời nói đã khiến người ta tức muốn hộc máu, nhưng hắn vẫn nhận lời thách đấu của Phùng Chương sư huynh. Dũng khí như vậy đã phần nào thể hiện khí phách của một kiếm giả, trái lại Phùng Chương sư huynh khiến mọi người có chút khó chịu.

Tinh Quân ra tay với Thiên Phách cũng được, nhưng nếu không có chưởng giáo mở miệng, e rằng hắn ta sẽ trực tiếp nhận suất lên núi Thánh Kiếm.

Phát huy tột đỉnh bốn chữ "không biết xấu hổi, bất cứ ai có chút khí phách cũng quyết không chấp nhận bị Lâm Nhất nhạo báng chế giễu như vậy.

Dũng khí của Lâm Nhất khiến người ta khâm phục, nhưng dũng khí thì dũng khí, cuộc đối đầu này vẫn hơi thiếu công bằng.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Những lời chế giễu không hề có chút khách khí khiến trên dưới Phù Vân Kiếm Tông cảm thấy nghẹn uất. Trước đây, họ còn chỉ trích Lâm Nhất vô liêm sỉ.Nhưng dù thế nào đi nữa, dường như cũng không có ai vô liêm sỉ hơn Phùng Chương sư huynh, hoàn toàn không biết xấu hổ.Các đệ tử thân truyền khác thay đổi sắc mặt, lóe lên vẻ xấu hổ. Điều này thực sự hơi không thích hợp... Dù gì đi nữa, Tinh Quân cũng không nên tranh giành với Thiên Phách, quá mất mặt.Nhưng Phùng Chương hoàn toàn không ngần ngại, còn cười thoải mái: "Nếu ngươi muốn nhường suất cho ta, ta chắc chắn có thể chịu đựng được."Chỉ cần có thể lên núi Thánh Kiếm, mất chút mặt mũi thì có nghĩa lý gì, huống hồ hắn ta thực sự cảm thấy mình xứng đáng lên núi Thánh Kiếm hơn."Quá đáng lắm rồi!" Tiểu Vũ tức giận, gương mặt đỏ bừng, hai nắm đấm siết chặt.Diệp Tử Lăng cười lạnh trong lòng, không chỉ quá đáng mà thậm chí vô liêm sỉ tột cùng. Các đệ tử thân truyền khác đều lặng lẽ lùi ra xa khỏi Phùng Chương, nhưng hắn ta vẫn hoàn toàn không hay biết."Phùng Chương, ngươi có biết xấu hổ không hả?" Đột nhiên, chưởng giáo lên tiếng, cười nói. "Ta...Trong lòng Phùng Chương run lên, sợ tới mức suýt ngã nhào xuống. Nếu có thể, hắn ta thực sự muốn nói rằng mình không cần mặt mũi. So với suất lên núi Thánh Kiếm, mặt mũi hoàn toàn không đáng kể.Nhưng giọng nói của chưởng giáo rõ ràng không đúng, ẩn chứa ý cảnh cáo."Mặt mũi thực sự không quan trọng, nhưng nếu ngươi không cần, lão phu vẫn cần. Ngươi muốn suất lên núi Thánh Kiếm cũng được, miễn là khiến hắn tâm phục khẩu phục, lão phu không thể nhịn được khi hẳn khinh thường môn phái của chúng ta." Trên mặt chưởng giáo Phù Vân vẫn hiện ý cười nói.Phùng Chương xoay chuyển tròng mắt, lập tức nảy ra ý định, hắn ta nhìn Lâm Nhất: "Lâm Nhất, ta sẽ không bắt nạt ngươi. Ta sẽ áp chế tu vi xuống Thiên Phách cảnh, nếu ngươi có thể chống đỡ mười chiêu của ta, ta sẽ không tranh giành với ngươi nữa. Nếu không chịu nổi, ngươi phải nuốt giận vào trong!"Lúc đầu hắn ta muốn nói ba chiêu, nhưng nghĩ đến sức mạnh mà Lâm Nhất đã thể hiện trước đó, lập tức đổi lời, tăng lên mười chiêu."Tất nhiên, sư huynh sẽ không dùng võ học Thánh Linh để bắt nạt ngươi!" Phùng Chương mỉm cười, nhẹ giọng nói.Lâm Nhất cười nói: "Đệ tử Phù Vân Kiếm Tông đều là những người tốt, miệng luôn nói không bắt nạt ngươi. Ta có gì không muốn đâu, nếu ngươi muốn tự làm nhục mình thì ta sẽ chiều lòng ngươi!""Lời nói của sư đệ rất sắc bén đấy, nhưng ta là Tinh Quân, sẽ không để ý so đo những điều đó đâu." Phùng Chương mỉm cười tươi, hoàn toàn không để ý lời nói của Lâm Nhất, sắp có được suất lên núi Thánh Kiếm rồi nên tâm trạng rất tốt.Đã đồng ý rồi!Lâm Nhất thực sự đã đồng ý, Phùng Chương sư huynh là Tinh Quân, tu vi trong số các đệ tử thân truyền cũng được xem là đúng đầu.Tuy hắn ta hơi vô liêm sỉ, nhưng về thực lực thì mọi người vẫn rất công nhận. Không ai nghĩ rằng Lâm Nhất lại trực tiếp đồng ý ngay lập tức mà không hề do dự.Và thái độ mạnh mẽ ấy, khí thế sắc bén kia vẫn trước sau như một, dường như không hề thu lại khi đối mặt với Tinh Quân."Nhất sư đệ, Phùng sư huynh đã đạt đến Tinh Nguyên cảnh viên mãn đỉnh phong rồi, ngươi phải cẩn thận đấy, tuyệt đối không được chủ quan." Truyền âm của Tiểu Vũ vang lên bên tai Lâm Nhất, Lâm Nhất mỉm cười, cô nhóc này thực sự rất quan tâm mình.Tinh Quân có ba cảnh giới lớn: Tinh Nguyên cảnh, Tinh Hà cảnh và Tỉnh Tương cảnh.Phùng Chương đã đạt đến viên mãn đỉnh phong của Tinh Nguyên cảnh, có nghĩa là bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào Tỉnh Hà cảnh, tu vi như vậy trong số các đệ tử thân truyền thực sự rất mạnh.Nhưng đối với Lâm Nhất mà nói, nếu hắn ta dám đấu với mình ở Thiên Phách cảnh thì chỉ là tìm đường chết mà thôi.Các đệ tử Phù Vân Kiếm Tông thấy rất lạ vì sao hắn lại đồng ý, nhưng Lâm Nhất không thể nghĩ ra lý do gì để không đồng ý, huống hồ hắn cũng đã rất bực với Phùng Chương này rồi.Tỉnh Quân thì có gì ghê gớm chứ! Tại Phi Vân Điện rộng lớn, rất nhanh đã tạo ra một khoảng không gian lớn.Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất, quan điểm của nhiều đệ tử Phù Vân Kiếm Tông về hắn đã thay đổi không ít trong im lặng.Bất kể là Côn Lôn, Huyền Hoàng hay con đường Thông Thiên tàn khốc đẫm máu.Ở bất cứ nơi đâu, cường giả cũng sẽ được tôn trọng xứng đáng, rõ ràng sức. mạnh của Lâm Nhất đã chiếm được sự công nhận của một bộ phận đệ tử.Tuy người này có tính khí khá khó chịu, chỉ vài lời nói đã khiến người ta tức muốn hộc máu, nhưng hắn vẫn nhận lời thách đấu của Phùng Chương sư huynh. Dũng khí như vậy đã phần nào thể hiện khí phách của một kiếm giả, trái lại Phùng Chương sư huynh khiến mọi người có chút khó chịu.Tinh Quân ra tay với Thiên Phách cũng được, nhưng nếu không có chưởng giáo mở miệng, e rằng hắn ta sẽ trực tiếp nhận suất lên núi Thánh Kiếm.Phát huy tột đỉnh bốn chữ "không biết xấu hổi, bất cứ ai có chút khí phách cũng quyết không chấp nhận bị Lâm Nhất nhạo báng chế giễu như vậy.Dũng khí của Lâm Nhất khiến người ta khâm phục, nhưng dũng khí thì dũng khí, cuộc đối đầu này vẫn hơi thiếu công bằng.

Chương 3868: Các đệ tử