Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 3974: Nhân lúc nó ốm

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Trong người Lâm Nhất càng ngày càng bay ra nhiều Thanh Loan, không một chút chần chừ, hắn cứ chém ra hết kiếm này đến kiếm khác, từng nhát kiếm như mưa rền gió dữ nã vào thân hình khổng lồ của đối phương.Nhân lúc nó ốm, lấy mạng nó!Loại yêu thú ở cấp bậc này, nếu nó mà không bị Diệp Tử Lăng đánh trọng thương, thì chỉ vài hơi thở thôi là có thể đánh cho Lâm Nhất gần chết rồi.Hắn không dám lơ là tí nào, bổ một mạch chín kiếm, xung quanh chớp lóe ầm ầm.So với con trăn vảy xanh, thân hình hắn thật nhỏ bé, nhưng kiếm thế của hắn lại như những đỉnh núi cao vạn thước, đâm thủng tầng mây, nhìn xuống thươngsinh, áp chế uy của đối phương.Đợi đến khi chém xong chín kiếm, con trăn vảy xanh ngang ngược này đã mềm nhữn nằm bẹp trên mặt đất, trên thân lộ ra thương tích lồi lõm dữ tợn."Chết rồi à?" Lâm Nhất hạ người xuống đất, đá nhẹ một cái. Trên trán hắn, mồ hôi đầm đìa.Bổ một mạch chín kiếm, việc này khá là tốn sức với Lâm Nhất, nhất là trước đó hắn còn trúng một đòn nặng.Phụt!Thương thế bị kìm nén hóa thành một ngụm máu tươi hộc ra từ miệng Lâm Nhất, mặt hắn tái đi một chút.Grừm!Con trăn vảy xanh trên đất lại vùng vẫy lần nữa, trong mắt lộ ra huyết quang, nó hung ác nhìn Lâm Nhất, rồi ngọ ngoạy muốn dậy.Vèo!Một đạo kiếm quang bay tới, cắm vào hàm dưới của nó, đóng đỉnh nó trên mặt đất.ƯtƯƯICon trăn vảy xanh tru lên, thân hình nặng nề đổ xuống, mặc nó có giấy dụa cỡ nào đi chăng nữa. Thanh kiếm trong miệng kia như núi cao trấn áp nó.Diệp Tử Lăng có dáng người cao gầy, nàng ta đi ra từ trong làn bụi, nàng ta cứ nhìn Lâm Nhất một lúc mà không nói gì.Kiếm ý thông thiên, Phù Vân kiếm pháp đạt tới hóa cảnh, thằng cha này khoa trương quá rồi đấy.Lâm Nhất tiện tay lau vết máu trên khóe miệng, sau đó chớp mắt mỉm cười nói: "Ta nói này sư tỷ, tỷ nhìn ta chằm chằm thế, tỷ nhìn trúng ta rồi à?"Diệp Tử Lăng tỉnh táo lại, nét mặt hiện ra vẻ bực bội, nhưng nghĩ đến việc trước đó đối phương liều mạng ném Vũ Nhược ra, ánh mắt nàng ta lại dịu đi."Người đứng đầu bảng Thiên lộ thứ chín, đúng là đáng sợ, ta chỉ đang tò mò. rốt cuộc trên người đệ còn bao nhiêu bí mật, đệ đừng có mà tự mình đa tình."Nàng ta nói xong thì đi qua dìu Lâm Nhất, nàng ta phát hiện đối phương không hề bị thương nặng."Đệ bị con trăn vảy xanh đánh một đòn, thế mà không hề bị trọng thương..." Diệp Tử Lăng không kìm được nhìn Lâm Nhất cái nữa, tuy bảo con trăn vảy xanh đã bị mình đánh cho bị thương rất nặng, nhưng hắn có thể làm được đến mức này, vẫn thật khó tin."Số đỏi"Lâm Nhất cười, đúng là cũng may, con trăn vảy xanh này đã đánh giá thấp thực lực của mình.Và cũng rất đúng dịp, dạo gần đây Thương long thánh thiên quyết của hắn vừa đột phá đến đệ ngũ trọng, chỉ còn một trọng nữa là đạt tới cảnh giới Thương long thánh thể.Hiện giờ sức chịu đựng của cơ thể đã vượt xa trước, Tử kim thánh văn trên người đã đạt đến mức gần bảy mươi đạo. Dù không có bảo cốt, không thể ngưng luyện ra Thương long thánh giáp, nhưng cũng không kém mấy."Lâm Nhất?”Đám Liễu Nguyên và Phùng Chương ở đẳng sau chạy đến, trông thấy Lâm Nhất đang chuyện trò vui vẻ, bọn họ đều chấn động.

Trong người Lâm Nhất càng ngày càng bay ra nhiều Thanh Loan, không một chút chần chừ, hắn cứ chém ra hết kiếm này đến kiếm khác, từng nhát kiếm như mưa rền gió dữ nã vào thân hình khổng lồ của đối phương.

Nhân lúc nó ốm, lấy mạng nó!

Loại yêu thú ở cấp bậc này, nếu nó mà không bị Diệp Tử Lăng đánh trọng thương, thì chỉ vài hơi thở thôi là có thể đánh cho Lâm Nhất gần chết rồi.

Hắn không dám lơ là tí nào, bổ một mạch chín kiếm, xung quanh chớp lóe ầm ầm.

So với con trăn vảy xanh, thân hình hắn thật nhỏ bé, nhưng kiếm thế của hắn lại như những đỉnh núi cao vạn thước, đâm thủng tầng mây, nhìn xuống thương

sinh, áp chế uy của đối phương.

Đợi đến khi chém xong chín kiếm, con trăn vảy xanh ngang ngược này đã mềm nhữn nằm bẹp trên mặt đất, trên thân lộ ra thương tích lồi lõm dữ tợn.

"Chết rồi à?" Lâm Nhất hạ người xuống đất, đá nhẹ một cái. Trên trán hắn, mồ hôi đầm đìa.

Bổ một mạch chín kiếm, việc này khá là tốn sức với Lâm Nhất, nhất là trước đó hắn còn trúng một đòn nặng.

Phụt!

Thương thế bị kìm nén hóa thành một ngụm máu tươi hộc ra từ miệng Lâm Nhất, mặt hắn tái đi một chút.

Grừm!

Con trăn vảy xanh trên đất lại vùng vẫy lần nữa, trong mắt lộ ra huyết quang, nó hung ác nhìn Lâm Nhất, rồi ngọ ngoạy muốn dậy.

Vèo!

Một đạo kiếm quang bay tới, cắm vào hàm dưới của nó, đóng đỉnh nó trên mặt đất.

ƯtƯƯI

Con trăn vảy xanh tru lên, thân hình nặng nề đổ xuống, mặc nó có giấy dụa cỡ nào đi chăng nữa. Thanh kiếm trong miệng kia như núi cao trấn áp nó.

Diệp Tử Lăng có dáng người cao gầy, nàng ta đi ra từ trong làn bụi, nàng ta cứ nhìn Lâm Nhất một lúc mà không nói gì.

Kiếm ý thông thiên, Phù Vân kiếm pháp đạt tới hóa cảnh, thằng cha này khoa trương quá rồi đấy.

Lâm Nhất tiện tay lau vết máu trên khóe miệng, sau đó chớp mắt mỉm cười nói: "Ta nói này sư tỷ, tỷ nhìn ta chằm chằm thế, tỷ nhìn trúng ta rồi à?"

Diệp Tử Lăng tỉnh táo lại, nét mặt hiện ra vẻ bực bội, nhưng nghĩ đến việc trước đó đối phương liều mạng ném Vũ Nhược ra, ánh mắt nàng ta lại dịu đi.

"Người đứng đầu bảng Thiên lộ thứ chín, đúng là đáng sợ, ta chỉ đang tò mò. rốt cuộc trên người đệ còn bao nhiêu bí mật, đệ đừng có mà tự mình đa tình."

Nàng ta nói xong thì đi qua dìu Lâm Nhất, nàng ta phát hiện đối phương không hề bị thương nặng.

"Đệ bị con trăn vảy xanh đánh một đòn, thế mà không hề bị trọng thương..." Diệp Tử Lăng không kìm được nhìn Lâm Nhất cái nữa, tuy bảo con trăn vảy xanh đã bị mình đánh cho bị thương rất nặng, nhưng hắn có thể làm được đến mức này, vẫn thật khó tin.

"Số đỏi"

Lâm Nhất cười, đúng là cũng may, con trăn vảy xanh này đã đánh giá thấp thực lực của mình.

Và cũng rất đúng dịp, dạo gần đây Thương long thánh thiên quyết của hắn vừa đột phá đến đệ ngũ trọng, chỉ còn một trọng nữa là đạt tới cảnh giới Thương long thánh thể.

Hiện giờ sức chịu đựng của cơ thể đã vượt xa trước, Tử kim thánh văn trên người đã đạt đến mức gần bảy mươi đạo. Dù không có bảo cốt, không thể ngưng luyện ra Thương long thánh giáp, nhưng cũng không kém mấy.

"Lâm Nhất?”

Đám Liễu Nguyên và Phùng Chương ở đẳng sau chạy đến, trông thấy Lâm Nhất đang chuyện trò vui vẻ, bọn họ đều chấn động.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Trong người Lâm Nhất càng ngày càng bay ra nhiều Thanh Loan, không một chút chần chừ, hắn cứ chém ra hết kiếm này đến kiếm khác, từng nhát kiếm như mưa rền gió dữ nã vào thân hình khổng lồ của đối phương.Nhân lúc nó ốm, lấy mạng nó!Loại yêu thú ở cấp bậc này, nếu nó mà không bị Diệp Tử Lăng đánh trọng thương, thì chỉ vài hơi thở thôi là có thể đánh cho Lâm Nhất gần chết rồi.Hắn không dám lơ là tí nào, bổ một mạch chín kiếm, xung quanh chớp lóe ầm ầm.So với con trăn vảy xanh, thân hình hắn thật nhỏ bé, nhưng kiếm thế của hắn lại như những đỉnh núi cao vạn thước, đâm thủng tầng mây, nhìn xuống thươngsinh, áp chế uy của đối phương.Đợi đến khi chém xong chín kiếm, con trăn vảy xanh ngang ngược này đã mềm nhữn nằm bẹp trên mặt đất, trên thân lộ ra thương tích lồi lõm dữ tợn."Chết rồi à?" Lâm Nhất hạ người xuống đất, đá nhẹ một cái. Trên trán hắn, mồ hôi đầm đìa.Bổ một mạch chín kiếm, việc này khá là tốn sức với Lâm Nhất, nhất là trước đó hắn còn trúng một đòn nặng.Phụt!Thương thế bị kìm nén hóa thành một ngụm máu tươi hộc ra từ miệng Lâm Nhất, mặt hắn tái đi một chút.Grừm!Con trăn vảy xanh trên đất lại vùng vẫy lần nữa, trong mắt lộ ra huyết quang, nó hung ác nhìn Lâm Nhất, rồi ngọ ngoạy muốn dậy.Vèo!Một đạo kiếm quang bay tới, cắm vào hàm dưới của nó, đóng đỉnh nó trên mặt đất.ƯtƯƯICon trăn vảy xanh tru lên, thân hình nặng nề đổ xuống, mặc nó có giấy dụa cỡ nào đi chăng nữa. Thanh kiếm trong miệng kia như núi cao trấn áp nó.Diệp Tử Lăng có dáng người cao gầy, nàng ta đi ra từ trong làn bụi, nàng ta cứ nhìn Lâm Nhất một lúc mà không nói gì.Kiếm ý thông thiên, Phù Vân kiếm pháp đạt tới hóa cảnh, thằng cha này khoa trương quá rồi đấy.Lâm Nhất tiện tay lau vết máu trên khóe miệng, sau đó chớp mắt mỉm cười nói: "Ta nói này sư tỷ, tỷ nhìn ta chằm chằm thế, tỷ nhìn trúng ta rồi à?"Diệp Tử Lăng tỉnh táo lại, nét mặt hiện ra vẻ bực bội, nhưng nghĩ đến việc trước đó đối phương liều mạng ném Vũ Nhược ra, ánh mắt nàng ta lại dịu đi."Người đứng đầu bảng Thiên lộ thứ chín, đúng là đáng sợ, ta chỉ đang tò mò. rốt cuộc trên người đệ còn bao nhiêu bí mật, đệ đừng có mà tự mình đa tình."Nàng ta nói xong thì đi qua dìu Lâm Nhất, nàng ta phát hiện đối phương không hề bị thương nặng."Đệ bị con trăn vảy xanh đánh một đòn, thế mà không hề bị trọng thương..." Diệp Tử Lăng không kìm được nhìn Lâm Nhất cái nữa, tuy bảo con trăn vảy xanh đã bị mình đánh cho bị thương rất nặng, nhưng hắn có thể làm được đến mức này, vẫn thật khó tin."Số đỏi"Lâm Nhất cười, đúng là cũng may, con trăn vảy xanh này đã đánh giá thấp thực lực của mình.Và cũng rất đúng dịp, dạo gần đây Thương long thánh thiên quyết của hắn vừa đột phá đến đệ ngũ trọng, chỉ còn một trọng nữa là đạt tới cảnh giới Thương long thánh thể.Hiện giờ sức chịu đựng của cơ thể đã vượt xa trước, Tử kim thánh văn trên người đã đạt đến mức gần bảy mươi đạo. Dù không có bảo cốt, không thể ngưng luyện ra Thương long thánh giáp, nhưng cũng không kém mấy."Lâm Nhất?”Đám Liễu Nguyên và Phùng Chương ở đẳng sau chạy đến, trông thấy Lâm Nhất đang chuyện trò vui vẻ, bọn họ đều chấn động.

Chương 3974: Nhân lúc nó ốm