Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…
Chương 2704
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2704:Anh chặn cô ở lồ ng ngực mình và tủ thâp.Anh hình như rất thích không một tiêng động đứng lù lù sau lưng cô.Hà Băng nhanh chóng uống hết mấy ngụm nước.“Anh khát nước, cho anh uống với.”Lúc này người đàn ông phía sau lên giọng.“Này.” Hà Băng cầm ly nước trong tay đưa cho anh.Diệp Minh không cầm, trực tiếp cúi đàu, uông hêt nước còn dư lại trong ly.Cạn sạch.“Còn chưa hết khát.” Anh nhìn cô.“Để em rót cho anh.”Hà Băng đi rót nước.Thế nhưng một bàn tay thô ráp rộng lón vươn qua, đoạt lây cái ly của cô, một cánh tay tráng kiện bóp chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, ép cô xoay lại.“Cố ý?Anh khàn giọng hỏi một câu, cúi người liên ngăn chặn môi cô.Ưm.Đột nhiên bị hôn, con ngươi đrong suốt của Hà Băng không. ngừng CO rút lại, cô còn chưa kịp câu “cô ý” kia của anh, anh đã hôn qua.Anh hôn mưa rền gió dữ, bá đạp cướp đoạt lấy hô hấp cô.Hà Băng đã lâu không được anh hôn, đối mặt với thê tiên công điên cuồng như vậy, hai chân cô mêm nhữn.Thế nhưng bàn tay người đàn ông đúng lúc giữ lại eo thon của cô, anh nhẹ nhàn nhắc lên, cô được ôm ngồi trên cái tủ thấp.Cô vốn chân ngắn, vừa được ôm ngồi lên tủ, cô cao hơn anh một khúc.Anh khép mị, tiếp tục sâu hơn nụ hôn này.“Diệp Minh, đừng như vậy…”Hà Băng giống một con cá nhỏ sắp chết khô, dựa vào tia lý trí cuối cùng dùng sức tránh đầu, không để anh hôn.“Diệp Minh, anh đừng bắt nạt em mà, đêm nay em hẹn anh tới là có chính sự nói cho anh…”“Nói cái gì? So.với nói; anh càng thích… làm hơn:..” Người đàn ông khàn khàn cười.Anh nói cái gì?Hà Băng siêt hai năm đâm đập vào người anh: “Đừng quên thân phận của anh, anh bây giờ là thủ tống đấy!”Anh ở bên ngoài lãnh khốc cắm dục, không phải thê này.“Bót nói nhảm!” Diệp Minh hôn mặt cô, vừa hôn vừa lôi kéo c ởi quần áo trên người cô: ‘Ông đây nghẹn một thân hỏa, còn nhịn nữa sẽ phế đó.”Ă.Hà Băng. liền nhớ lại đám con gái.trong quán bar nói anh, đàn ông ở trong quân đội rất lâu không có hơi phụ nữ.Người ta có người nhà ở đại viện quân khu thì không tính, anh “BẾN có vợ, gặp đều là đám đực rựa Diệp Minh kéo nửa ngày mà mãi không cởi ra được, bởi vì cô hôm nay không mặc váy.Tối nay Hà Băng mặc áo sơmi tay phòng, bên ngoài phối với váy yềm denim nhạt, dây yêm treo trên vai cô bó chặt bộ ng ực phập phồng. Kiểu váy yêm này dạo gân đây rât hot, mặc vào cũng rất trẻ trung.
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2704:Anh chặn cô ở lồ ng ngực mình và tủ thâp.Anh hình như rất thích không một tiêng động đứng lù lù sau lưng cô.Hà Băng nhanh chóng uống hết mấy ngụm nước.“Anh khát nước, cho anh uống với.”Lúc này người đàn ông phía sau lên giọng.“Này.” Hà Băng cầm ly nước trong tay đưa cho anh.Diệp Minh không cầm, trực tiếp cúi đàu, uông hêt nước còn dư lại trong ly.Cạn sạch.“Còn chưa hết khát.” Anh nhìn cô.“Để em rót cho anh.”Hà Băng đi rót nước.Thế nhưng một bàn tay thô ráp rộng lón vươn qua, đoạt lây cái ly của cô, một cánh tay tráng kiện bóp chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, ép cô xoay lại.“Cố ý?Anh khàn giọng hỏi một câu, cúi người liên ngăn chặn môi cô.Ưm.Đột nhiên bị hôn, con ngươi đrong suốt của Hà Băng không. ngừng CO rút lại, cô còn chưa kịp câu “cô ý” kia của anh, anh đã hôn qua.Anh hôn mưa rền gió dữ, bá đạp cướp đoạt lấy hô hấp cô.Hà Băng đã lâu không được anh hôn, đối mặt với thê tiên công điên cuồng như vậy, hai chân cô mêm nhữn.Thế nhưng bàn tay người đàn ông đúng lúc giữ lại eo thon của cô, anh nhẹ nhàn nhắc lên, cô được ôm ngồi trên cái tủ thấp.Cô vốn chân ngắn, vừa được ôm ngồi lên tủ, cô cao hơn anh một khúc.Anh khép mị, tiếp tục sâu hơn nụ hôn này.“Diệp Minh, đừng như vậy…”Hà Băng giống một con cá nhỏ sắp chết khô, dựa vào tia lý trí cuối cùng dùng sức tránh đầu, không để anh hôn.“Diệp Minh, anh đừng bắt nạt em mà, đêm nay em hẹn anh tới là có chính sự nói cho anh…”“Nói cái gì? So.với nói; anh càng thích… làm hơn:..” Người đàn ông khàn khàn cười.Anh nói cái gì?Hà Băng siêt hai năm đâm đập vào người anh: “Đừng quên thân phận của anh, anh bây giờ là thủ tống đấy!”Anh ở bên ngoài lãnh khốc cắm dục, không phải thê này.“Bót nói nhảm!” Diệp Minh hôn mặt cô, vừa hôn vừa lôi kéo c ởi quần áo trên người cô: ‘Ông đây nghẹn một thân hỏa, còn nhịn nữa sẽ phế đó.”Ă.Hà Băng. liền nhớ lại đám con gái.trong quán bar nói anh, đàn ông ở trong quân đội rất lâu không có hơi phụ nữ.Người ta có người nhà ở đại viện quân khu thì không tính, anh “BẾN có vợ, gặp đều là đám đực rựa Diệp Minh kéo nửa ngày mà mãi không cởi ra được, bởi vì cô hôm nay không mặc váy.Tối nay Hà Băng mặc áo sơmi tay phòng, bên ngoài phối với váy yềm denim nhạt, dây yêm treo trên vai cô bó chặt bộ ng ực phập phồng. Kiểu váy yêm này dạo gân đây rât hot, mặc vào cũng rất trẻ trung.
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2704:Anh chặn cô ở lồ ng ngực mình và tủ thâp.Anh hình như rất thích không một tiêng động đứng lù lù sau lưng cô.Hà Băng nhanh chóng uống hết mấy ngụm nước.“Anh khát nước, cho anh uống với.”Lúc này người đàn ông phía sau lên giọng.“Này.” Hà Băng cầm ly nước trong tay đưa cho anh.Diệp Minh không cầm, trực tiếp cúi đàu, uông hêt nước còn dư lại trong ly.Cạn sạch.“Còn chưa hết khát.” Anh nhìn cô.“Để em rót cho anh.”Hà Băng đi rót nước.Thế nhưng một bàn tay thô ráp rộng lón vươn qua, đoạt lây cái ly của cô, một cánh tay tráng kiện bóp chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, ép cô xoay lại.“Cố ý?Anh khàn giọng hỏi một câu, cúi người liên ngăn chặn môi cô.Ưm.Đột nhiên bị hôn, con ngươi đrong suốt của Hà Băng không. ngừng CO rút lại, cô còn chưa kịp câu “cô ý” kia của anh, anh đã hôn qua.Anh hôn mưa rền gió dữ, bá đạp cướp đoạt lấy hô hấp cô.Hà Băng đã lâu không được anh hôn, đối mặt với thê tiên công điên cuồng như vậy, hai chân cô mêm nhữn.Thế nhưng bàn tay người đàn ông đúng lúc giữ lại eo thon của cô, anh nhẹ nhàn nhắc lên, cô được ôm ngồi trên cái tủ thấp.Cô vốn chân ngắn, vừa được ôm ngồi lên tủ, cô cao hơn anh một khúc.Anh khép mị, tiếp tục sâu hơn nụ hôn này.“Diệp Minh, đừng như vậy…”Hà Băng giống một con cá nhỏ sắp chết khô, dựa vào tia lý trí cuối cùng dùng sức tránh đầu, không để anh hôn.“Diệp Minh, anh đừng bắt nạt em mà, đêm nay em hẹn anh tới là có chính sự nói cho anh…”“Nói cái gì? So.với nói; anh càng thích… làm hơn:..” Người đàn ông khàn khàn cười.Anh nói cái gì?Hà Băng siêt hai năm đâm đập vào người anh: “Đừng quên thân phận của anh, anh bây giờ là thủ tống đấy!”Anh ở bên ngoài lãnh khốc cắm dục, không phải thê này.“Bót nói nhảm!” Diệp Minh hôn mặt cô, vừa hôn vừa lôi kéo c ởi quần áo trên người cô: ‘Ông đây nghẹn một thân hỏa, còn nhịn nữa sẽ phế đó.”Ă.Hà Băng. liền nhớ lại đám con gái.trong quán bar nói anh, đàn ông ở trong quân đội rất lâu không có hơi phụ nữ.Người ta có người nhà ở đại viện quân khu thì không tính, anh “BẾN có vợ, gặp đều là đám đực rựa Diệp Minh kéo nửa ngày mà mãi không cởi ra được, bởi vì cô hôm nay không mặc váy.Tối nay Hà Băng mặc áo sơmi tay phòng, bên ngoài phối với váy yềm denim nhạt, dây yêm treo trên vai cô bó chặt bộ ng ực phập phồng. Kiểu váy yêm này dạo gân đây rât hot, mặc vào cũng rất trẻ trung.