“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3947: C3947: Công tử táng hoa

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Diệp Tử Lăng không khỏi thấy tò mò, nàng ta nghĩ đi nghĩ lại rồi chợt nhận ra hình như mình đã quên đi cái chết của Bôn Lôi ma kiếm.Vô hình trung, khúc mắt trong lòng nàng ta đã được gỡ, nàng ta lập tức cảm thấy sáng tỏ thông suốt, vầng trán lạnh lùng kiêu ngạo giờ có thêm chút vẻ nhu hòa.Rõ ràng Bôn Lôi ma kiếm không chết trên tay mình, nhưng nút thắt trong lòng đã được phá gỡ.Công tử Táng Hoa, là vì hắn sao?Tiếc là người này đạp trăng mà đến, rồi lại đạp trăng mà đi, e là nàng ta không thể đích thân nói lời cảm ơn với hắn nữa rồi."Sư tỷ, bây giờ phải làm sao đây?"Đệ tử chân truyền của Phù Vân kiếm tông đứng bên cạnh nhìn gợn sóng trước mặt, mày nhíu lại."Khu vực này được tạo nên bởi thánh khí, nó sẽ không tồn tại được lâu nữa, cùng lắm... sẽ tiêu tan trước bình minh." Diệp Tử Lăng bình tĩnh đáp, có khi còn không tồn tại được đến lúc bình minh, vì dù gì chủ nhân cũng đã mất rồi.Vèo! Vèo! Vèo!Đang nói chuyện, đằng xa có ba bóng dáng bay về phía Diệp Tử Lăng. Đằng sau mỗi thân ảnh đều có mấy vị lão giả đi theo, người đi đầu chính là Sở Thiên Hạo của Huyền Vương Điện.Sở Thiên Hạo là chủ nhân chính thức của thánh binh, nhưng trong trận này, hắn ta lại im lặng đến tận bây giờ.Dù lúc này thánh binh đã bị người ta đoạt mất, hắn ta vẫn tỉnh rụi, không để lộ ra một tí cảm xúc nào. Không thể không nói, thân là yêu nghiệt mạnh nhất lớp thanh niên ở Thương Huyền phủ, lòng dạ hắn ta sâu thật.Hai người đi cạnh hắn ta là Huyền Phong và Thẩm Đông Lưu, đệ tử chân truyền cấp cao nhất của Thanh Lôi Tự và Thiên Hạo Lâu.Bình thường, bất kể ba người này xuất hiện ở bất kỳ đâu trong Thương Huyền phủ thì cũng sẽ trở thành tiêu điểm.Nhưng hôm nay họ có vẻ nhạt nhòa, cuộc chơi lớn thế này mà không nhúng tay vào được, và cũng không có cơ hội nhúng tay."Diêp Tử Lăng, chúc mừng nhé, Phù Vân kiếm tông cô đã xuất hiện một người tài ba!" Thẩm Đông Lưu của Thiên Hạc Lâu tỏ vẻ tươi cười, lời nói lại có ngụ ý sắc bén.Sở Thiên Hạo và Huyền Phong cũng nhìn sang, bọn họ khá tò mò về thân phận của công tử Táng Hoa.Bọn họ muốn nhìn ra chút manh mối từ nét mặt của Diệp Tử Lăng.Tiếc là họ phải thất vọng rồi.Diệp Tử Lăng thong dong nói: "Người này không phải đệ tử của Phù Vân kiếm tông ta, Phù Vân kiếm tông không thể tự nhiên lòi ra một yêu nghiệt được, bằng không đã không để cho ba nhà các ngươi kiêu căng như thết"Nét mặt Sở Thiên Hạo tỏa ra ý cười: "Nghe nói không lâu trước, Phù Vân kiếm tông xuất hiện một kỳ tài, thành công leo lên đỉnh núi Thánh Kiếm, người này mới ở cảnh giới Thiên Phách, hình như tên là Lâm Nhất gì gì đó."Diệp Tử Lăng nhíu mày, lạnh giọng nói: "Kỳ tài của Phù Vân kiếm tông ta, ngươi nghe ngóng tường tận như thế làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, đừng có màlàm càn, nếu không không thoát được đâu!"Đối phương đã nghe ngóng rõ thông tin của Lâm Nhất, thoáng có ý uy hiếp.Diệp Tử Lăng nghe mà khó chịu, tuy nàng ta không vừa mắt tên đó cho lắm, thậm chí còn hơi khó chịu với tên đó. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tên đó cũng là đệ tử chân truyền của Phù Vân kiếm tông, tương lai tiềm lực không thể đoán được.Nếu đối phương muốn bóp chết mầm non của họ, thì Phù Vân kiếm tông cũng không ngại cá chết lưới rách với đối phương."Đừng kích động."Sở Thiên Hạo cười tủm tỉm nói: "Nửa năm nữa mới đến thời gian chiến đấu xếp hạng ở Thương Huyền phủ, đến lúc đó Phù Vân kiếm tông có còn được bảo vệ núi Thánh Kiếm nữa hay không cũng khó nói. Cả tông môn còn chưa chắc đã trụ vững được, ta cần gì phải hao tâm đối phó với một tiểu bối ở cảnh giới Thiên Phách cơ chứ.""Thế cứ chờ xeml"

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Diệp Tử Lăng không khỏi thấy tò mò, nàng ta nghĩ đi nghĩ lại rồi chợt nhận ra hình như mình đã quên đi cái chết của Bôn Lôi ma kiếm.Vô hình trung, khúc mắt trong lòng nàng ta đã được gỡ, nàng ta lập tức cảm thấy sáng tỏ thông suốt, vầng trán lạnh lùng kiêu ngạo giờ có thêm chút vẻ nhu hòa.Rõ ràng Bôn Lôi ma kiếm không chết trên tay mình, nhưng nút thắt trong lòng đã được phá gỡ.Công tử Táng Hoa, là vì hắn sao?Tiếc là người này đạp trăng mà đến, rồi lại đạp trăng mà đi, e là nàng ta không thể đích thân nói lời cảm ơn với hắn nữa rồi."Sư tỷ, bây giờ phải làm sao đây?"Đệ tử chân truyền của Phù Vân kiếm tông đứng bên cạnh nhìn gợn sóng trước mặt, mày nhíu lại."Khu vực này được tạo nên bởi thánh khí, nó sẽ không tồn tại được lâu nữa, cùng lắm... sẽ tiêu tan trước bình minh." Diệp Tử Lăng bình tĩnh đáp, có khi còn không tồn tại được đến lúc bình minh, vì dù gì chủ nhân cũng đã mất rồi.Vèo! Vèo! Vèo!Đang nói chuyện, đằng xa có ba bóng dáng bay về phía Diệp Tử Lăng. Đằng sau mỗi thân ảnh đều có mấy vị lão giả đi theo, người đi đầu chính là Sở Thiên Hạo của Huyền Vương Điện.Sở Thiên Hạo là chủ nhân chính thức của thánh binh, nhưng trong trận này, hắn ta lại im lặng đến tận bây giờ.Dù lúc này thánh binh đã bị người ta đoạt mất, hắn ta vẫn tỉnh rụi, không để lộ ra một tí cảm xúc nào. Không thể không nói, thân là yêu nghiệt mạnh nhất lớp thanh niên ở Thương Huyền phủ, lòng dạ hắn ta sâu thật.Hai người đi cạnh hắn ta là Huyền Phong và Thẩm Đông Lưu, đệ tử chân truyền cấp cao nhất của Thanh Lôi Tự và Thiên Hạo Lâu.Bình thường, bất kể ba người này xuất hiện ở bất kỳ đâu trong Thương Huyền phủ thì cũng sẽ trở thành tiêu điểm.Nhưng hôm nay họ có vẻ nhạt nhòa, cuộc chơi lớn thế này mà không nhúng tay vào được, và cũng không có cơ hội nhúng tay."Diêp Tử Lăng, chúc mừng nhé, Phù Vân kiếm tông cô đã xuất hiện một người tài ba!" Thẩm Đông Lưu của Thiên Hạc Lâu tỏ vẻ tươi cười, lời nói lại có ngụ ý sắc bén.Sở Thiên Hạo và Huyền Phong cũng nhìn sang, bọn họ khá tò mò về thân phận của công tử Táng Hoa.Bọn họ muốn nhìn ra chút manh mối từ nét mặt của Diệp Tử Lăng.Tiếc là họ phải thất vọng rồi.Diệp Tử Lăng thong dong nói: "Người này không phải đệ tử của Phù Vân kiếm tông ta, Phù Vân kiếm tông không thể tự nhiên lòi ra một yêu nghiệt được, bằng không đã không để cho ba nhà các ngươi kiêu căng như thết"Nét mặt Sở Thiên Hạo tỏa ra ý cười: "Nghe nói không lâu trước, Phù Vân kiếm tông xuất hiện một kỳ tài, thành công leo lên đỉnh núi Thánh Kiếm, người này mới ở cảnh giới Thiên Phách, hình như tên là Lâm Nhất gì gì đó."Diệp Tử Lăng nhíu mày, lạnh giọng nói: "Kỳ tài của Phù Vân kiếm tông ta, ngươi nghe ngóng tường tận như thế làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, đừng có màlàm càn, nếu không không thoát được đâu!"Đối phương đã nghe ngóng rõ thông tin của Lâm Nhất, thoáng có ý uy hiếp.Diệp Tử Lăng nghe mà khó chịu, tuy nàng ta không vừa mắt tên đó cho lắm, thậm chí còn hơi khó chịu với tên đó. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tên đó cũng là đệ tử chân truyền của Phù Vân kiếm tông, tương lai tiềm lực không thể đoán được.Nếu đối phương muốn bóp chết mầm non của họ, thì Phù Vân kiếm tông cũng không ngại cá chết lưới rách với đối phương."Đừng kích động."Sở Thiên Hạo cười tủm tỉm nói: "Nửa năm nữa mới đến thời gian chiến đấu xếp hạng ở Thương Huyền phủ, đến lúc đó Phù Vân kiếm tông có còn được bảo vệ núi Thánh Kiếm nữa hay không cũng khó nói. Cả tông môn còn chưa chắc đã trụ vững được, ta cần gì phải hao tâm đối phó với một tiểu bối ở cảnh giới Thiên Phách cơ chứ.""Thế cứ chờ xeml"

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Diệp Tử Lăng không khỏi thấy tò mò, nàng ta nghĩ đi nghĩ lại rồi chợt nhận ra hình như mình đã quên đi cái chết của Bôn Lôi ma kiếm.Vô hình trung, khúc mắt trong lòng nàng ta đã được gỡ, nàng ta lập tức cảm thấy sáng tỏ thông suốt, vầng trán lạnh lùng kiêu ngạo giờ có thêm chút vẻ nhu hòa.Rõ ràng Bôn Lôi ma kiếm không chết trên tay mình, nhưng nút thắt trong lòng đã được phá gỡ.Công tử Táng Hoa, là vì hắn sao?Tiếc là người này đạp trăng mà đến, rồi lại đạp trăng mà đi, e là nàng ta không thể đích thân nói lời cảm ơn với hắn nữa rồi."Sư tỷ, bây giờ phải làm sao đây?"Đệ tử chân truyền của Phù Vân kiếm tông đứng bên cạnh nhìn gợn sóng trước mặt, mày nhíu lại."Khu vực này được tạo nên bởi thánh khí, nó sẽ không tồn tại được lâu nữa, cùng lắm... sẽ tiêu tan trước bình minh." Diệp Tử Lăng bình tĩnh đáp, có khi còn không tồn tại được đến lúc bình minh, vì dù gì chủ nhân cũng đã mất rồi.Vèo! Vèo! Vèo!Đang nói chuyện, đằng xa có ba bóng dáng bay về phía Diệp Tử Lăng. Đằng sau mỗi thân ảnh đều có mấy vị lão giả đi theo, người đi đầu chính là Sở Thiên Hạo của Huyền Vương Điện.Sở Thiên Hạo là chủ nhân chính thức của thánh binh, nhưng trong trận này, hắn ta lại im lặng đến tận bây giờ.Dù lúc này thánh binh đã bị người ta đoạt mất, hắn ta vẫn tỉnh rụi, không để lộ ra một tí cảm xúc nào. Không thể không nói, thân là yêu nghiệt mạnh nhất lớp thanh niên ở Thương Huyền phủ, lòng dạ hắn ta sâu thật.Hai người đi cạnh hắn ta là Huyền Phong và Thẩm Đông Lưu, đệ tử chân truyền cấp cao nhất của Thanh Lôi Tự và Thiên Hạo Lâu.Bình thường, bất kể ba người này xuất hiện ở bất kỳ đâu trong Thương Huyền phủ thì cũng sẽ trở thành tiêu điểm.Nhưng hôm nay họ có vẻ nhạt nhòa, cuộc chơi lớn thế này mà không nhúng tay vào được, và cũng không có cơ hội nhúng tay."Diêp Tử Lăng, chúc mừng nhé, Phù Vân kiếm tông cô đã xuất hiện một người tài ba!" Thẩm Đông Lưu của Thiên Hạc Lâu tỏ vẻ tươi cười, lời nói lại có ngụ ý sắc bén.Sở Thiên Hạo và Huyền Phong cũng nhìn sang, bọn họ khá tò mò về thân phận của công tử Táng Hoa.Bọn họ muốn nhìn ra chút manh mối từ nét mặt của Diệp Tử Lăng.Tiếc là họ phải thất vọng rồi.Diệp Tử Lăng thong dong nói: "Người này không phải đệ tử của Phù Vân kiếm tông ta, Phù Vân kiếm tông không thể tự nhiên lòi ra một yêu nghiệt được, bằng không đã không để cho ba nhà các ngươi kiêu căng như thết"Nét mặt Sở Thiên Hạo tỏa ra ý cười: "Nghe nói không lâu trước, Phù Vân kiếm tông xuất hiện một kỳ tài, thành công leo lên đỉnh núi Thánh Kiếm, người này mới ở cảnh giới Thiên Phách, hình như tên là Lâm Nhất gì gì đó."Diệp Tử Lăng nhíu mày, lạnh giọng nói: "Kỳ tài của Phù Vân kiếm tông ta, ngươi nghe ngóng tường tận như thế làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, đừng có màlàm càn, nếu không không thoát được đâu!"Đối phương đã nghe ngóng rõ thông tin của Lâm Nhất, thoáng có ý uy hiếp.Diệp Tử Lăng nghe mà khó chịu, tuy nàng ta không vừa mắt tên đó cho lắm, thậm chí còn hơi khó chịu với tên đó. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tên đó cũng là đệ tử chân truyền của Phù Vân kiếm tông, tương lai tiềm lực không thể đoán được.Nếu đối phương muốn bóp chết mầm non của họ, thì Phù Vân kiếm tông cũng không ngại cá chết lưới rách với đối phương."Đừng kích động."Sở Thiên Hạo cười tủm tỉm nói: "Nửa năm nữa mới đến thời gian chiến đấu xếp hạng ở Thương Huyền phủ, đến lúc đó Phù Vân kiếm tông có còn được bảo vệ núi Thánh Kiếm nữa hay không cũng khó nói. Cả tông môn còn chưa chắc đã trụ vững được, ta cần gì phải hao tâm đối phó với một tiểu bối ở cảnh giới Thiên Phách cơ chứ.""Thế cứ chờ xeml"

Chương 3947: C3947: Công tử táng hoa