Một tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không…
Chương 1705
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên TônTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân, Truyện Xuyên KhôngMột tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không… Chương 1705“Ha ha!” Trình Nhược Thủy càng trực tiếp cười thành tiếng, càng làm trên mặt Mã Thành cảm thấy hừng hực.Ông Mã thở dài một tiếng, nhìn Mã Thành vẻ mặt âm trầm, trong lòng bất đắc dĩ nói: “Tôi đã nói rồi, bọn họ không phải người bình thường. Cậu thế mà không tin, bây giờ mất mặt chưa!”Mã Thành lần này, nghiêm túc đánh giá Trình Kiêu, vẻ mặt âm trầm nói: “Tên nhóc, cậu là ai? Với thân thủ của cậu, không phải là hạng người vô danh bừa bãi!”Trình Kiêu thản nhiên nói: “Tôi là ai, anh vần không xứng để biết.Thả ba của bạn tôi ra, nếu không hậu quả anh không gánh nổi.”Mã Thành ngửa đầu cười ha ha: “Nhóc con, cậu là người đầu tiên dám nói loại lời này với tôi. Tôi rất muốn biết, có hậu quả gì mà nhà họ Mã Nam Đảo tôi không gánh nổi!”Trình Kiêu nhìn nhìn anh ta, vẻ mặt nhàn nhạt: “Anh không thả người?”Mã Thành cười lạnh: “Câu bảo tôi thả là tôi thả, vậy tôi không phải là cũng quá không có mặt mũi rồi.”Trình Kiêu không hề nói đùa với anh ta, từng bước một đi về phía anh ta.Mã Thành nhíu mày, trong lòng kinh hãi, quát: “Nhóc con, cậu muốn làm cái gì?”“Cậu dám ra tay với tôi, cậu nghĩ cho kỹ, tôi là người nhà họ Mã ở Nam Đảo đấy!”“Cậu dám đắc tội với nhà họ Mã ở Nam Đảo, cậu là chán sống rồi sao!”Trình Kiêu không để ý, tiếp tục đi về phía trước.Vẻ khinh miệt trên mặt Trình Lạc Thần chậm rãi biến mất, nhìn qua Trình Kiêu, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Chẳng lẽn tên này lúc biết rõ Mã Thành là người nhà họ Mã ở Nam Đảo, vẫn dám động vào anh ta?”“Cậu ta chẳng lẽ ngay cả nhà họ họ Mã ở Nam Đảo cũng chưa từng nghe đến?”Trên gương mặt cao ngạo của Trình Nhược Lan, nhịn không được lộ vẻ tò mò, cô ta rất muốn biết, người thanh niên ở trước.mắt này, đến cùng có dám động đến Mã Thành hay không.Ngược lại Trình Nhược Thủy lại có hảo cảm với Trình Kiêu hơn, Trình Kiêu không sợ cường quyền, vô cùng hợp ý của cô gái nhỏ.Cho nên, Trình Nhược Thủy lúc này có chút lo lắng Trình Kiêu sẽ thật sự ra tay với Mã Thành.Dương Thiên Hữu cũng căng thẳng đến tim thót lên tận cổ, nhà họ Mã Nam Đảo, đây là gia tộc giàu nhất trước đó của Á tộc, đây là một con quái vật khổng lồ, trên mảnh đất Nam Đảo này, một câu nói của nhà họ Mã, ngay cả chính quyền Nam Đảo đều phải suy xét kỹ càng.Trình Kiêu đánh mấy tên vệ sĩ của Mã Thành, này không sao.Nhưng mà, nếu như Trình Kiêu đánh Mã Thành, động vào người nhà họ Mã Nam Đảo, nhà họ Mã mất mặt, đương nhiên sẽ trả thù Trình Kiêu.Mặc dù Dương Thiên Hữu biết Trình Kiêu không phải người bình thường, nhưng mà, anh ta cũng không xác định Trình đại sư so với nhà họ Mã Nam Đảo, đến cùng là ai mạnh hơn.Kỳ thật, trong lòng Dương Thiên Hữu, nhất định là nhà họ Mã mạnh hơn.Gia tộc giàu nhất tiền nhiệm của Á tộc, hẳn không phải là Trình đại sư vừa quật khởi có khả năng so sánh được.Nhìn thấy Trình Kiêu đã đi đến trước mặt, Mã Thành sợ hãi.“Nhóc con, cậu muốn làm gì? Cậu nghĩ cho kỹ, tôi chính là người nhà họ Mã ở Nam Đảo!”Trình Kiêu mặt không biểu cảm, dường như căn bản không để lời nói của Mã Thành trong lòng, nhàn nhạt quát: “Quỳ xuống.”
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên TônTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân, Truyện Xuyên KhôngMột tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không… Chương 1705“Ha ha!” Trình Nhược Thủy càng trực tiếp cười thành tiếng, càng làm trên mặt Mã Thành cảm thấy hừng hực.Ông Mã thở dài một tiếng, nhìn Mã Thành vẻ mặt âm trầm, trong lòng bất đắc dĩ nói: “Tôi đã nói rồi, bọn họ không phải người bình thường. Cậu thế mà không tin, bây giờ mất mặt chưa!”Mã Thành lần này, nghiêm túc đánh giá Trình Kiêu, vẻ mặt âm trầm nói: “Tên nhóc, cậu là ai? Với thân thủ của cậu, không phải là hạng người vô danh bừa bãi!”Trình Kiêu thản nhiên nói: “Tôi là ai, anh vần không xứng để biết.Thả ba của bạn tôi ra, nếu không hậu quả anh không gánh nổi.”Mã Thành ngửa đầu cười ha ha: “Nhóc con, cậu là người đầu tiên dám nói loại lời này với tôi. Tôi rất muốn biết, có hậu quả gì mà nhà họ Mã Nam Đảo tôi không gánh nổi!”Trình Kiêu nhìn nhìn anh ta, vẻ mặt nhàn nhạt: “Anh không thả người?”Mã Thành cười lạnh: “Câu bảo tôi thả là tôi thả, vậy tôi không phải là cũng quá không có mặt mũi rồi.”Trình Kiêu không hề nói đùa với anh ta, từng bước một đi về phía anh ta.Mã Thành nhíu mày, trong lòng kinh hãi, quát: “Nhóc con, cậu muốn làm cái gì?”“Cậu dám ra tay với tôi, cậu nghĩ cho kỹ, tôi là người nhà họ Mã ở Nam Đảo đấy!”“Cậu dám đắc tội với nhà họ Mã ở Nam Đảo, cậu là chán sống rồi sao!”Trình Kiêu không để ý, tiếp tục đi về phía trước.Vẻ khinh miệt trên mặt Trình Lạc Thần chậm rãi biến mất, nhìn qua Trình Kiêu, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Chẳng lẽn tên này lúc biết rõ Mã Thành là người nhà họ Mã ở Nam Đảo, vẫn dám động vào anh ta?”“Cậu ta chẳng lẽ ngay cả nhà họ họ Mã ở Nam Đảo cũng chưa từng nghe đến?”Trên gương mặt cao ngạo của Trình Nhược Lan, nhịn không được lộ vẻ tò mò, cô ta rất muốn biết, người thanh niên ở trước.mắt này, đến cùng có dám động đến Mã Thành hay không.Ngược lại Trình Nhược Thủy lại có hảo cảm với Trình Kiêu hơn, Trình Kiêu không sợ cường quyền, vô cùng hợp ý của cô gái nhỏ.Cho nên, Trình Nhược Thủy lúc này có chút lo lắng Trình Kiêu sẽ thật sự ra tay với Mã Thành.Dương Thiên Hữu cũng căng thẳng đến tim thót lên tận cổ, nhà họ Mã Nam Đảo, đây là gia tộc giàu nhất trước đó của Á tộc, đây là một con quái vật khổng lồ, trên mảnh đất Nam Đảo này, một câu nói của nhà họ Mã, ngay cả chính quyền Nam Đảo đều phải suy xét kỹ càng.Trình Kiêu đánh mấy tên vệ sĩ của Mã Thành, này không sao.Nhưng mà, nếu như Trình Kiêu đánh Mã Thành, động vào người nhà họ Mã Nam Đảo, nhà họ Mã mất mặt, đương nhiên sẽ trả thù Trình Kiêu.Mặc dù Dương Thiên Hữu biết Trình Kiêu không phải người bình thường, nhưng mà, anh ta cũng không xác định Trình đại sư so với nhà họ Mã Nam Đảo, đến cùng là ai mạnh hơn.Kỳ thật, trong lòng Dương Thiên Hữu, nhất định là nhà họ Mã mạnh hơn.Gia tộc giàu nhất tiền nhiệm của Á tộc, hẳn không phải là Trình đại sư vừa quật khởi có khả năng so sánh được.Nhìn thấy Trình Kiêu đã đi đến trước mặt, Mã Thành sợ hãi.“Nhóc con, cậu muốn làm gì? Cậu nghĩ cho kỹ, tôi chính là người nhà họ Mã ở Nam Đảo!”Trình Kiêu mặt không biểu cảm, dường như căn bản không để lời nói của Mã Thành trong lòng, nhàn nhạt quát: “Quỳ xuống.”
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên TônTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân, Truyện Xuyên KhôngMột tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không… Chương 1705“Ha ha!” Trình Nhược Thủy càng trực tiếp cười thành tiếng, càng làm trên mặt Mã Thành cảm thấy hừng hực.Ông Mã thở dài một tiếng, nhìn Mã Thành vẻ mặt âm trầm, trong lòng bất đắc dĩ nói: “Tôi đã nói rồi, bọn họ không phải người bình thường. Cậu thế mà không tin, bây giờ mất mặt chưa!”Mã Thành lần này, nghiêm túc đánh giá Trình Kiêu, vẻ mặt âm trầm nói: “Tên nhóc, cậu là ai? Với thân thủ của cậu, không phải là hạng người vô danh bừa bãi!”Trình Kiêu thản nhiên nói: “Tôi là ai, anh vần không xứng để biết.Thả ba của bạn tôi ra, nếu không hậu quả anh không gánh nổi.”Mã Thành ngửa đầu cười ha ha: “Nhóc con, cậu là người đầu tiên dám nói loại lời này với tôi. Tôi rất muốn biết, có hậu quả gì mà nhà họ Mã Nam Đảo tôi không gánh nổi!”Trình Kiêu nhìn nhìn anh ta, vẻ mặt nhàn nhạt: “Anh không thả người?”Mã Thành cười lạnh: “Câu bảo tôi thả là tôi thả, vậy tôi không phải là cũng quá không có mặt mũi rồi.”Trình Kiêu không hề nói đùa với anh ta, từng bước một đi về phía anh ta.Mã Thành nhíu mày, trong lòng kinh hãi, quát: “Nhóc con, cậu muốn làm cái gì?”“Cậu dám ra tay với tôi, cậu nghĩ cho kỹ, tôi là người nhà họ Mã ở Nam Đảo đấy!”“Cậu dám đắc tội với nhà họ Mã ở Nam Đảo, cậu là chán sống rồi sao!”Trình Kiêu không để ý, tiếp tục đi về phía trước.Vẻ khinh miệt trên mặt Trình Lạc Thần chậm rãi biến mất, nhìn qua Trình Kiêu, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Chẳng lẽn tên này lúc biết rõ Mã Thành là người nhà họ Mã ở Nam Đảo, vẫn dám động vào anh ta?”“Cậu ta chẳng lẽ ngay cả nhà họ họ Mã ở Nam Đảo cũng chưa từng nghe đến?”Trên gương mặt cao ngạo của Trình Nhược Lan, nhịn không được lộ vẻ tò mò, cô ta rất muốn biết, người thanh niên ở trước.mắt này, đến cùng có dám động đến Mã Thành hay không.Ngược lại Trình Nhược Thủy lại có hảo cảm với Trình Kiêu hơn, Trình Kiêu không sợ cường quyền, vô cùng hợp ý của cô gái nhỏ.Cho nên, Trình Nhược Thủy lúc này có chút lo lắng Trình Kiêu sẽ thật sự ra tay với Mã Thành.Dương Thiên Hữu cũng căng thẳng đến tim thót lên tận cổ, nhà họ Mã Nam Đảo, đây là gia tộc giàu nhất trước đó của Á tộc, đây là một con quái vật khổng lồ, trên mảnh đất Nam Đảo này, một câu nói của nhà họ Mã, ngay cả chính quyền Nam Đảo đều phải suy xét kỹ càng.Trình Kiêu đánh mấy tên vệ sĩ của Mã Thành, này không sao.Nhưng mà, nếu như Trình Kiêu đánh Mã Thành, động vào người nhà họ Mã Nam Đảo, nhà họ Mã mất mặt, đương nhiên sẽ trả thù Trình Kiêu.Mặc dù Dương Thiên Hữu biết Trình Kiêu không phải người bình thường, nhưng mà, anh ta cũng không xác định Trình đại sư so với nhà họ Mã Nam Đảo, đến cùng là ai mạnh hơn.Kỳ thật, trong lòng Dương Thiên Hữu, nhất định là nhà họ Mã mạnh hơn.Gia tộc giàu nhất tiền nhiệm của Á tộc, hẳn không phải là Trình đại sư vừa quật khởi có khả năng so sánh được.Nhìn thấy Trình Kiêu đã đi đến trước mặt, Mã Thành sợ hãi.“Nhóc con, cậu muốn làm gì? Cậu nghĩ cho kỹ, tôi chính là người nhà họ Mã ở Nam Đảo!”Trình Kiêu mặt không biểu cảm, dường như căn bản không để lời nói của Mã Thành trong lòng, nhàn nhạt quát: “Quỳ xuống.”