Tác giả:

Lắc lư cái đầu vừa tỉnh lại sau khi chìm vào hôn mê, Lục Lâm Thiên cảm thấy xung quanh mình rất ẩm ướt, hơn nữa toàn thân đau nhức như muốn tê liệt, gió từ bốn phía thổi qua, tạt vào người hắn khiến hắn không nhịn được mà rùng mình một cái.   Đầu Lục Lâm Thiên toát mồ hôi lạnh, hắn vội vàng mở choàng mắt. Không gian xung quanh chỉ là một mảnh đen kịt, trên không trung, một vầng trăng lưỡi liềm đang treo lơ lửng. Sau một lát, mượn ánh sáng yếu ớt phát ra từ mặt trăng hắn mới nhìn được cảnh vật rõ ràng hơn một chút. Hiện tại hắn đang ở trong một đầm nước, lúc này hẳn là ban đêm.   – A…   Cơn đau điếng từ đại não truyền đến khiến hắn phải kêu lên một tiếng thảm thiết. Lục Lâm Thiên cảm nhận được có một lực lượng kỳ lạ đánh vào đầu mình khiến hắn lập tức ngất đi một lần nữa.   Khi trời gần sáng Lục Lâm Thiên mới từ từ tỉnh lại, nhưng khi nhận được tin tức mới từ đại não Lục Lâm Thiên thiếu chút nữa lại ngất đi.   – Nhân phẩm của ta bạo phát sao, xuyên việt rồi, đây là không phải là nằm mơ…

Chương 2404: Khí thế của Lục gia

Đỉnh Phong Thiên HạTác giả: SS Hà ThầnTruyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLắc lư cái đầu vừa tỉnh lại sau khi chìm vào hôn mê, Lục Lâm Thiên cảm thấy xung quanh mình rất ẩm ướt, hơn nữa toàn thân đau nhức như muốn tê liệt, gió từ bốn phía thổi qua, tạt vào người hắn khiến hắn không nhịn được mà rùng mình một cái.   Đầu Lục Lâm Thiên toát mồ hôi lạnh, hắn vội vàng mở choàng mắt. Không gian xung quanh chỉ là một mảnh đen kịt, trên không trung, một vầng trăng lưỡi liềm đang treo lơ lửng. Sau một lát, mượn ánh sáng yếu ớt phát ra từ mặt trăng hắn mới nhìn được cảnh vật rõ ràng hơn một chút. Hiện tại hắn đang ở trong một đầm nước, lúc này hẳn là ban đêm.   – A…   Cơn đau điếng từ đại não truyền đến khiến hắn phải kêu lên một tiếng thảm thiết. Lục Lâm Thiên cảm nhận được có một lực lượng kỳ lạ đánh vào đầu mình khiến hắn lập tức ngất đi một lần nữa.   Khi trời gần sáng Lục Lâm Thiên mới từ từ tỉnh lại, nhưng khi nhận được tin tức mới từ đại não Lục Lâm Thiên thiếu chút nữa lại ngất đi.   – Nhân phẩm của ta bạo phát sao, xuyên việt rồi, đây là không phải là nằm mơ… Còn mấy thanh niên của Bắc Cung gia tộc này giận dữ, ở giữa là một nam tử tuấn mỹ như ngọc, sắc mặt người này biến hóa bất định. Bên cạnh hắn là một thanh niên áo xanh cùng với một thanh niên khác đang muốn xông lên trước nhưng lại bị nam tử tuấn mỹ như ngọc này nắm tay, ánh mắt ý bảo không nên lộn xộn.  - Lâm Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?  Bắc Cung Vô Song ngẩng đầu, ánh mắt lần nữa liếc nhìn chung quanh rồi nhìn Lục Lâm Thiên nói.  - Cũng không có chuyện gì lớn, Cảnh Văn gọi ta tới, những người này chỉ đang tìm phiền toái mà thôi.  Lục Lâm Thiên nói.  - Có muốn thϊếp hỗ trợ không?  Bắc Cung Vô Song quét qua chung quanh, qunah thân có một cỗ khí tức như ẩn như hiện, trong lúc vô hình khiến cho lòng người run lên.  Lục Lâm Thiên nhìn Vô Song, trong lúc dò xét khí tức của nàng, khí tức kia mạnh mẽ khiến cho thuộc tính mộc trong cơ thể hắn cũng chấn động theo, thế nhưng lại không có cách nào nhìn ra tu vi của Vô Song. Không thể nghi ngờ Vô Song đã đặt chân vào hàng ngũ cường giả đỉnh tiêm. Trên phương diện tu vi, Bắc Cung Vô Song hiện tại không còn là Lục Vô Song của ngày xưa nữa.  Nén sự rung động trong lòng, Lục Lâm Thiên nói:  - Tạm thời còn chưa cần nàng hỗ trợ, chỉ bằng mấy người này ta còn có thể giải quyết được.  - Thì ra là bằng hữu Bắc Cung gia tới.  Nhìn mấy người tới, sắc mặt Lục trưởng lão cùng với mấy trưởng lão trong Độc Cô gia biến hóa. Đặc biệt là nhìn thấy quan hệ của Bắc Cung Vô Song với Lục Lâm Thiên như vậy càng khiến cho sắc mặt của đám người này có chút khó coi.  - Không ngờ Độc Cô gia này lại náo nhiệt như vậy.  Trong Bắc Cung gia, một đạo thân ảnh già nua đi ra, trên người mặc trường bào màu xanh nhạt. Hai hàng tóc mai trắng xóa, trên khuôn mặt già nua tràn ngập nếp nhăn, ánh mắt cực kỳ sáng sủa.  Lão giả này nhảy ra, ánh mắt nhìn hai người không mấy chú ý là Nam thúc và Kim Huyền, sau đó lại nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt có chút nghi hoặc.  Đương nhiên, lúc này cũng còn có một bà lão bên cạnh thiếu nữ mặc váy dài màu lam kia cũng đã sớm chú ý tới Nam thúc và Kim Huyền.  - Vị này nhất định là Đại trưởng lão Bắc Cung gia tộc sao?  Nhìn thấy lão giả này, Lục trưởng lão của Độc Cô gia ôm quyền hành lễ, nhìn Bắc Cung Vô Song và Lục Lâm Thiên nói:  - Không biết Bắc Cung gia tộc có quan hệ như thế nào với Lục Lâm Thiên?  - Lục Lâm Thiên này cũng không có quá nhiều quan hệ với Bắc Cung gia chúng ta.  Đại trưởng lão Bắc Cung gia lạnh nhạt nói, ánh mắt khẽ đảo qua trên người Lục Lâm Thiên.  - Vậy thì mời chư vị Bắc Cung gia đi tới Thần Hoàng thành nghỉ ngơi một hồi. Độc Cô gia chúng ta còn có một ít chuyện cần giải quyết, cho nên có chỗ nào chậm trễ mong chư vị thông cảm.  Lục trưởng lão nói.  - Bắc Cung Chí, không ngờ ngươi cũng tới, hay là xem náo nhiệt một chút.  Lão bà bên người thiếu nữ mặc váy dài màu lam nói.  - Thái Công Tố, không phải ngươi cũng tới rồi đó sao?  Ánh mắt lão giả kia nhảy lên, quét qua đám người bên cạnh lão bà, cuối cùng dừng lại trên người thiếu nữ mặc váy dài màu lam nhạt.  - Thái Công.  Lục Lâm Thiên nghe vậy lập tức nhìn chăm chú vào đám người, ngay từ đầu hắn cũng phát giác ra những người này bất phàm, vô cùng cường hãn. Sợ rằng những người này là tới từ Thái Công gia tộc có Thủy Hoàng chi khí, khó trách thuộc tính thủy trong người hắn trong lúc vô hình có chút run rẩy.  - Bắc Cung gia không ngờ lại không có quan hệ gì với Lục Lâm Thiên, rất tốt, mời tiểu thư tránh ra.  Lục trưởng lão nhìn Bắc Cung Vô Song, ánh mắt lóe lên bất định.  - Muốn cho ta tránh ra sao? Chỉ bằng Linh Tôn lục trọng như ngươi sợ rằng còn chưa đủ tư cách.  Bắc Cung Vô Song lạnh nhạt nhìn Lục trưởng lão rồi nói. Giờ phút này cỗ khí chất cao quý trên người khiến cho Lục trưởng lão kia không dám nhìn thẳng.  Bắc Cung Vô Song cũng không để ý tới Lục trưởng lão, mà nhìn về phía Bắc Cung Chí, trong mắt hiện lên vẻ kiên định, nói:  - Đại trưởng lão, Lâm Thiên cùng với Bắc Cung gia không có quan hệ gì. Vậy thì có phải ta và Bắc Cung gia cũng không có quan hệ gì đúng không?  - Thần nữ, không phải ta có ý này. Chuyện này cũng không thích hợp thảo luận ở nơi này.  Khuôn mặt già nua của Bắc Cung Chí run rẩy, trước mặt Bắc Cung Vô Song hắn cũng không dám vô lễ.  - Đại trưởng lão, ngươi nghe rõ cho ta. Ta đã sớm là hôn thê của Lâm Thiên, tuy rằng chưa từng xuất môn, thế nhưng đã sớm được phụ mẫu đồng ý. Ai cũng không thể thay đổi chuyện này. Nếu như có kẻ nào đó có ý không tốt, vậy đừng trách ta trở mặt. Vị thần nữ của Bắc Cung gia này ta không có hứng thú.  Âm thanh lạnh nhạt từ trong miệng Bắc Cung Vô Song truyền ra, trong mắt tràn ngập hàn ý nhìn thẳng về phía Bắc Cung Chí, giống như có một cỗ áp lực đè nặng lên người Bắc Cung Chí khiến cho ánh mắt hắn biến ảo bất định.  Nghe lời nói của Bắc Cung Vô Song, sắc mặt Độc Cô gia cùng với Thái Công gia lập tức biến đổi.  Mấy thanh niên tài tuấn trong đội hình của Bắc Cung gia tộc lúc này biến sắc, từng đạo ánh mắt không có ý tốt nhìn về phía Lục Lâm Thiên.  - Lại là phiền toái sao?  Mấy ánh mắt mang theo hàn ý bắn tới đương nhiên không thoát khỏi cảm giác của Lục Lâm Thiên. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mấy thanh niên tài tuấn của Bắc Cung gia đang dùng ánh mắt không mấy thiện ý nhìn hắn. Trong từng ánh mắt kia rõ ràng có chút đố kỵ. Lục Lâm Thiên nhìn Vô Song, ít nhiều cũng đã biết được nguyên nhân.  Đặc biệt là nam tử tuấn mỹ mặc trưởng bào màu xanh nhạt đứng giữa kia khiến cho Lục Lâm Thiên không khỏi liếc mắt thêm một lần. Khí tức của thanh niên này cũng không tồi.  Trong mắt Lục Lâm Thiên xuất hiện hàn ý nhàn nhạt. Mấy người này tốt nhất nên dừng ở đây, nếu dám có ý định với nữ nhân của hắn thì đừng có trách hắn không khách khí.  - Thì ra là Thần nữ của Bắc Cung gia. Lục Lâm Thiên này vũ nhục trưởng lão của Độc Cô gia ta, đả thương đệ tử Độc Cô gia. Cho dù ngươi là Thần nữ của Bắc Cung gia hôm nay tuyệt đối khó mà bảo vệ được kẻ này.  Nhìn thấy Lục Lâm Thiên có Bắc Cung Vô Song bảo vệ, ánh mắt Lục trưởng lão trầm xuống. Bắc Cung gia cường hãn, Độc Cô gia đương nhiên cũng không sợ. Lục Lâm Thiên làm nhục Độc Cô gia như vậy, hôm nay còn có Thái Công gia nhìn vào, há có thể bỏ qua chuyện này như vậy.  - Hừ....  Bắc Cung Vô Song hừ lạnh một tiếng, còn chưa nói ra thì đã bị Lục Lâm Thiên ngắt lời, hắn nói:  - Vô Song, để cho ta tới đi.  Âm thanh vừa dứt, khóe miệng Lục Lâm Thiên nhếch lên. Một cước hung hăp đá Cửu trưởng lão từ trong lòng đất ra.  Phanh.  Cửu trưởng lão cứ như vậy để cho người ta đá lên cao mấy chục thước, lần nữa nện xuống mặt đất.  - Còn có ai muốn đối phó với ta thì lên đây đi.  Lục Lâm Thiên tiến lên, thân thể đạp lên không trung, tiến lên.  - Còn có ta nữa.  Lục Tâm Đồng quát lên một tiếng, thân ảnh xinh đẹp phá không lao tới. Đôi mắt xinh đẹp tràn ngập hàn ý nhìn không trung. Hàn ý ngập trời lan tràn. Sợi tócbay múa, khói độc lan tràn, khí tức lạnh lẽo như băng khuếch tán, tựa như ác ma vậy. 

Còn mấy thanh niên của Bắc Cung gia tộc này giận dữ, ở giữa là một nam tử tuấn mỹ như ngọc, sắc mặt người này biến hóa bất định. Bên cạnh hắn là một thanh niên áo xanh cùng với một thanh niên khác đang muốn xông lên trước nhưng lại bị nam tử tuấn mỹ như ngọc này nắm tay, ánh mắt ý bảo không nên lộn xộn.  

- Lâm Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?  

Bắc Cung Vô Song ngẩng đầu, ánh mắt lần nữa liếc nhìn chung quanh rồi nhìn Lục Lâm Thiên nói.  

- Cũng không có chuyện gì lớn, Cảnh Văn gọi ta tới, những người này chỉ đang tìm phiền toái mà thôi.  

Lục Lâm Thiên nói.  

- Có muốn thϊếp hỗ trợ không?  

Bắc Cung Vô Song quét qua chung quanh, qunah thân có một cỗ khí tức như ẩn như hiện, trong lúc vô hình khiến cho lòng người run lên.  

Lục Lâm Thiên nhìn Vô Song, trong lúc dò xét khí tức của nàng, khí tức kia mạnh mẽ khiến cho thuộc tính mộc trong cơ thể hắn cũng chấn động theo, thế nhưng lại không có cách nào nhìn ra tu vi của Vô Song. Không thể nghi ngờ Vô Song đã đặt chân vào hàng ngũ cường giả đỉnh tiêm. Trên phương diện tu vi, Bắc Cung Vô Song hiện tại không còn là Lục Vô Song của ngày xưa nữa.  

Nén sự rung động trong lòng, Lục Lâm Thiên nói:  

- Tạm thời còn chưa cần nàng hỗ trợ, chỉ bằng mấy người này ta còn có thể giải quyết được.  

- Thì ra là bằng hữu Bắc Cung gia tới.  

Nhìn mấy người tới, sắc mặt Lục trưởng lão cùng với mấy trưởng lão trong Độc Cô gia biến hóa. Đặc biệt là nhìn thấy quan hệ của Bắc Cung Vô Song với Lục Lâm Thiên như vậy càng khiến cho sắc mặt của đám người này có chút khó coi.  

- Không ngờ Độc Cô gia này lại náo nhiệt như vậy.  

Trong Bắc Cung gia, một đạo thân ảnh già nua đi ra, trên người mặc trường bào màu xanh nhạt. Hai hàng tóc mai trắng xóa, trên khuôn mặt già nua tràn ngập nếp nhăn, ánh mắt cực kỳ sáng sủa.  

Lão giả này nhảy ra, ánh mắt nhìn hai người không mấy chú ý là Nam thúc và Kim Huyền, sau đó lại nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt có chút nghi hoặc.  

Đương nhiên, lúc này cũng còn có một bà lão bên cạnh thiếu nữ mặc váy dài màu lam kia cũng đã sớm chú ý tới Nam thúc và Kim Huyền.  

- Vị này nhất định là Đại trưởng lão Bắc Cung gia tộc sao?  

Nhìn thấy lão giả này, Lục trưởng lão của Độc Cô gia ôm quyền hành lễ, nhìn Bắc Cung Vô Song và Lục Lâm Thiên nói:  

- Không biết Bắc Cung gia tộc có quan hệ như thế nào với Lục Lâm Thiên?  

- Lục Lâm Thiên này cũng không có quá nhiều quan hệ với Bắc Cung gia chúng ta.  

Đại trưởng lão Bắc Cung gia lạnh nhạt nói, ánh mắt khẽ đảo qua trên người Lục Lâm Thiên.  

- Vậy thì mời chư vị Bắc Cung gia đi tới Thần Hoàng thành nghỉ ngơi một hồi. Độc Cô gia chúng ta còn có một ít chuyện cần giải quyết, cho nên có chỗ nào chậm trễ mong chư vị thông cảm.  

Lục trưởng lão nói.  

- Bắc Cung Chí, không ngờ ngươi cũng tới, hay là xem náo nhiệt một chút.  

Lão bà bên người thiếu nữ mặc váy dài màu lam nói.  

- Thái Công Tố, không phải ngươi cũng tới rồi đó sao?  

Ánh mắt lão giả kia nhảy lên, quét qua đám người bên cạnh lão bà, cuối cùng dừng lại trên người thiếu nữ mặc váy dài màu lam nhạt.  

- Thái Công.  

Lục Lâm Thiên nghe vậy lập tức nhìn chăm chú vào đám người, ngay từ đầu hắn cũng phát giác ra những người này bất phàm, vô cùng cường hãn. Sợ rằng những người này là tới từ Thái Công gia tộc có Thủy Hoàng chi khí, khó trách thuộc tính thủy trong người hắn trong lúc vô hình có chút run rẩy.  

- Bắc Cung gia không ngờ lại không có quan hệ gì với Lục Lâm Thiên, rất tốt, mời tiểu thư tránh ra.  

Lục trưởng lão nhìn Bắc Cung Vô Song, ánh mắt lóe lên bất định.  

- Muốn cho ta tránh ra sao? Chỉ bằng Linh Tôn lục trọng như ngươi sợ rằng còn chưa đủ tư cách.  

Bắc Cung Vô Song lạnh nhạt nhìn Lục trưởng lão rồi nói. Giờ phút này cỗ khí chất cao quý trên người khiến cho Lục trưởng lão kia không dám nhìn thẳng.  

Bắc Cung Vô Song cũng không để ý tới Lục trưởng lão, mà nhìn về phía Bắc Cung Chí, trong mắt hiện lên vẻ kiên định, nói:  

- Đại trưởng lão, Lâm Thiên cùng với Bắc Cung gia không có quan hệ gì. Vậy thì có phải ta và Bắc Cung gia cũng không có quan hệ gì đúng không?  

- Thần nữ, không phải ta có ý này. Chuyện này cũng không thích hợp thảo luận ở nơi này.  

Khuôn mặt già nua của Bắc Cung Chí run rẩy, trước mặt Bắc Cung Vô Song hắn cũng không dám vô lễ.  

- Đại trưởng lão, ngươi nghe rõ cho ta. Ta đã sớm là hôn thê của Lâm Thiên, tuy rằng chưa từng xuất môn, thế nhưng đã sớm được phụ mẫu đồng ý. Ai cũng không thể thay đổi chuyện này. Nếu như có kẻ nào đó có ý không tốt, vậy đừng trách ta trở mặt. Vị thần nữ của Bắc Cung gia này ta không có hứng thú.  

Âm thanh lạnh nhạt từ trong miệng Bắc Cung Vô Song truyền ra, trong mắt tràn ngập hàn ý nhìn thẳng về phía Bắc Cung Chí, giống như có một cỗ áp lực đè nặng lên người Bắc Cung Chí khiến cho ánh mắt hắn biến ảo bất định.  

Nghe lời nói của Bắc Cung Vô Song, sắc mặt Độc Cô gia cùng với Thái Công gia lập tức biến đổi.  

Mấy thanh niên tài tuấn trong đội hình của Bắc Cung gia tộc lúc này biến sắc, từng đạo ánh mắt không có ý tốt nhìn về phía Lục Lâm Thiên.  

- Lại là phiền toái sao?  

Mấy ánh mắt mang theo hàn ý bắn tới đương nhiên không thoát khỏi cảm giác của Lục Lâm Thiên. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mấy thanh niên tài tuấn của Bắc Cung gia đang dùng ánh mắt không mấy thiện ý nhìn hắn. Trong từng ánh mắt kia rõ ràng có chút đố kỵ. Lục Lâm Thiên nhìn Vô Song, ít nhiều cũng đã biết được nguyên nhân.  

Đặc biệt là nam tử tuấn mỹ mặc trưởng bào màu xanh nhạt đứng giữa kia khiến cho Lục Lâm Thiên không khỏi liếc mắt thêm một lần. Khí tức của thanh niên này cũng không tồi.  

Trong mắt Lục Lâm Thiên xuất hiện hàn ý nhàn nhạt. Mấy người này tốt nhất nên dừng ở đây, nếu dám có ý định với nữ nhân của hắn thì đừng có trách hắn không khách khí.  

- Thì ra là Thần nữ của Bắc Cung gia. Lục Lâm Thiên này vũ nhục trưởng lão của Độc Cô gia ta, đả thương đệ tử Độc Cô gia. Cho dù ngươi là Thần nữ của Bắc Cung gia hôm nay tuyệt đối khó mà bảo vệ được kẻ này.  

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên có Bắc Cung Vô Song bảo vệ, ánh mắt Lục trưởng lão trầm xuống. Bắc Cung gia cường hãn, Độc Cô gia đương nhiên cũng không sợ. Lục Lâm Thiên làm nhục Độc Cô gia như vậy, hôm nay còn có Thái Công gia nhìn vào, há có thể bỏ qua chuyện này như vậy.  

- Hừ....  

Bắc Cung Vô Song hừ lạnh một tiếng, còn chưa nói ra thì đã bị Lục Lâm Thiên ngắt lời, hắn nói:  

- Vô Song, để cho ta tới đi.  

Âm thanh vừa dứt, khóe miệng Lục Lâm Thiên nhếch lên. Một cước hung hăp đá Cửu trưởng lão từ trong lòng đất ra.  

Phanh.  

Cửu trưởng lão cứ như vậy để cho người ta đá lên cao mấy chục thước, lần nữa nện xuống mặt đất.  

- Còn có ai muốn đối phó với ta thì lên đây đi.  

Lục Lâm Thiên tiến lên, thân thể đạp lên không trung, tiến lên.  

- Còn có ta nữa.  

Lục Tâm Đồng quát lên một tiếng, thân ảnh xinh đẹp phá không lao tới. Đôi mắt xinh đẹp tràn ngập hàn ý nhìn không trung. Hàn ý ngập trời lan tràn. Sợi tóc

bay múa, khói độc lan tràn, khí tức lạnh lẽo như băng khuếch tán, tựa như ác ma vậy. 

Đỉnh Phong Thiên HạTác giả: SS Hà ThầnTruyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLắc lư cái đầu vừa tỉnh lại sau khi chìm vào hôn mê, Lục Lâm Thiên cảm thấy xung quanh mình rất ẩm ướt, hơn nữa toàn thân đau nhức như muốn tê liệt, gió từ bốn phía thổi qua, tạt vào người hắn khiến hắn không nhịn được mà rùng mình một cái.   Đầu Lục Lâm Thiên toát mồ hôi lạnh, hắn vội vàng mở choàng mắt. Không gian xung quanh chỉ là một mảnh đen kịt, trên không trung, một vầng trăng lưỡi liềm đang treo lơ lửng. Sau một lát, mượn ánh sáng yếu ớt phát ra từ mặt trăng hắn mới nhìn được cảnh vật rõ ràng hơn một chút. Hiện tại hắn đang ở trong một đầm nước, lúc này hẳn là ban đêm.   – A…   Cơn đau điếng từ đại não truyền đến khiến hắn phải kêu lên một tiếng thảm thiết. Lục Lâm Thiên cảm nhận được có một lực lượng kỳ lạ đánh vào đầu mình khiến hắn lập tức ngất đi một lần nữa.   Khi trời gần sáng Lục Lâm Thiên mới từ từ tỉnh lại, nhưng khi nhận được tin tức mới từ đại não Lục Lâm Thiên thiếu chút nữa lại ngất đi.   – Nhân phẩm của ta bạo phát sao, xuyên việt rồi, đây là không phải là nằm mơ… Còn mấy thanh niên của Bắc Cung gia tộc này giận dữ, ở giữa là một nam tử tuấn mỹ như ngọc, sắc mặt người này biến hóa bất định. Bên cạnh hắn là một thanh niên áo xanh cùng với một thanh niên khác đang muốn xông lên trước nhưng lại bị nam tử tuấn mỹ như ngọc này nắm tay, ánh mắt ý bảo không nên lộn xộn.  - Lâm Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?  Bắc Cung Vô Song ngẩng đầu, ánh mắt lần nữa liếc nhìn chung quanh rồi nhìn Lục Lâm Thiên nói.  - Cũng không có chuyện gì lớn, Cảnh Văn gọi ta tới, những người này chỉ đang tìm phiền toái mà thôi.  Lục Lâm Thiên nói.  - Có muốn thϊếp hỗ trợ không?  Bắc Cung Vô Song quét qua chung quanh, qunah thân có một cỗ khí tức như ẩn như hiện, trong lúc vô hình khiến cho lòng người run lên.  Lục Lâm Thiên nhìn Vô Song, trong lúc dò xét khí tức của nàng, khí tức kia mạnh mẽ khiến cho thuộc tính mộc trong cơ thể hắn cũng chấn động theo, thế nhưng lại không có cách nào nhìn ra tu vi của Vô Song. Không thể nghi ngờ Vô Song đã đặt chân vào hàng ngũ cường giả đỉnh tiêm. Trên phương diện tu vi, Bắc Cung Vô Song hiện tại không còn là Lục Vô Song của ngày xưa nữa.  Nén sự rung động trong lòng, Lục Lâm Thiên nói:  - Tạm thời còn chưa cần nàng hỗ trợ, chỉ bằng mấy người này ta còn có thể giải quyết được.  - Thì ra là bằng hữu Bắc Cung gia tới.  Nhìn mấy người tới, sắc mặt Lục trưởng lão cùng với mấy trưởng lão trong Độc Cô gia biến hóa. Đặc biệt là nhìn thấy quan hệ của Bắc Cung Vô Song với Lục Lâm Thiên như vậy càng khiến cho sắc mặt của đám người này có chút khó coi.  - Không ngờ Độc Cô gia này lại náo nhiệt như vậy.  Trong Bắc Cung gia, một đạo thân ảnh già nua đi ra, trên người mặc trường bào màu xanh nhạt. Hai hàng tóc mai trắng xóa, trên khuôn mặt già nua tràn ngập nếp nhăn, ánh mắt cực kỳ sáng sủa.  Lão giả này nhảy ra, ánh mắt nhìn hai người không mấy chú ý là Nam thúc và Kim Huyền, sau đó lại nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt có chút nghi hoặc.  Đương nhiên, lúc này cũng còn có một bà lão bên cạnh thiếu nữ mặc váy dài màu lam kia cũng đã sớm chú ý tới Nam thúc và Kim Huyền.  - Vị này nhất định là Đại trưởng lão Bắc Cung gia tộc sao?  Nhìn thấy lão giả này, Lục trưởng lão của Độc Cô gia ôm quyền hành lễ, nhìn Bắc Cung Vô Song và Lục Lâm Thiên nói:  - Không biết Bắc Cung gia tộc có quan hệ như thế nào với Lục Lâm Thiên?  - Lục Lâm Thiên này cũng không có quá nhiều quan hệ với Bắc Cung gia chúng ta.  Đại trưởng lão Bắc Cung gia lạnh nhạt nói, ánh mắt khẽ đảo qua trên người Lục Lâm Thiên.  - Vậy thì mời chư vị Bắc Cung gia đi tới Thần Hoàng thành nghỉ ngơi một hồi. Độc Cô gia chúng ta còn có một ít chuyện cần giải quyết, cho nên có chỗ nào chậm trễ mong chư vị thông cảm.  Lục trưởng lão nói.  - Bắc Cung Chí, không ngờ ngươi cũng tới, hay là xem náo nhiệt một chút.  Lão bà bên người thiếu nữ mặc váy dài màu lam nói.  - Thái Công Tố, không phải ngươi cũng tới rồi đó sao?  Ánh mắt lão giả kia nhảy lên, quét qua đám người bên cạnh lão bà, cuối cùng dừng lại trên người thiếu nữ mặc váy dài màu lam nhạt.  - Thái Công.  Lục Lâm Thiên nghe vậy lập tức nhìn chăm chú vào đám người, ngay từ đầu hắn cũng phát giác ra những người này bất phàm, vô cùng cường hãn. Sợ rằng những người này là tới từ Thái Công gia tộc có Thủy Hoàng chi khí, khó trách thuộc tính thủy trong người hắn trong lúc vô hình có chút run rẩy.  - Bắc Cung gia không ngờ lại không có quan hệ gì với Lục Lâm Thiên, rất tốt, mời tiểu thư tránh ra.  Lục trưởng lão nhìn Bắc Cung Vô Song, ánh mắt lóe lên bất định.  - Muốn cho ta tránh ra sao? Chỉ bằng Linh Tôn lục trọng như ngươi sợ rằng còn chưa đủ tư cách.  Bắc Cung Vô Song lạnh nhạt nhìn Lục trưởng lão rồi nói. Giờ phút này cỗ khí chất cao quý trên người khiến cho Lục trưởng lão kia không dám nhìn thẳng.  Bắc Cung Vô Song cũng không để ý tới Lục trưởng lão, mà nhìn về phía Bắc Cung Chí, trong mắt hiện lên vẻ kiên định, nói:  - Đại trưởng lão, Lâm Thiên cùng với Bắc Cung gia không có quan hệ gì. Vậy thì có phải ta và Bắc Cung gia cũng không có quan hệ gì đúng không?  - Thần nữ, không phải ta có ý này. Chuyện này cũng không thích hợp thảo luận ở nơi này.  Khuôn mặt già nua của Bắc Cung Chí run rẩy, trước mặt Bắc Cung Vô Song hắn cũng không dám vô lễ.  - Đại trưởng lão, ngươi nghe rõ cho ta. Ta đã sớm là hôn thê của Lâm Thiên, tuy rằng chưa từng xuất môn, thế nhưng đã sớm được phụ mẫu đồng ý. Ai cũng không thể thay đổi chuyện này. Nếu như có kẻ nào đó có ý không tốt, vậy đừng trách ta trở mặt. Vị thần nữ của Bắc Cung gia này ta không có hứng thú.  Âm thanh lạnh nhạt từ trong miệng Bắc Cung Vô Song truyền ra, trong mắt tràn ngập hàn ý nhìn thẳng về phía Bắc Cung Chí, giống như có một cỗ áp lực đè nặng lên người Bắc Cung Chí khiến cho ánh mắt hắn biến ảo bất định.  Nghe lời nói của Bắc Cung Vô Song, sắc mặt Độc Cô gia cùng với Thái Công gia lập tức biến đổi.  Mấy thanh niên tài tuấn trong đội hình của Bắc Cung gia tộc lúc này biến sắc, từng đạo ánh mắt không có ý tốt nhìn về phía Lục Lâm Thiên.  - Lại là phiền toái sao?  Mấy ánh mắt mang theo hàn ý bắn tới đương nhiên không thoát khỏi cảm giác của Lục Lâm Thiên. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mấy thanh niên tài tuấn của Bắc Cung gia đang dùng ánh mắt không mấy thiện ý nhìn hắn. Trong từng ánh mắt kia rõ ràng có chút đố kỵ. Lục Lâm Thiên nhìn Vô Song, ít nhiều cũng đã biết được nguyên nhân.  Đặc biệt là nam tử tuấn mỹ mặc trưởng bào màu xanh nhạt đứng giữa kia khiến cho Lục Lâm Thiên không khỏi liếc mắt thêm một lần. Khí tức của thanh niên này cũng không tồi.  Trong mắt Lục Lâm Thiên xuất hiện hàn ý nhàn nhạt. Mấy người này tốt nhất nên dừng ở đây, nếu dám có ý định với nữ nhân của hắn thì đừng có trách hắn không khách khí.  - Thì ra là Thần nữ của Bắc Cung gia. Lục Lâm Thiên này vũ nhục trưởng lão của Độc Cô gia ta, đả thương đệ tử Độc Cô gia. Cho dù ngươi là Thần nữ của Bắc Cung gia hôm nay tuyệt đối khó mà bảo vệ được kẻ này.  Nhìn thấy Lục Lâm Thiên có Bắc Cung Vô Song bảo vệ, ánh mắt Lục trưởng lão trầm xuống. Bắc Cung gia cường hãn, Độc Cô gia đương nhiên cũng không sợ. Lục Lâm Thiên làm nhục Độc Cô gia như vậy, hôm nay còn có Thái Công gia nhìn vào, há có thể bỏ qua chuyện này như vậy.  - Hừ....  Bắc Cung Vô Song hừ lạnh một tiếng, còn chưa nói ra thì đã bị Lục Lâm Thiên ngắt lời, hắn nói:  - Vô Song, để cho ta tới đi.  Âm thanh vừa dứt, khóe miệng Lục Lâm Thiên nhếch lên. Một cước hung hăp đá Cửu trưởng lão từ trong lòng đất ra.  Phanh.  Cửu trưởng lão cứ như vậy để cho người ta đá lên cao mấy chục thước, lần nữa nện xuống mặt đất.  - Còn có ai muốn đối phó với ta thì lên đây đi.  Lục Lâm Thiên tiến lên, thân thể đạp lên không trung, tiến lên.  - Còn có ta nữa.  Lục Tâm Đồng quát lên một tiếng, thân ảnh xinh đẹp phá không lao tới. Đôi mắt xinh đẹp tràn ngập hàn ý nhìn không trung. Hàn ý ngập trời lan tràn. Sợi tócbay múa, khói độc lan tràn, khí tức lạnh lẽo như băng khuếch tán, tựa như ác ma vậy. 

Chương 2404: Khí thế của Lục gia