Ánh mặt trời càng mãnh liệt, hiệu suất chuyển hóa cũng càng cao, nhưng mà lại có mấy người có thể phơi nắng được dưới ánh mặt trời này chứ, nhiều nhất là tu luyện được mười mấy phút, nửa tiếng liền phải chạy tới bóng râm hóng mát.  

Nhưng mà muốn trở thành đệ tử của Tần A Na thì không phải là mười năm, mà phải nói trăm năm còn khó gặp được một thiên tài như vậy, thế nên mọi người nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.

Ba tháng nay, Tần A Na đã đi đến cả chục thành ở triều Thương, nhưng vẫn không tìm được người nào vừa ý.

Trên giường bệnh, một thiếu niên cao một mét bảy, mày kiếm mắt sáng nâng mí mắt nặng trĩu lên, mờ mịt nhìn bốn phía.

Chỉ thấy trong phòng bệnh, một mỹ nữ tóc quăn mặc trang phục y tá màu hồng nhạt, đặt máy móc giống như máy đóng cọc lên vùng đan điền của hắn.

Một khuôn mặt vui mừng đập vào mắt Diệp Huyền, hắn quay đầu cẩn thận quan sát bốn phía, phát hiện mình đang ở trong một hang núi âm u, sau lưng là lớp cỏ khô trải dưới đất
Bảy, tám đứa trẻ mặc đồ xộc xệch, vẻ mặt sợ hãi ngồi trong hang núi.

Lũ trẻ có trai có gái, khoảng mười tuổi.

Sau một thời gian định thần, Quân Lâm vô cùng kinh hãi. Chuyện này rốt cuộc là chuyện gì? Ngay sau đó hắn đột nhiên phát hiện phía dưới mình là một chiếc giường mềm mại.! Đưa mắt nhìn xung quanh, thì ra mình đang nằm trong một gian phòng được trang trí lộng lẫy.

Sau khi ra khỏi sân bay, ánh mắt sắc bén sâu thẳm như thanh kiếm của người đàn ông nhìn xuyên qua tròng kính đen kịt, anh ta đảo mắt, chợt thay đổi hướng đi về phía một chiếc xe taxi.

Lắc lư cái đầu vừa tỉnh lại sau khi chìm vào hôn mê, Lục Lâm Thiên cảm thấy xung quanh mình rất ẩm ướt, hơn nữa toàn thân đau nhức như muốn tê liệt, gió từ bốn phía thổi qua, tạt vào người hắn khiến hắn không nhịn được mà rùng mình một cái.  

Lúc này là giữa tháng chín, là lúc cuối thu nắng gắt nhất, phơi nắng dưới ánh mặt trời, độ nóng tảng đá này cũng tới mức nấu chín trứng gà. Thiếu niên khôi ngô kia tuy rằng mày luôn nhíu chặt, nhưng mà thủy chung không đứng lên, mồ hôi nhễ nhại cả hai bên thái dương.