Tác giả:

Thiếu nữ áo xanh vô cùng kinh ngạc mừng rỡ nói: "Liễu nhi, ngươi xem, Tuyết Nhi biết trả lời ta này! Thật là thông minh! Ta đã bảo mà, Tuyết Nhi rất có linh tính, so với những con chó con ngựa mà đại ca nuôi thì thông minh hơn nhiều!" Nàng bên cạnh là thị nữ Liễu nhi, rõ ràng cũng cực kỳ yêu mến con bạch hồ ly này, lại thêm hơi có ý muốn nịnh nọt tiểu thư nhà mình, nên nghe xong lời này vội vàng gật đầu đồng ý, khen ngợi bạch hồ ly vài câu. Tiểu thư áo xanh nghe rồi mặt mày hớn hở, được người khác khích lệ còn vui sướng hơn nữa. Mặc Yểm trong lòng khinh thường, cười nhạo: "Đương nhiên là có linh tính, con hồ ly tinh này hẳn phải có mấy trăm năm đạo hạnh." Bạch hồ có vẻ phát giác ra có một thế lực không thể trêu vào được đang ở gần bên, cái đầu nhỏ xinh trong ngực tiểu thư áo xanh ngóc lên, quay ra nhìn thoáng về phía Mặc Yểm. Mặc Yểm không có ý định xen vào việc của người khác, hướng về phía bạch hồ kia mỉm cười, khẽ nâng chén rượu.

Chương 54: Một ngàn năm ngắn ngủi!

Dụ Dỗ Tiểu Hồ LyTác giả: Nga MyTruyện Converter, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Sắc, Truyện Tiên HiệpThiếu nữ áo xanh vô cùng kinh ngạc mừng rỡ nói: "Liễu nhi, ngươi xem, Tuyết Nhi biết trả lời ta này! Thật là thông minh! Ta đã bảo mà, Tuyết Nhi rất có linh tính, so với những con chó con ngựa mà đại ca nuôi thì thông minh hơn nhiều!" Nàng bên cạnh là thị nữ Liễu nhi, rõ ràng cũng cực kỳ yêu mến con bạch hồ ly này, lại thêm hơi có ý muốn nịnh nọt tiểu thư nhà mình, nên nghe xong lời này vội vàng gật đầu đồng ý, khen ngợi bạch hồ ly vài câu. Tiểu thư áo xanh nghe rồi mặt mày hớn hở, được người khác khích lệ còn vui sướng hơn nữa. Mặc Yểm trong lòng khinh thường, cười nhạo: "Đương nhiên là có linh tính, con hồ ly tinh này hẳn phải có mấy trăm năm đạo hạnh." Bạch hồ có vẻ phát giác ra có một thế lực không thể trêu vào được đang ở gần bên, cái đầu nhỏ xinh trong ngực tiểu thư áo xanh ngóc lên, quay ra nhìn thoáng về phía Mặc Yểm. Mặc Yểm không có ý định xen vào việc của người khác, hướng về phía bạch hồ kia mỉm cười, khẽ nâng chén rượu. Minh Ất… Minh Ất…. Mặc Yểm sửng sốt nghĩ, Minh Ất không phải định dùng Bạch Bạch làm quân cờ để đối phó với mình chứ? Con người Minh Ất trông có vẻ đạo mạo nhưng bên trong tâm địa quanh co khúc khuỷu khôn lường, không thể không đề phòng!Nhưng Bạch Bạch chỉ là một tiểu hồ ly trong sáng, không có khả năng làm hại người khác, nàng không bị người ta làm tổn thương là đã may lắm rồi!Mặc Yểm ngồi trong phòng, bao nhiêu tâm tư suy nghĩ phập phồng trào dâng, không hề để ý thấy bên ngoài cửa sổ trời đã tối.Trên giường trống rỗng, không hề có bạch hồ ly ngây thơ khờ dại, cũng không hề có tiểu mỹ nhân thướt tha thanh lệ. Ánh trăng sáng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ chiếu trên mặt đất, trong trẻo nhưng lạnh lùng dị thường, trên mặt đất chỉ có duy nhất hình bóng của hắn. Lại một lần nữa, chỉ có duy nhất một mình hắn!Trước đây, lâu lắm rồi, cái thời kỳ đen tối đấy, hắn cũng có cảm giác tương tự như bây giờ. Khi đó phụ thân hắn thường xuyên ra ngoài tìm mẫu thân của hắn bị mất tích. Hắn cứ một mình ở trong Mực đầm chờ đợi, làm bạn với hắn chỉ có những mảnh hồi ức ngọt ngào ngắn ngủi.Hắn nhớ đi nhớ lại những mảnh hồi ức kia, nghìn năm trước như hiện ra trước mắt hắn, vẫn y nguyên như trong trí nhớ của hắn, rõ ràng, tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, đến mức hắn phải hoài nghi rằng đây có phải hoài niệm của hắn hay là hạnh phúc mà hắn chưa từng được nếm trải dư vị.Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vnTrong trí nhớ của hắn, lúc nào cha mẹ hắn cũng rất thương yêu nhau. Mẹ hắn dịu dàng chải tóc cho hắn, cha hắn đứng đằng sau chải tóc cho mẹ. Trong gương đồng, hình ảnh ba người hạnh phúc sống chết bên nhau, gắn kết vĩnh viễn không chia lìa.Cha hắn dịu dàng ôm lấy hắn, khen hắn còn nhỏ nhưng đã cực kỳ dễ nhìn, tương lai nhất định sẽ làm cho rất nhiều nữ nhi phải mê đắm. Cha hắn cực kỳ yêu mẹ hắn, gương mặt hắn có nhiều nét giống mẹ, cho nên cha hắn lại càng yêu thương hắn, ngắm nhìn hắn, khen hắn không ngớt.Những lúc đấy, mẹ hắn đỏ mặt sẵng giọng mắng:"Suốt ngày chỉ biết mèo khen mèo dài đuôi."Trong mắt mẹ hắn có nét ôn nhu cao quý, làm cho hắn cảm thấy mình là hài tử được yêu quý nhất trong thiên hạ.Không biết từ khi nào, thế gian chỉ còn lại một mình hắn, mẹ hắn tự nhiên mất tích, cha hắn đau lòng gần chết, cả ngày ra ngoài tìm kiếm. Một năm rồi lại một năm trôi qua, có lẽ cha hắn cũng biết là không tìm được, nhưng cha hắn vẫn cứ nhất quyết lang thang ở bên ngoài, bởi vì cha hắn sợ nếu trở lại Mực đầm đối mặt với đứa con trai có nhiều nét giống ái thê của mình, sẽ vì thương nhớ quá độ mà phát điên.

Dụ Dỗ Tiểu Hồ LyTác giả: Nga MyTruyện Converter, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Sắc, Truyện Tiên HiệpThiếu nữ áo xanh vô cùng kinh ngạc mừng rỡ nói: "Liễu nhi, ngươi xem, Tuyết Nhi biết trả lời ta này! Thật là thông minh! Ta đã bảo mà, Tuyết Nhi rất có linh tính, so với những con chó con ngựa mà đại ca nuôi thì thông minh hơn nhiều!" Nàng bên cạnh là thị nữ Liễu nhi, rõ ràng cũng cực kỳ yêu mến con bạch hồ ly này, lại thêm hơi có ý muốn nịnh nọt tiểu thư nhà mình, nên nghe xong lời này vội vàng gật đầu đồng ý, khen ngợi bạch hồ ly vài câu. Tiểu thư áo xanh nghe rồi mặt mày hớn hở, được người khác khích lệ còn vui sướng hơn nữa. Mặc Yểm trong lòng khinh thường, cười nhạo: "Đương nhiên là có linh tính, con hồ ly tinh này hẳn phải có mấy trăm năm đạo hạnh." Bạch hồ có vẻ phát giác ra có một thế lực không thể trêu vào được đang ở gần bên, cái đầu nhỏ xinh trong ngực tiểu thư áo xanh ngóc lên, quay ra nhìn thoáng về phía Mặc Yểm. Mặc Yểm không có ý định xen vào việc của người khác, hướng về phía bạch hồ kia mỉm cười, khẽ nâng chén rượu. Minh Ất… Minh Ất…. Mặc Yểm sửng sốt nghĩ, Minh Ất không phải định dùng Bạch Bạch làm quân cờ để đối phó với mình chứ? Con người Minh Ất trông có vẻ đạo mạo nhưng bên trong tâm địa quanh co khúc khuỷu khôn lường, không thể không đề phòng!Nhưng Bạch Bạch chỉ là một tiểu hồ ly trong sáng, không có khả năng làm hại người khác, nàng không bị người ta làm tổn thương là đã may lắm rồi!Mặc Yểm ngồi trong phòng, bao nhiêu tâm tư suy nghĩ phập phồng trào dâng, không hề để ý thấy bên ngoài cửa sổ trời đã tối.Trên giường trống rỗng, không hề có bạch hồ ly ngây thơ khờ dại, cũng không hề có tiểu mỹ nhân thướt tha thanh lệ. Ánh trăng sáng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ chiếu trên mặt đất, trong trẻo nhưng lạnh lùng dị thường, trên mặt đất chỉ có duy nhất hình bóng của hắn. Lại một lần nữa, chỉ có duy nhất một mình hắn!Trước đây, lâu lắm rồi, cái thời kỳ đen tối đấy, hắn cũng có cảm giác tương tự như bây giờ. Khi đó phụ thân hắn thường xuyên ra ngoài tìm mẫu thân của hắn bị mất tích. Hắn cứ một mình ở trong Mực đầm chờ đợi, làm bạn với hắn chỉ có những mảnh hồi ức ngọt ngào ngắn ngủi.Hắn nhớ đi nhớ lại những mảnh hồi ức kia, nghìn năm trước như hiện ra trước mắt hắn, vẫn y nguyên như trong trí nhớ của hắn, rõ ràng, tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, đến mức hắn phải hoài nghi rằng đây có phải hoài niệm của hắn hay là hạnh phúc mà hắn chưa từng được nếm trải dư vị.Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vnTrong trí nhớ của hắn, lúc nào cha mẹ hắn cũng rất thương yêu nhau. Mẹ hắn dịu dàng chải tóc cho hắn, cha hắn đứng đằng sau chải tóc cho mẹ. Trong gương đồng, hình ảnh ba người hạnh phúc sống chết bên nhau, gắn kết vĩnh viễn không chia lìa.Cha hắn dịu dàng ôm lấy hắn, khen hắn còn nhỏ nhưng đã cực kỳ dễ nhìn, tương lai nhất định sẽ làm cho rất nhiều nữ nhi phải mê đắm. Cha hắn cực kỳ yêu mẹ hắn, gương mặt hắn có nhiều nét giống mẹ, cho nên cha hắn lại càng yêu thương hắn, ngắm nhìn hắn, khen hắn không ngớt.Những lúc đấy, mẹ hắn đỏ mặt sẵng giọng mắng:"Suốt ngày chỉ biết mèo khen mèo dài đuôi."Trong mắt mẹ hắn có nét ôn nhu cao quý, làm cho hắn cảm thấy mình là hài tử được yêu quý nhất trong thiên hạ.Không biết từ khi nào, thế gian chỉ còn lại một mình hắn, mẹ hắn tự nhiên mất tích, cha hắn đau lòng gần chết, cả ngày ra ngoài tìm kiếm. Một năm rồi lại một năm trôi qua, có lẽ cha hắn cũng biết là không tìm được, nhưng cha hắn vẫn cứ nhất quyết lang thang ở bên ngoài, bởi vì cha hắn sợ nếu trở lại Mực đầm đối mặt với đứa con trai có nhiều nét giống ái thê của mình, sẽ vì thương nhớ quá độ mà phát điên.

Dụ Dỗ Tiểu Hồ LyTác giả: Nga MyTruyện Converter, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Sắc, Truyện Tiên HiệpThiếu nữ áo xanh vô cùng kinh ngạc mừng rỡ nói: "Liễu nhi, ngươi xem, Tuyết Nhi biết trả lời ta này! Thật là thông minh! Ta đã bảo mà, Tuyết Nhi rất có linh tính, so với những con chó con ngựa mà đại ca nuôi thì thông minh hơn nhiều!" Nàng bên cạnh là thị nữ Liễu nhi, rõ ràng cũng cực kỳ yêu mến con bạch hồ ly này, lại thêm hơi có ý muốn nịnh nọt tiểu thư nhà mình, nên nghe xong lời này vội vàng gật đầu đồng ý, khen ngợi bạch hồ ly vài câu. Tiểu thư áo xanh nghe rồi mặt mày hớn hở, được người khác khích lệ còn vui sướng hơn nữa. Mặc Yểm trong lòng khinh thường, cười nhạo: "Đương nhiên là có linh tính, con hồ ly tinh này hẳn phải có mấy trăm năm đạo hạnh." Bạch hồ có vẻ phát giác ra có một thế lực không thể trêu vào được đang ở gần bên, cái đầu nhỏ xinh trong ngực tiểu thư áo xanh ngóc lên, quay ra nhìn thoáng về phía Mặc Yểm. Mặc Yểm không có ý định xen vào việc của người khác, hướng về phía bạch hồ kia mỉm cười, khẽ nâng chén rượu. Minh Ất… Minh Ất…. Mặc Yểm sửng sốt nghĩ, Minh Ất không phải định dùng Bạch Bạch làm quân cờ để đối phó với mình chứ? Con người Minh Ất trông có vẻ đạo mạo nhưng bên trong tâm địa quanh co khúc khuỷu khôn lường, không thể không đề phòng!Nhưng Bạch Bạch chỉ là một tiểu hồ ly trong sáng, không có khả năng làm hại người khác, nàng không bị người ta làm tổn thương là đã may lắm rồi!Mặc Yểm ngồi trong phòng, bao nhiêu tâm tư suy nghĩ phập phồng trào dâng, không hề để ý thấy bên ngoài cửa sổ trời đã tối.Trên giường trống rỗng, không hề có bạch hồ ly ngây thơ khờ dại, cũng không hề có tiểu mỹ nhân thướt tha thanh lệ. Ánh trăng sáng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ chiếu trên mặt đất, trong trẻo nhưng lạnh lùng dị thường, trên mặt đất chỉ có duy nhất hình bóng của hắn. Lại một lần nữa, chỉ có duy nhất một mình hắn!Trước đây, lâu lắm rồi, cái thời kỳ đen tối đấy, hắn cũng có cảm giác tương tự như bây giờ. Khi đó phụ thân hắn thường xuyên ra ngoài tìm mẫu thân của hắn bị mất tích. Hắn cứ một mình ở trong Mực đầm chờ đợi, làm bạn với hắn chỉ có những mảnh hồi ức ngọt ngào ngắn ngủi.Hắn nhớ đi nhớ lại những mảnh hồi ức kia, nghìn năm trước như hiện ra trước mắt hắn, vẫn y nguyên như trong trí nhớ của hắn, rõ ràng, tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, đến mức hắn phải hoài nghi rằng đây có phải hoài niệm của hắn hay là hạnh phúc mà hắn chưa từng được nếm trải dư vị.Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vnTrong trí nhớ của hắn, lúc nào cha mẹ hắn cũng rất thương yêu nhau. Mẹ hắn dịu dàng chải tóc cho hắn, cha hắn đứng đằng sau chải tóc cho mẹ. Trong gương đồng, hình ảnh ba người hạnh phúc sống chết bên nhau, gắn kết vĩnh viễn không chia lìa.Cha hắn dịu dàng ôm lấy hắn, khen hắn còn nhỏ nhưng đã cực kỳ dễ nhìn, tương lai nhất định sẽ làm cho rất nhiều nữ nhi phải mê đắm. Cha hắn cực kỳ yêu mẹ hắn, gương mặt hắn có nhiều nét giống mẹ, cho nên cha hắn lại càng yêu thương hắn, ngắm nhìn hắn, khen hắn không ngớt.Những lúc đấy, mẹ hắn đỏ mặt sẵng giọng mắng:"Suốt ngày chỉ biết mèo khen mèo dài đuôi."Trong mắt mẹ hắn có nét ôn nhu cao quý, làm cho hắn cảm thấy mình là hài tử được yêu quý nhất trong thiên hạ.Không biết từ khi nào, thế gian chỉ còn lại một mình hắn, mẹ hắn tự nhiên mất tích, cha hắn đau lòng gần chết, cả ngày ra ngoài tìm kiếm. Một năm rồi lại một năm trôi qua, có lẽ cha hắn cũng biết là không tìm được, nhưng cha hắn vẫn cứ nhất quyết lang thang ở bên ngoài, bởi vì cha hắn sợ nếu trở lại Mực đầm đối mặt với đứa con trai có nhiều nét giống ái thê của mình, sẽ vì thương nhớ quá độ mà phát điên.

Chương 54: Một ngàn năm ngắn ngủi!